Phó Thái cho người đưa cậu vào căn phòng chứa đồ của biệt thự, mặc dù nó không quá rộng, đồ đạc bên trong cũng đã cũ kĩ, tấm chăn còn mỏng hơn cả tấm thảm trải sàn, nhưng ít ra nơi đây vẫn tốt hơn nhà kho gấp trăm, gấp ngàn lần.
Cậu được người hầu lau người, mặc quần áo vào cho tử tế, sau đó thì Phó Thái gọi bác sĩ đến.
"Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Phó Dương là em trai của Phó Thái, đồng thời cũng là bác sĩ riêng của Mạc Khải Quân, từ khi tốt nghiệp thì hai anh em họ đã đi theo anh làm việc, được anh chiếu cố rất nhiều.
"Đừng hỏi nhiều, khám bệnh cho cậu ta trước đã." Phó Thái nôn nóng nói, sợ còn chần chừ thì lại lớn chuyện.
Mạc Khải Quân có vẻ ảm đạm, không quan tâm, anh ngồi ở sofa, tay kẹp điếu thuốc, nâng ly rượu lên uống.
Phó Thái đi đến, anh ta thở dài, cũng ngồi xuống cùng anh uống một ly: "Tiếp theo cậu định làm gì? Giữ lại thì chướng mắt nhưng vứt đi thì lại không nỡ, thôi thì cứ tống cậu ta vào tù để cậu ta tự sinh tự diệt đi. Dù sao bây giờ cậu ta cũng là một kẻ tàn phế rồi, vào đó chịu dày vò cũng không sống được bao lâu."
Mạc Khải Quân đặt ly rượu xuống, hơi cau mày: "Cậu dùng từ cho cẩn thận. Thế nào là không nỡ? Cứ chờ xem, chính tay tôi sẽ giết chết cậu ta, nợ máu trả máu, chỉ là bây giờ chưa phải lúc."
"Nỗi hận trong lòng cậu quá lớn, cho dù có dày vò cậu ra sao cậu cũng sẽ không cảm thấy thoả mãn. Vậy há chẳng phải cậu sẽ không thể xuống tay được sao? Mạc Khải Quân, tàn nhẫn cậu có đủ nhưng lại thiếu đi sự quyết đoán, cậu đang bị hận thù vây khốn, thế cậu đã từng nghĩ... cậu ta có điểm gì đó khiến cậu không thể sát phạt dứt khoát không?" Phó Thái không có ý gì cả, anh ta chỉ không muốn tiếp tục nhìn thấy anh như vậy, tuy anh che đậy cảm xúc rất tốt nhưng phàm thứ gì đó quá hoàn hảo lại càng đáng nghi.
Hơn nữa, từ khi Liêu Hạ Tâm tỉnh lại Phó Thái đã cảm thấy có gì đó không đúng, không biết có phải là vì chết đi sống lại nên tính tình mới thay đổi hay không nhưng quả thật hiện tại cậu ta rất giống một người.
Có lẽ không cần nói Mạc Khải Quân cũng sẽ tự nhận ra, chỉ là thù hận khiến anh bị che mờ mắt, anh phớt lờ đi những chi tiết đó, anh cho rằng cậu đang giả vờ, đang học theo Vân Minh để câu dẫn anh, khiến anh thương hại. Vã lại, anh làm sao có thể để bẩn thân bị sa đoạ, vì nhớ cậu mà cho rằng Hạ Tâm giống cậu? Không đời nào có chuyện đó xảy ra, trong lòng anh Vân Minh là độc nhất vô nhị, không ai có thể so sánh được, cậu sẽ không giống bất kì ai cũng sẽ không có ai có thể bắt chước theo cậu, mà Liêu Hạ Tâm... lại càng không thể. Thứ cặn bã, dơ bẩn đó mà cũng muốn làm ô uế cậu, hạ thấp nhân cách của cậu? Anh không cho phép!
Suy cho cùng, anh sẽ không tin bất kì điều gì mà Hạ Tâm nói, một chữ cũng không tin.
Chợt, Phó Dương bước ra, cắt ngang cuộc nói chuyện giữa hai người, cậu ấy nói: "Cậu ta đã không sao nữa rồi, tôi đã cho cậu ta uống thuốc hạ số cũng đã thoa thuốc, băng bó vết thương cho cậu ta, chỉ sợ đến tối lại phát sốt một lần nữa, cần phải có người chăm sóc, canh chừng cậu ta, nếu không thì không ổn đâu."
"Có gì không ổn? Có thể chết được sao?" Anh bực bội nói, rõ ràng cậu đang là một tù nhân, tại sao lại trở thành bệnh nhân rồi?
Phó Dương gật đầu, trả lời câu hỏi của anh: "Sẽ chết thật đó, lúc nãy tôi đến đây mạch đập của cậu ta đã rất yếu, có vẻ mỏng manh hơn người thường rất nhiều, thậm chí còn từng ngừng thở, cũng may là tôi có mang theo đủ đồ nghề, nếu không sợ là không cứu được."
Phó Thái ngạc nhiên: "Nghiêm trọng đến vậy à? Dù sao cậu ta cũng là thân thể đàn ông, có yếu đuối đến mức đó không?"
Phó Dương nhấn mạnh lại một lần nữa: "Nhịp tim của cậu ta yếu hơn bình thường." Sau đó cậu ấy nói: "Hiện tượng này vô cùng kì lạ, cứ như là cơ thể và linh hồn không dung hoà với nhau, bất cứ lúc nào linh hồn cũng có thể thoát xác. Nói chung là chưa từng gặp qua bao giờ."
Mạc Khải Quân cau mày, càng nghe lại càng loạn, càng nghe lại càng mơ hồ, trên đời này làm gì có chuyện vô lí như vậy?
"Bớt nói mấy lời quỷ mị đó đi, tôi cảm thấy là do cậu nghiệp dư mới không khám ra bệnh." Mạc Khải Quân đặt ly rượu xuống, sau đó mệt mỏi bỏ lên lầu, không muốn ở đây nghe mấy lời nhảm nhí từ anh em bọn họ nữa.
Sau khi anh rời đi, Phó Dương mới dám hỏi: "Rốt cuộc cậu ta bị bao nhiêu thằng đàn ông ức hiếp vậy? Vết thương trên người cậu ta, nhìn thôi đã khiến người ta phải rùng mình, vô cùng dã man."
Phó Thái lắc đầu: "Em tốt nhất là đừng nên hỏi nhiều, cẩn thận lại khiến cậu ấy tức giận."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...