Thần Vương Vạn Giới
Lăng Thần có chút bồn chồn không thể nào ngừng suy nghĩ về thế giới Địa Cầu.
Mỗi khi nghĩ lại trước kia bản thân vô dụng không thể nào chăm sóc được mẫu thân bây giờ lại có cơ hội tốt như vậy thì còn gì bằng.
Hắn lo lắng về cô bạn gái và mẫu thân kiếp trước của mình.
Từ đó trong lòng vẫn còn chút tâm ma.
Bỉ Bỉ Đông mở miệng hỏi
"Chủ nhân, huynh có chuyện gì cần tâm sự sao.
"
"Không ta chỉ đang nhớ về chuyện cũ mà thôi.
"
Hắn hơi bình thản nói, chuyện của hắn thì cứ để một mình giải quyết là được không cần phải lôi kéo thêm người khác vô làm gì.
Xưa nay tính cách này đã quá quen thuộc rồi nên không cần cảm thấy gì mệt mỏi cả.
"Huynh nói dối.
Có phải huynh đang nhớ ai phải không.
"
Bỉ Bỉ Đông nhanh nhạy chất vấn, Lăng Thần ngạc nhiên không hiểu sao hôm nay nàng lại biết mọi suy nghĩ của hắn.
Nàng tiếp tục nói
"Hừ mỗi khi huynh nhớ đến ai đó thì lông mi bên phải cứ nhếch lên một tý.
Nói đi huynh đang nhớ đến ai chắc lại là cô nàng nào nữa sao.
"
Lăng Thần: "Ta chỉ đang nhớ đến kiếp trước của mình thôi.
"
Bỉ Bỉ Đông: "Kiếp trước ???"
"Không sai những thứ mà ngươi đang sử dụng ở đây đều là đồ vật kiếp trước từ thế giới của ta.
"
Hắn gật đầu bình tĩnh giải thích.
Tại giây phút này, Bỉ Bỉ Đông mới hiểu ra nhớ lại ở Đấu La Tinh thì không có những thứ như CoCa CoLa hay Pepsi gì cả, nàng nhìn hắn ngạc nhiên và vui vẻ nói
"Vậy chắc hẳn thế giới đó rất thú vị đúng không.
"
Hắn lắc đầu phủ nhận điều đó mặc dù thế giới đó tốt thật nhưng vẫn còn có những con người tham lam, ngu dốt các kiểu.
Lăng Thần thở dài hôm nay là ngày cuối mà Trần Minh Kiếm tuyển người.
Vẫn là hình bóng con phố quen thuộc mọi người đêu tập trung phần làm việc bản thân.
Một thiếu niên reo hò hét giữa đường
"Trần thiếu gia đang muốn tuyển người cùng ngài ấy đi khám phá di tích.
Những ai muốn tham gia vui lòng xếp hàng đi.
"
"Mau xem kìa Trần thiếu gia muốn đi khám phá di tích kìa.
"
"Thôi ngươi đừng dụ ta.
Chúng ta là chỉ mới là Thanh Đồng Nhất Tinh hơn nữa nguy hiểm vô cùng.
"
Mọi người bàn tán xung quanh quyết định có nên đi hay không.
Lăng Thần đứng yên tại chỗ quan sát tình hình thêm một chút thì Trần Minh Kiếm bước ra chắp tay nói
"Thực sự ta không muốn ép buộc các vị.
Lần này ta muốn đi khám phá một di tích nguy hiểm trùng trùng nhưng ta không thiên vị.
Sau khi đi xong ta sẽ chia tất cả mọi người một chút phần thưởng.
"
"Xin lỗi Trần thiếu ta không muốn mất cái mạng nhỏ của mình.
"
"Ta cũng vậy.
"
"Ta cũng thế.
"
!.
.
Mọi người chắp tay xin lỗi rời đi chỉ còn một mình hắn đứng đó.
Trần Minh Kiếm thất vọng không thôi liền nói
"Xem ra lần này không thu hoạch được gì rồi.
"
"Trần thiếu không phải vẫn còn người đứng đó sao.
"
Một tên thuộc hạ chỉ tay về phía Lăng Thần nói.
Trần Minh Kiếm thở dài vỗ vai tên thuộc hạ đó nói
"Huynh đệ ấy chỉ là phàm nhân không hề có linh hồn lực.
Ngươi muốn hắn ta đi chết hay sao.
"
"Thiếu gia nói đúng.
Là ta hồ đồ rồi.
"
Cả hai bắt đầu rời đi trong khi Lăng Thần còn đang ngỡ ngàng chưa hiểu chuyện gì xảy ra, lúc đầu cứ tưởng sẽ hỏi hắn cái này cái kia rồi mới xem xét có tham gia được không.
Hắn chạy lại nghi hoặc hỏi
"Vì sao ta lại không được tham dự.
"
Trần Minh Kiếm nghe vậy lắc đầu an ủi nói
"Vị huynh đệ này không phải là ta không cho.
Mà là lần này bọn ta đi nơi rất nguy hiểm nếu không may thì có thể nguy hiểm đến tính mạng đấy.
"
"Vậy thì tốt quá ta rất thích là nơi mạo hiểm đó.
"
Lăng Thần thích thú cười to nói.
Trần Mình Kiếm và tên thuộc hạ khó hiểu, dù đã nói là chuyến đi này nguy hiểm nhưng đối phương vẫn nhất quyết muốn đi, Trần Minh Kiếm nghiêm túc nói
"Vậy ngươi thử đánh người huynh đệ kế bên của ta đi.
Nếu thắng thì ta sẽ cho ngươi đi như vậy được không.
"
"Chỉ vậy thôi sao.
"
Hắn tò mò hỏi lại lần nữa để chắc rằng tên này sẽ không lươn chúa được.
Trần Minh Kiếm vỗ ngực tự tin nói
"Ngươi yên tâm.
Con người ta xưa nay không bao giờ thất hứa.
"
"Tiểu tử khuyên ngươi một câu.
Đừng phí sức nữa.
"
Tên thuộc hạ kia bình tĩnh nói.
Lăng Thần khinh thường lập tức chuẩn bị tư thế chiến đấu.
Trần Mình Kiếm đứng ở giữa làm trọng tài nói
"Trận đấu bắt đầu.
"
"Hãy xem tuyệt chiêu của ta đây.
Hây da.
"
Tên ninja chạy tới hưng phấn nói.
Lăng Thần xem thường nhẹ nhàng tránh né toàn bộ đòn tấn công đối phương.
Đối phương càng cào nhanh đến đâu thì hắn càng tăng tốc bấy nhiêu.
Nửa tiếng sau, tên thuộc hạ thở hổn hển nói
"Sao ngươi có thể né được móng vuốt của ta.
"
"Ngươi gọi đó là móng vuốt sao.
Trông cứ như mấy đứa con nít đang cào vậy.
"
Lăng Thần nhún vai bình thản nói.
Trần Minh Kiếm ngạc nhiên, trong đầu không khỏi suy nghĩ làm thế nào mà hắn có thể né được nhanh như vậy"
"Đến lượt ta rồi nhỉ.
"
Hắn cười một tiếng rồi nói.
Chỉ thấy hắn đấn nhẹ về hướng thuộc hạ kia một cái và sau đó
Bùm
Tên thuộc hạ kia văng ra xa liền ngất đi, quần áo rách rưới.
Lăng Thần giả bộ lau mồ hôi trên trán thanh âm mệt mỏi nói
"May quá ta thắng rồi đúng không.
Như vậy thì ta có thể tham gia vào chuyến thám hiểm rồi đúng không.
"
"Vị huynh đệ này.
Sao ngươi có thể làm được vậy.
"
Trần Minh Kiếm trố mắt ngạc nhiên hỏi.
Hắn gác hai tay lên sau gáy của mình thản nhiên nói
"Đương nhiên là dùng võ thuật rồi.
Ta giỏi nhất chính là thể thuật đó ha ha.
"
"Ta!.
.
ta không phục.
"
Tên thuộc hạ chật vật đứng dậy trong đống đổ nát.
Lăng Thần lạnh lùng liếc bản thân đã nhường cho rồi vậy mà còn muốn tiến tới sao.
Định ra tay trực tiếp dùng hẳn 1 phần thực lực luôn thì Trần Minh Kiếm hào hứng nói
"Tốt vị huynh đệ chúng ta đồng ý cho ngươi đi theo bọn ta.
"
"Ta có thể dẫn theo người nhà đi theo được không.
"
Hắn vui vẻ hỏi, Trần Minh Kiếm suy nghĩ một chút gật đầu đáp
"Được, ngươi cứ việc tùy ý dẫn thêm người đi.
Ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu xuất phát đấy.
"
"Tốt tốt, không hổ là người thông minh dễ nói chuyện Hẹn ngày mai gặp.
"
Lăng Thần hưng phấn cười nói liền rời đi.
Tên thuộc hạ kia bước tới bên cạnh Trần Minh Kiếm nghi hoặc hỏi
"Thiếu gia tại sao ngài lại cho người đó đi chung với chúng ta chứ.
"
Trần Minh Kiếm nghiêm mặt lại nhìn nói
"Ta cảm thấy tiểu tử không đơn giản.
Nếu ta đoán không lầm thì hắn ta căn bản không xem trận đấu này là gì cả ngay cả ta cũng không thể nào địch lại đối phương.
"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...