Thần Vương Vạn Giới
Lăng Thần nhíu mày ngạc nhiên không hổ danh là người có thiên phú cao.
Mới nhìn công pháp của hắn thôi mà đã đột phá được Thanh Đồng Nhất Tinh, thiên phú cũng có thể được coi là thiên kiêu chi tử.
"Lăng Thần thúc thúc, thứ này quá quý giá.
Ta không thể nhận được.
"
Tiếu Ngưng Nhi vội trả lại công phá cho hắn nói.
Đưa ra công pháp cao cấp như vậy e rằng thế lực đằng sau hắn còn đáng sợ hơn Thành Chủ Đại Nhân rất nhiều.
Lăng Thần tìm đại một lý do nói
"Ngươi là bạn của con gái ta nên ta mới giao công pháp cho ngươi.
Lăng Đông nhà ta vẫn còn nhỏ chưa biết thế giới bên ngoài nguy hiểm như thế nào còn ngươi thì khác.
Ngươi trưởng thành hơn nên sẽ biết cách ứng xử với người khác khi gặp bất lợi.
"
"Chỉ là giúp đỡ thôi sao.
"
Nàng buồn bã thầm nghĩ.
Chuyện đau lòng như thế ai mà chịu được chứ nhưng có lẽ nàng không biết rằng hắn có khả năng đọc thấu được suy nghĩ nên chỉ mấy chốc đã nghe được những nỗi phiền buồn vuốt nhẹ đầu nàng tò mò hỏi
"Ngươi còn có chuyện gì sao Ngưng Nhi.
Trông ngươi có vẻ hơi lo lắng đấy.
"
Tiếu Ngưng Nhi e thẹn lùi một bước về phía sau xấu hổ nói
"Không!.
.
không có gì đâu.
"
"Thật sao.
Ngươi đang nghĩ cái gì đen tối lắm đúng không.
"
Hắn tiến lại gần cười tươi nói.
Nàng lúng túng thầm lo sợ toàn bộ ý niệm trong đầu bị nam nhân này biết, Lăng Thần chợt cảm nhận được luồng năng lượng vô cùng tà ác ở Thần Thánh Thế Gia lẩm bẩm nói.
"Đây là sức mạnh gì vậy.
"
Sức mạnh này có phần tương tự như Ma Tộc bất quá lại yếu hơn rất nhiều.
Tiếu Ngưng Nhi nghi hoặc hỏi
"Có chuyện gì sao Lăng Thần thúc thúc.
"
"Ngưng Nhi bây giờ ngươi hãy về nhà của mình đi.
Nhớ kỹ không được đi ra ngoài vào ban đêm đấy.
"
Hắn bình tĩnh nói quay người vận dụng một chút sức mạnh chạy đi.
Nàng nghe xong khuôn mặt bất giác đoe bừng lên nói
"Lăng Thần thúc thúc, thúc đây là quan tâm đến ta sao.
"
! ! !
Lúc này, tên bí ẩn trùm cả người bằng áo bào màu đen, từ thân thể toát ra khí tức của sự chết chóc ở dưới thì có Thẩm Minh và Thầm Hồng đang quỳ xuống run sợ trước lấy kẻ này.
Tên bí ẩn này ngồi trên chiếc ngai vàng sang trọng, nếu trong nguyên tác thì Yêu Chủ sẽ không tới Quang Huy Thành này đâu nhưng khi nghe nói có người có thể đánh bại mấy trăm Yêu Linh Sư do tò mò mới tới đây một chuyến, hắn bình tĩnh nói hỏi
"Các ngươi nói!.
.
các ngươi gặp kẻ vô cùng mạnh mẽ sao.
"
"Đúng vậy! ! thưa Yêu Chủ.
"
Thẩm Minh sợ hãi nói đằng sau lưng đã đổ đầy mồ hôi.
Thẩm Hồng thấy trưởng lão mới chút đã bị doạ sợ rồi lập tức nói
"Theo ta được biết kẻ đó tên là Lăng Thần.
Sáu năm trước Diệp Tông đã cho hắn ta vào bên trong Quang Huy thành này để sống lập nghiệp với gia đình của hắn.
Từ khi hắn xuất hiện thì mọi làm ăn của bọn ta đã bị thất bại.
"
"Hừ đám vô dụng các ngươi.
Theo ta được biết thì tên Lăng Thần đó chỉ là một phàm nhân không hề có tu vi gì cả.
"
Yêu Chủ thanh âm khàn khàn trầm giọng nói.
Thẩm Hồng nhớ lại mấy hôm trước quả thật bản thân mình giống như bị lừa vậy liền nói
"Theo ta thấy hình như hắn ta có khả năng che giấu cảnh giới.
Nếu không thì ta cũng gần đạt tới Truyền Kỳ cũng không cảm nhận được cảnh giới đối phương.
"
"Ngươi hãy thử chiêu mộ hắn ta vào Hắc Ám Công Hội đi.
"
Yêu Chủ lạnh lùng nói nhưng không Thẩm Hồng não tàn vẫn chưa hiểu được câu nói của hắn liền nói
"Yêu Chủ, ta đã từng hỏi bất quá đối phương không hứng thú với chuyện này.
"
"Hừ muốn bắt được cọp thì phải tìm được điểm yếu của nó.
Nếu hắn quý trọng gia đình thì hãy bắt gia đình của hắn làm con tin đi.
"
Yêu Chủ nhếch miệng nói.
Hắn có lẽ không biết rằng lời nói lúc nãy của mình sẽ giết chết hắn trong đêm nay.
Lăng Thần hai mắt trở nên đỏ như máu tức giận khi nghe lời của tên này lẩm bẩm nói
"Phàm nhân, ngươi chết chắc rồi.
"
Hắn lập tức phong tỏa toàn bộ nơi đây, trạng thái vị thần tối cao lần nữa xuất hiện.
Đằng sau xuất hiện bốn đôi cánh đỏ như huyết đang điên cuồng vỗ xuống mặt đất.
Thẩm Hồng và Yêu Chủ rùng mình, vô số khí tức tử vong bao phủ cả Thần Thánh Thế Gia, vốn Yêu Chủ kia tưởng Diệp Tông phát hiện ra mình định chạy trốn thì chợt nhận ra thân thể không tài nào di chuyển.
Roẹt roẹt
Cánh cửa bị một thứ gì cắt đứt ra thành trăm mảnh.
Theo bản năng Thẩm Hồng có thể biết được người này rất đáng sợ gió thổi lên phù phù cuốn lấy mọi cái ghế bên trong căn phòng, Lăng Thần bước vào như thần linh hạ phàm, hắn cầm lấy cái ghế nhẹ nhàng ngồi xuống nói
"Thẩm Hồng ta không biết ngươi bị ngu hay giả ngu.
Ngươi không nhớ kỹ lần trước ta đã nói gì sao.
"
"Lăng Thần !"
Thẩm Hồng cả kinh nói , đột nhiên thân thể bị lún xuống mặt đất tạo nên vết lõm.
Yêu Chủ đứng một bên rất bất ngờ thầm nghĩ
"Đây không lẽ là Yêu Linh mang thuộc tính trọng lực sao.
"
Hắn lấy ra một tách trà từ trong hư không, uống một miếng nhỏ khinh thường nói
"Ai cho ngươi lấy cái dũng khí đó nói chuyện với ta vậy phàm nhân.
Còn ngươi nữa Yêu Chủ, ngươi nghĩ mình mạnh lắm sao khi dám lấy gia đình của ta ra đe dọa ta.
"
"Ngươi nhận ra ta sao.
Vậy ta vào vấn đề chính ta! ! "
Chưa nói xong thì Yêu Chủ cũng bị ảnh hưởng của trọng lực nằm bẹp xuống đất.
Thân là một vị thần trùng sinh vậy mà bọn tôm tép này làm như mình ghê gớm lắm sao, Lăng Thần muốn để cho đám này biết mình không dễ gì ức hiếp liền đứng dậy đồng thời giải trừ tuyệt kĩ của mình nói
"Bây giờ ta sẽ giết chết các ngươi.
Tránh để sau này gây phiền phức.
"
"Đại nhân xin ngài hãy tha cho ta.
"
Thẩm Hồng đương nhiên không muốn đối đầu với hắn thứ nhất là do đã từng đấu nên biết một chút về sức mạnh, hai là hiện tại lão chưa muốn chết sớm còn chưa vượt qua được Diệp Tông, làm sao có thể can tâm được.
Còn Yêu Chủ thì khác, hắn rất muốn một lần được đấu với kẻ mạnh hưng phấn nói
"Tiểu tử yêu linh của ngươi mạnh đấy.
Nhưng có thể mạnh hơn ta không.
"
Không nói hai lời hắn vòng ra đằng sau Lăng Thần tấn công.
Yêu Chủ vừa đâm vào thiếu niên này bất quá chỉ là một tàn dư ảnh để lại.
Lăng Thần khẽ đưa tay chạm nhẹ vào lưng của Yêu Chủ lẩm bẩm nói
"Ngươi thua rồi Yêu Chủ.
GIờ thì đi chết đi.
"
Từ sau lưng Yêu Chủ mọc ra vài bản sao giống hệt Lăng Thần.
Thẩm Hồng cả kinh thầm mắng
"Trên đời làm đ-o gì có yêu linh mạnh như vậy.
"
Bùm Bùm Bùm
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...