Thần Vương Vạn Giới
Lúc này ở Võ Hồn Giải Đấu, tất cả mọi người chưa kịp hoàn hồn không biết chuyện kể gì vừa xảy ra cả.Ngọc Tiểu Cương một bên thấy Bỉ Bỉ Đông đang nằm bất tỉnh không khỏi động lòng.
Nếu như không phải hắn không đột phá được thì e rằng người đang nằm bên cạnh chính là Bỉ Bỉ Đông nam nhân.Bỉ Bỉ Đông từ từ tỉnh dậy nhìn xung quanh hướng tới tên Hồn Thánh phía sau nói
"Ngươi có thấy phu quân của ta đâu không ?"
"Thứ lỗi cho thần.Tiểu nhân không biết ngài ấy đang ở đâu."
Tên Hồn Thánh kia quỳ xuống nghiêm túc nói.Nàng đứng bất động một lúc, nghĩ đến cảnh tượng Lăng Thần thay mình đỡ nhát kiếm kia.
Tiểu Vũ các nàng cũng tỉnh dậy liên tục đảo mắt nhìn tung tích của hắn.Minh Nguyệt cảm nhận được có thứ gì đó đang từ trên trời rơi xuống liền hoá thân Thập Vỹ Yêu Hồ bay lên trên bầu trời.
"Hồn.....Hồn thú....hồn thú kia mau chạy đi."
Một tên thường dân hoảng sợ nói.Tất cả chạy tán loạn ra khỏi Võ Hồn Giải Đấu, Bỉ Bỉ Đông nghi hoặc hỏi
"Minh Nguyệt tỷ, tỷ phát hiện ra chủ nhân sao."
Bịch.
Một vật thể rơi xuống đầu Minh Nguyệt, mùi máu tanh toả ra khắp cả bầu trời.Nàng đáp xuống đất nhẹ nhàng đặt Lăng Thần nằm xuống nghiêm trọng nói
"Không ổn rồi Bỉ Đông muội.Huynh ấy bị thương nặng quá."
"Có cách nào cứu được huynh ấy không Minh Nguyệt tỷ."
Tiểu Vũ lo lắng hỏi, Trữ Vinh Vinh triệu hồi Võ Hồn không ngừng khôi phục vết thương hắn.Nhưng không tài nào hồi phục được, từng giọt máu tươi chảy khắp mặt đất.
.......
"Ta đã chết rồi sao."
Lúc này Lăng Thần đang ở trong một vùng không gian tối đen như mực.Hắn thấy bản thân thật mệt mỏi, rất muốn từ bỏ tất cả gánh nặng này.
Chợt từ phía xa, một vầng hào quang rực rỡ chiếu sáng không gian nơi đây.Hắn ngạc nhiên khi người đứng trước mặt là thiếu nữ đang thản nhiên thổi một khúc sáo.
"Sáng Thế Chi Thần, là nàng sao."
Hắn ngẫm nghĩ lại một chút rồi hỏi.Thiếu nữ ấy ngừng lại từ từ quay lại nhìn hắn mỉm cười nói
"Đã lâu rồi không gặp phu quân của ta."
"Không nghĩ tới trước khi chết lại gặp lại nàng."
Hắn cảm thán nói.Nàng nghe vậy khẽ cười nói
"Huynh chưa chết đâu yên tâm."
"Chưa chết ? Không thể nào Chủ Nhân Giới Nguyên thực sự quá mạnh ta không tài nào đánh bại được cô ta nếu như không mượn sức mạnh khi còn là Hỗn Độn Chi Thần."
Lăng Thần mỉa mai chính mình.Sáng Thế Chi Thần bình tĩnh giải thích
"Thiếp đã luôn theo dõi chàng từ rất lâu rồi."
"Cái.....cái gì ?"
Hắn hoảng loạn sợ nàng không chịu đựng được hắn bên cạnh có rất nhiều nữ nhân khác.Sáng Thế Chi Thần vẫn tiếp tục nói
"Sau khi huynh đánh bại được Chủ Nhân Giới Nguyên thì cô ta đã đồng ý huynh trở thành chủ nhân tiếp theo.Lúc đó thiếp định giúp huynh thì sức mạnh Giới Nguyên đã bị huynh luyện hoá được một chút nên mớ có thể sống sót."
"Sức mạnh Giới Nguyên sao."
Lăng Thần chậm rãi nhắm mắt nói, một quả cầu màu trắng bay thẳng ra ngoài.Hắn tò mò không nghĩ tới hắn đã thành công bước trên con đường khác.
"Cảm ơn nàng Sáng Thế Chi Thần.Ta muốn bây giờ bắt đầu tư luyện."
Lăng Thần nghiêm túc nói, nàng gật đầu dần dần tan biến trong hư không.Hắn điều chỉnh thời gian nơi đây 1 năm bằng một giây bên ngoài.
Vì sao á.
Đương nhiên hắn không muốn các lão bà phải cô đơn một mình.Lúc này vô số người đang bình luận xôn xao về thiếu niên bí ẩn kia.Mã Hồng Tuấn nhỏ giọng hỏi
"Đại Sư, chúng ta có nên hay không thừa thắng giết chết Lăng Thần."
Cổ Nguyệt Na sắc mặt lạnh như băng, sát khí trong có thể từ từ tuôn trào ra ngoài.Minh Nguyệt tay hóa thành móng vuốt sắc bén chém về phía Mã Hồng Tuấn, Đường Tam kinh hãi lập tức dùng Lam Ngân Thảo kéo tên béo này ra một bên.Chỉ một giây sau, không gian nơi đây im lặng đến mức kỳ lạ.
"Ahhhhhh....."
Mã Hồng Tuấn khóc lóc hét to.Minh Nguyệt mới thực sự là người mạnh nhất hiện tại, dù tu luyện cỡ nào thì tu vi của Lăng Thần không chạm được tới nàng dù chỉ một chút.Đường Tam phẫn nộ, trong tay lấy ra vô số ám khí ném về phía nàng.Minh Nguyệt hừ lạnh định quơ tay hủy diệt đi tất cả thì bỗng hiện tượng lạ xảy ra.
Những ám khí này dừng lại trên không trung từ từ quay đầu về phía Đường Tam lao thẳng.Lăng Thần ngồi dậy lạnh lùng nhìn về phía đám Ngọc Tiểu Cương, Tiểu Vũ mọi người mừng rỡ khi thấy hắn đã bình yên vô sự nói
"Lăng Thần ca ca huynh không sao chứ."
"Ta không sao.Muội có bị thương ở đâu không."
Hắn quan tâm xem xét vết thương từng người hỏi.Bỉ Bỉ Đông cả kinh khi tất cả các vết thương trên cơ thể phu quân đã hồi phục một cách nhanh chóng.Lăng Thần lấy ra một cặp mắt màu đỏ , một áo bào màu xanh và Như Lai Kiếm từ trong hệ thống nói
"Đông nhi kể từ phút này nàng sẽ là Tân Ngọc Hoàng.Hãy nhận lấy nó đi"
"Hả.......vâng."
Bỉ Bỉ Đông quỳ xuống đưa hai tay tiếp nhận món quà.Lăng Thần lạnh lùng chậm rãi đi về Mã Hồng Tuấn hỏi
"Ngươi là người đòi giết ta sao."
"Mã Hồng Tuấn các ngươi mau rời khỏi đây đi.Nhanh lên."
Phất Lan Đức nhanh nhạy cảm ứng được sát khí đối phương tỏa ra rất mãnh liệt liền hét.Lăng Thần tiếp tục bước về phía Mã Hồng Tuấn, Phất Lan Đức rùng mình, từng sợi lông trên cơ thể dựng đứng lên.Hắn dừng lại lạnh lùng nói
"Còn sống thì lên tiếng giùm cái.Ta không rảnh ngồi chơi trốn tìm với ngươi đâu Chủ Nhân Giới Nguyên."
Tiểu tử, ngươi rốt cuộc là ai."
Nàng xuất hiện với những thương tích đầy mình hỏi.Lăng Thần dùng sức mạnh Giới Nguyên triệu hồi vòng cổ nô lệ gắn vào nàng.Hắn nhếch miệng nói
"Từ bây giờ ngươi chính là nô lệ của ta Chủ Nhân Giới Nguyên."
"Cái gì."
Nàng kinh hãi cố gắng giật nó ra khỏi người nhưng đều không thành công.Lăng Thần bây giờ chính là vị thần Đấu La Đại Lục, mọi chuyện đều nắm trong lòng bàn tay hắn muốn thí nghiệm một chút liền hỏi
"Nếu kỹ năng Sa Ngã của ta chỉ dùng một lượng nhỏ có thể khiến người khác điên cuồng.Vậy nếu cho quá nhiều vào trong cơ thể người khác thì sao, thật đáng để thử."
"Ngươi......Ngươi muốn làm gì."
Chủ Nhân Giới Nguyên cực kỳ hối hận khi cho tên này quyền kiểm soát Giới Nguyên.Nhưng không cho thì không được, chỉ cần Chủ Nhân ấy thua bởi một kẻ khác thì Giới Nguyên ấy đều thuộc về người đó.Cái thế giới này là mạnh được yếu thua, không có cái gì gọi là công bằng cả.Lăng Thần ngưng tụ lại một quả bóng màu đen siêu to khổng lồ vào trong cơ thể nàng.
Lăng Thần nhếch miệng xem ra quá trình này cần chút thời gian.Phất Lan Đức tuyệt vọng, thiếu nữ này mạnh mẽ như vậy mà lúc này lại bị hắn điều khiển dễ như lòng bàn tay.Vì sự tồn tại của Sử Lai Khắc nên hắn phải liều mạng già của mình bảo vệ bọn trẻ.
"LĂNG THẦN TA LIỀU MẠNG VỚI NGƯƠI."
Phất Lan Đức lao tới tấn công.Lăng Thần phiền phức khi thấy một con giun dế cứ bay lượn xung quanh mình lập tức chẻ làm đôi hắn ra làm trăm mảnh.Mã.Hồng Tuấn chứng kiến cảnh tượng này gào hét
"Lão sư......"
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...