Thần Vương Lệnh


Cuối cùng đã trở về nhà.
Dương Ngọc Lan và Tô Tô đều nở nụ cười vui mừng.

Mặc dù chuyến đi Sở Châu mấy ngày được tiếp đón nhiệt tình.
Nhưng dù sao, đó đã là đất khách quê người với mẹ con họ.
Đường đi vất vả, khiến cho họ có chút mệt mỏi.
Giờ đây, ngôi biệt thự ven hồ nho nhỏ ấy mới là chốn trở về của họ.
Hồ này, được gọi là Long Hồ.

Là nơi được phát triển sớm nhất ở địa phương.

Vị trí nơi này gần trung tâm thành phố.
Một dạo cũng là khu vực tập trung những người giàu có.
Cùng với sự phát triển trong những năm này, các tòa nhà cao tầng mọc lên, các cao ốc san sát nhau.

Khu nhà ở Long Hồ đã bị nhấn chìm.
Trông có vẻ hơi cũ.

Rất nhiều hộ gia đình có điều kiện đều đã chuyển đến khu biệt thự mới hiện đại hơn, thuận tiện hơn.
Nhiều lần nơi này đã có tin đồn sắp được cải tạo, nhưng đến bây giờ cũng không có động tĩnh gì.
Dương Ngọc Lan và Tô Tô có tình cảm rất sâu đậm với nơi này.

Họ đã quen ở đây, cũng không hi vọng bị di dời và cải tạo.
Tần Thiên lái chiếc Land Rover đi về phía biệt thự số 8 của họ.
Xa xa, nhìn thấy có nhiều chiếc lều dựng lên lộn xộn trên khoảng đất trống trước cửa.


Xung quanh còn có rất nhiều rác thải sinh hoạt vứt bừa bãi.
Tô Tô không khỏi nghi ngờ: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Chúng ta ra ngoài mấy ngày, sao nơi này lại có nhiều lều như vậy?”
“Đây là bị người lang thang xâm chiếm sao?”
Dương Ngọc Lan cũng không nhịn được phàn nàn: “Dịch vụ quản lý nhà đất này cũng quá vô dụng!”
“Sao sẽ xảy ra chuyện này chứ?”
“Nhưng mà bây giờ trời đã lạnh.

Những người lang thang này cũng không có chỗ ở, cũng rất đáng thương.”
Bà định lát nữa sẽ cho họ một ít thức ăn, hoặc một ít tiền lẻ.
Đến khi chiếc xe dừng lại, nhìn rõ người trong lều, hai mẹ đều ngạc nhiên.
“Chú hai, thím, sao các người ở đây?” Tô Tô có hơi khó chịu hỏi.
Trên mặt Tô Ngọc Khôn đầy phong sương, nhìn như đã già đi hơn mười tuổi.

Ông ta xấu hổ cúi đầu.
Vương Mai vợ ông ta lau nước mắt, đáng thương nói: “Tô Tô, Ngọc Lan.

Chúng tôi đến đây là để nhận lỗi với các người!”
“Cầu xin các người nhìn vào sự thê thảm và thành khẩn của chúng tôi, mà tha thứ cho chúng tôi nhé!”
“Văn Thành, Nam Nam còn không mau quỳ xuống cúi đầu lạy chị Tô Tô và bác gái của con cầu xin họ tha thứ đi!”
Tô Văn Thành và Tô Nam, vội vàng quỳ xuống trước mặt.
Mấy hôm này họ luôn ở chỗ này.

Tô Văn Thành là một chàng trai trẻ cũng không có gì.

Nhưng mà râu ria hơi xồm xoàm.
Trước đây Tô Nam ở nhà họ Ngô, nhưng cô ta đã quen sống cuộc sống sung sướng của thiếu phu nhân.

Bây giờ với khuôn mặt không trang điểm, trông cô ta thật sự rất hốc hác.
Cô ta nghiến răng, im lặng.
Tô Văn Thành nước mắt nước mũi giàn giụa nói: “Chị, bác gái, cháu sai rồi!”
“Trước đây đều là do cháu khốn nạn, làm ra rất nhiều chuyện có lỗi với mọi người!”
“Chị, bác gái, xin mọi người hãy đánh cháu một trận thật mạnh!”
“Thật đấy, đừng đau lòng cháu, cứ đánh mạnh đi ạ!”
Thấy Tô Tô và Dương Ngọc Lan không nói chuyện, cậu ta bắt đầu tự tát mình.
Vừa tát vừa tự mắng “Đánh mày đồ khốn!”
“Tô Văn Thành, mày có còn chút lương tâm nào không?”
“Trước đây, chị Tô Tô và bác gái đã đối xử với mày thế nào?”
“Bác gái nói, bác không có con trai, từ nay về sau sẽ nuôi mày như con trai ruột!”
“Chị Tô Tô càng xem mày như em trai ruột!”
“Còn mày thì sao? Mày đã đền ơn họ như thế nào?”
“Tên súc sinh này, tao đánh chết mày!”
Nhìn thấy cảnh này, Tô Tô và Dương Ngọc Lan vừa tức giận vừa buồn cười.
Mặc dù Tô Văn Thành có phần đóng kịch, nhưng nghe thấy những lời cậu ta nói, hai mẹ con đều xót xa không thôi.
Cậu ta nói đúng, Dương Ngọc Lan đã từng thật sự rất yêu thương cậu ta, xem cậu ta giống như con trai ruột.

Tô Tô càng xem cậu ta là em trai ruột.
Chuyện xưa như làn khói, dường như ở trước mắt.
“Được rồi, đừng đánh nữa.”
“Văn Thành, đứng dậy đi.” Suy cho cùng Dương Ngọc Lan vẫn mềm lòng.
“Bác gái, bác tha thứ cho cháu rồi sao?”
“Bác yên tâm.

Từ nay về sau, cháu vẫn là con trai ruột của bác!” Tô Văn Thành vui vẻ bò dậy.
Tô Tô trầm giọng nói: “Chú hai, thím, mọi người không cần phải đóng cảnh khốn khổ như vậy đâu.”
“Mọi người về nói với ông nội, chuyện trước đây cháu có thể xem như chưa xảy ra.”
“Hi vọng sau này mọi người có thể trở thành người thật tốt, để tâm vào sự nghiệp kinh doanh.”
“Không phải trong nhà còn có mấy cửa hiệu Đông y sao? Cháu sẽ cho người chú ý một chút.”
“Lợi nhuận hàng năm, cũng đủ cho mọi người ăn uống.”
“Cảm ơn Tô Tô!”
“Chúng ta sẽ trở về báo với ông cụ!” Tô Ngọc Khôn và Vương Mai kích động gật đầu thi lễ.
Từ sau hội nghị thành lập công ty Tô Ngọc, cửa hiệu Đông y của họ đã không còn danh tiếng.
Không nói khách hàng, trước tiên là nhà cung cấp tất cả các bên đều cắt đứt quan hệ với họ.
Không có nhà cung cấp, làm sao mở cửa kinh doanh?
Bây giờ có một câu nói của Tô Tô, vậy thì cửa hiệu Đông y mà họ dựa vào để tồn tại đã có thể mở lại.
“Nam Nam, con sao thế?”
“Còn không mau cảm ơn chị Tô Tô của con đi.” Vương Mai nhìn Tô Nam vẫn quỳ ở dưới đất, từ đầu đến cuối đều im lặng, nghi ngờ hỏi.
Tô Nam nghiến răng, ngẩng đầu lên nhìn Tô Tô, nói: “Tôi không quan tâm đến cửa hiệu Đông y gì đó.”
“Tôi đến đây, là có chuyện khác mong chị giúp đỡ.”
Tô Tô thoáng sửng sốt, “Chuyện gì?”
Tô Nam tức giận nói: “Bởi vì chị mà Ngô Phi đã ly hôn với tôi, đuổi tôi ra khỏi nhà.”
“Tôi biết, trước đây anh ta thích chị.

Bây giờ cũng nghe lời chị.”
“Bây giờ chị gọi điện thoại cho Ngô Phi, bảo anh ta lại lần nữa dùng kiệu tám người khiêng khiêng tôi trở về!”
“Tôi vẫn muốn làm thiếu phu nhân của nhà họ Ngô!”
Vẻ mặt Tô Tô sa sầm xuống.
Nghe ý của Tô Nam, sao giống như mình là hồ ly tinh quyến rũ chồng của cô ta, khiến chồng cô ta bỏ rơi cô ta vậy.

Cô nén giận, nói: “Từ đầu đến cuối, tôi và Ngô Phi đều không bất cứ quan hệ gì.”
“Tô Nam, nếu cô thật sự thích Ngô Phi thì tự mình đi tìm anh ta nói chuyện rõ ràng.”
Tô Nam rề rà đứng dậy: “Ý của chị là không giúp tôi?”
Tô Tô không vui nói: “Chuyện tình cảm của các người, một người ngoài như tôi không tiện tham gia vào.”
Nghe lời của con gái, Vương Mai cũng vội vàng cầu xin Tô Tô một lần nữa.
Nếu có thể để cho con gái quay lại nhà họ Ngô, thì đối với họ đó mới là lợi ích lớn nhất.
Thấy Tô Tô sầm mặt không nói, Tô Nam giận tím mặt.
Cảm xúc tích tụ biết bao ngày cuối cùng cũng bộc phát, cô ta chỉ vào Tô Tô chửi như tát nước.
“Tô Đát Kỷ, hồ ly tinh!”
“Chị đã quyến rũ nhiều người như vậy, bây giờ còn muốn quyến rũ chồng tôi!”
“Ăn trong bát ngó trong nồi, Tô Tô, chị còn biết xấu hổ không?”
“Cô nói cái gì?” Tô Tô choáng váng.

Không ngờ Tô Nam lại trở mặt như vậy.
“Giả vờ là một cô gái trong sáng ư, đừng tưởng tôi không biết rốt cuộc chị là loại người thối nát gì!”
“Năm năm trước chạy ra ngoài giảng hòa với shipper, bây giờ lại dùng cơ thể để đổi lấy đầu tư.”
“Lão già như Thiết Lâm Phong kia cũng giúp chị, đừng nói là chị cũng ngủ với ông ta rồi đấy chứ?”
“Ông ta còn lớn hơn cả ba chị đấy!”
“Chị…”
Cô ta còn muốn chửi những lời khó nghe hơn, trong chốc lát Tần Thiên bên cạnh.
Giơ tay lên, bốp!
Một cái tát cực vang, đánh Tô Nam ngây người.
“Anh muốn chết sao?”
Đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của Tần Thiên, trong mắt Tô Nam lóe lên sự thù hận độc ác.
“Các người đợi đấy, tôi sẽ để cho tất cả các người chết không yên ổn!” Cô ta nghiến răng chửi rủa, che mặt chạy đi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận