Hai mươi bông hoa nhỏ màu đỏ, hai mươi tử sĩ.
“Đeo bông hoa nhỏ màu đỏ, giả làm học sinh ngoan sao?” Hắn không nhịn được cười.
Trên mặt Truy Phong không nụ cười, trầm giọng nói: “Đợi anh biết được sự tàn nhẫn của họ sẽ biết chuyện này không buồn cười chút nào.”
“Anh đã sẵn sàng chưa?”
Nụ cười của Tần Thiên trở nên lạnh lùng.
Hắn chậm rãi nói: “Cách tốt nhất để đối phó với những kẻ tàn nhẫn, chính là để cho họ biết rằng bản thân còn tàn nhẫn hơn họ.”
Chẳng mấy chốc, con thuyền đã từ từ cập bến.
Ở phía đối diện, một tử sĩ với một bông hoa nhỏ màu đỏ trên ngực hét lớn: “Ai vào Bắc Giang, phải chết!”
Lập tức, tổng cộng hai trăm người đồng loạt rút đao kiếm ra, hét lên: “Ai vào Bắc Giang, phải chết!”
m thanh rung chuyển tứ phía, tràn đấy sát khí. Đây là đòn thị uy phủ đối với Tần Thiên.
Trước cảnh tượng này, Truy Phong từ từ rút con dao ở thắt lưng ra.
“Tôi, Ám Thiên Vương Nam Giang Truy Phong hôm nay lập lời thề tại đây!”
“Tần Thiên và lão gia tử, nếu bọn họ chết ở Bắc Giang, đời này kiếp này, Truy Phong tôi nhất định sẽ san bằng Bắc Giang, giết sạch nhà họ Lưu!”
Nói xong, anh ta bất ngờ chém ra một đao. Đao khí tung hoành, trên mặt sông tạo nên một làn sóng đao kinh hoàng.
Uy thế này không hề yếu hơn hai trăm người ở phía đối diện.
Trong mắt tử sĩ vừa hét lớn hiện lên vẻ kinh hãi, anh ta cười lạnh nói:
“Truy Phong, phu nhân chúng tôi cho các người điều kiện, chỉ cho phép Tần Thiên tới.”
“Thân là Ám Thiên Vương, nếu anh dám bước vào Bắc Giang một bước, đầu của An lão đầu sẽ lập tức rơi xuống đất.”
Phu nhân mà anh ta nhắc đến là chỉ Ngọc Thiên Vương, Ngọc Linh Lung.
Ngọc Linh Lung đã ẩn nấp bên cạnh An Quốc trong nhiều năm, bây giờ bà ấy đã tự tay bắt ông ta đến Bắc Giang làm con tin.
Sau khi lập đại công, Bắc Giang vương Lưu Triệt đã công khai thừa nhận thân phận của Ngọc Linh Lung. Trong đó có rất nhiều thuộc hạ của ông ta cũng rất ủng hộ Ngọc Linh Lung. Bởi vì bọn họ cảm thấy lần này, ngày tiêu diệt Nam Giang đã đến.
Nghe được lời này của tử sĩ hoa đỏ, trong mắt Truy Phong đằng đằng sát khí.
Nhưng cuối cùng, anh ta không phản bác mà xoay người lại, hai tay cầm đao, đưa cho Tần Thiên.
“Đao này rộng hai ngón tay, dài ba thước ba, được rèn từ sống tàu của một con tàu đắm vào thời nhà Minh và nặng mười cân bảy lạng.”
“Tên đao, Truy Phong.”
“Vì sự an toàn của lão gia tử, tôi không thể cùng anh xuống thuyền, đao này sẽ giúp anh giết kẻ địch.”
Lúc này, Ám Thiên Vương đang dùng dao uỷ thác, trong ánh mắt nhìn Tần Thiên, không giấu được nhiệt huyết đang sục sôi.
Tần Thiên hít sâu một hơi, hăn biết đao này có ý nghĩa như thế nào với Truy Phong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...