Thần Vương Lệnh


“Cái đó, Tần tiên sinh…”
Quách Thần nhận thức được gì đó, muốn cứu vãn.

Nhưng, đã muộn.
Xa xa, một người trung niên mập mạp đang gầm gừ lao đến.
“Quách Thần, đồ chó không có mắt này, rốt cuộc cậu con mẹ nó đã đắc tội với nhân vật tai to mặt lớn nào!”
“Đích thân lão tổng gọi điện tới hỏi, nói rằng nếu không thể khiến cho quý nhân hài lòng thì sẽ đuổi cả ông đây đấy!”
“Cậu nói rõ ràng cho ông!”
“Mã tổng!” Nhìn thấy người đến lại là lãnh đạo trực tiếp của mình, chân Quách Thần mềm nhũn, suýt nữa quỳ xuống.
Bây giờ, anh ta rốt cuộc đã hiểu, Tần Thiên là nhân vật tai to mặt lớn mà anh ta không thể đắc tội.
“Tần tiên sinh, tôi sai rồi!”
“Tôi mắt chó nhìn thấp, tôi có mắt mà không biết Thái Sơn, xin ngài thứ lỗi!”
“Khó khăn lắm tôi mới có được công việc này, xin đừng sa thải tôi!”
Giọng nói nghẹn ngào, lần này hai chân mềm nhũn, thật sự quỳ xuống.
Gia đình anh ta cũng kinh doanh nhỏ, ở trong mắt những người bình thường cũng xem như là gia đình giàu có.
Nhưng, mỗi cây mỗi hoa; mỗi nhà mỗi cảnh.

Có trời mới biết, bởi vì tình hình thay đổi, việc kinh doanh của họ đã rỗng ruột từ lâu.
Lần này, anh ta từ Cambridge trở về, gia đình đã dùng số vốn cuối cùng để cầu xin ông nội nói với bà nội, mới để anh ta ngồi được vào vị trí quản lý của trung tâm thương mại Ức Đạt.
Ức Đạt là chuỗi siêu thị nổi tiếng trong nước, đảm nhận vị trí này không chỉ là vinh quang của sự nghiệp cá nhân.
Mà đó còn là hi vọng cuối cùng để cứu vãn kinh doanh của gia tộc nhờ vào sự giúp đỡ của các mối quan hệ và các kênh.
Có thể thấy rằng, công việc này quan trọng như thế nào với anh ta và gia đình.
Bây giờ, thành công hay thất bại đều quyết định ở suy nghĩ của Tần Thiên.
Thấy vậy, Mã tổng cũng lo sợ.


Bởi vì nếu không xử lý tốt thì ngay cả ông ta cũng phải cuốn gói cút xéo.
Ông ta cúi đầu khom lưng, nở nụ cười xin lỗi nói: “Tần tiên sinh đúng không ạ, Quách Thần là quản lý vừa được đề bạt của chúng tôi, chưa thạo nghiệp vụ, mong ngài thứ lỗi.”
“Quách Thần, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cậu còn không mau nói thật!”
Quách Thần vội nói: “Là Dương Mi Nhi.”
“Mã tổng, ngài cũng biết thân phận của Dương Mi Nhi.

Cô ta được ông cụ Khương của Sở Minh chống lưng.”
“Cô ta gọi điện thoại cho tôi, nói… nói rằng Tần tiên sinh đã xâm phạm cô ta, còn lấy trộm đồ của cô ta, nên bảo tôi đến xử lý.”
“Tôi làm vậy cũng là vì chức vụ của mình.”
Nghe thấy cái tên “Dương Mi Nhi”, Mã tổng không khỏi nhíu mày.
Ông ta nghiến răng, thận trọng nói: “Cái đó, Tần tiên sinh.

Hay là, chúng tôi gọi Dương Mi Nhi đến để cô ấy xin lỗi ngài nhé?”
“Chúng tôi tin rằng, việc này hẳn là một sự hiểu lầm.”
Sở Minh?
Thảo nào người phụ nữ này kiêu ngạo như vậy, hóa ra là có quan hệ với Sở Minh.

Xem ra, Sở Minh nghĩa khí ngút trời trong miệng người dân cũng không hề sạch sẽ.
Nhưng mà, anh không quan tâm đến những chuyện vớ vẩn này.
“Không có lần sau.”
Xa xa, nhìn thấy Tô Tô đi ra khỏi nhà vệ sinh, Tần Thiên nói một câu rồi bước nhanh đi qua.
Mã tổng và Quách Thần đồng thời thở phào, hai người đều phát hiện ra rằng không biết từ lúc nào quần áo của họ đã ướt đẫm mồ hôi.
Quả thực là, quá nguy hiểm!
“Sao cậu quen biết với loại phụ nữ như Dương Mi Nhi?”
“Quách Thần, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu.

Cuộc sống chính là chốn giang hồ.

Nếu không cẩn thận thì sẽ chìm tàu đấy.”
“Cậu tự giải quyết ổn thỏa đi!”
Quách Thần muốn nói gì đó, nhưng di động reo lên, là Dương Mi Nhi gọi đến.
“Xảy ra chuyện gì? Người tôi cần sao còn chưa đưa đến?”
“Quách Thần, có phải anh không muốn làm không?”
Quách Thần đầy giận dữ, xông thẳng vào phòng nghỉ, nói: “Người cô trêu chọc rốt cuộc là ai?”
“Chỉ một cuộc điện thoại mà bà chủ của trang sức Huyễn Ảnh và lão tổng của chúng tôi, tất cả đều hoảng sợ.”
“Suýt nữa thì tôi đã bị sa thải.”
“Còn có, anh ta ném ra một thẻ Hắc Long, quẹt 60 triệu không chớp mắt đấy!”
“Tự cô chơi với lửa, đừng lôi tôi vào!”
“Anh nói cái gì?” Dương Mi Nhi cũng sững sờ.

Nhưng một giây sau, trong mắt cô ta lóe lên một tia sáng kỳ lạ.
“Không ngờ, người lần này tôi nhìn trúng, lại là một cực phẩm!”
“Thú vị.”
“Họ Quách kia, anh nói chuyện với tôi kiểu gì đấy?”
“Mẹ nó anh tính là cái thá gì?”

Quách Thần đang trong cơn giận dữ, vừa định bác lại thì cửa phòng bị đá tung.
Một tên với hình xăm bọ cạp trên mặt lao vào cùng với một vài tên côn đồ.
“Chị Dương, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Có phải tên này đã mạo phạm chị không?”
“Đồ chó, muốn chết sao!”
Bốp, một cái tát.

Sau đó hắn ta giơ chân đá Quách Thần vào trong góc.
Quách Thần che mặt, trong mắt vô cùng tức giận.

Nhưng, anh ta dám giận chứ không dám nói.
Bởi vì anh ta nhận ra, tên này chính là Bọ Cạp, một tên trùm của Sở Châu.
Dương Mi Nhi cười nói: “Bọ Cạp, cậu đến đúng lúc lắm.”
“Đi thôi, cùng tôi đi gặp nam thần này!”
“Mặc kệ anh ta là thần thánh gì, đã đến khu vực Sở Châu thì phải nghe lời tôi.”
….
“Anh làm gì vậy?” Thấy vẻ mặt Tần Thiên thần bí, Tô Tô không khỏi nghi ngờ.
Đến khi Tần Thiên lấy ra viên kim cương khổng lồ, cô ngạc nhiên há to miệng.
Sau khi phản ứng kịp, cô đỏ mặt nói: “Em chưa đồng ý kết hôn với anh.

Không đúng, em chưa đồng ý lời cầu hôn của anh!”
Tần Thiên cười nói: “Anh biết.”
“Mặc dù trên danh nghĩa chúng ta là vợ chồng, nhưng đó chỉ là hình thức.”
“Đeo nhẫn cưới cho em, chỉ là để cho những tên háo sắc kia thấy, em là hoa đã có chủ.”
“Để tránh những phiền phức không cần thiết.”
“Chiếc nhẫn kim cương bình thường này, cũng không thể đại diện cho trái tim anh, sẽ có một ngày, anh sẽ cho em một màn cầu hôn khó quên.”
“Và, anh sẽ cho em một đám cưới thế kỷ chấn động cả thế giới.”
Tô Tô xì một tiếng, nhưng nghĩ rằng có thể tránh được một số phiền phức không cần thiết, cô vẫn ngượng ngùng để Tần Thiên đeo nhẫn vào ngón áp úp của mình.
“Đây là nhẫn kim cương à? Bao nhiêu tiền đấy?”
“Tiền bạc không quan trọng, em vui là được.”
Tô Tô bĩu môi, cô thật sự không biết gì về trang sức và tiền bạc.
Nhưng trên tay đột nhiên có thêm một chiếc nhẫn sáng ngời như vậy, trong lòng vẫn cảm thấy kỳ lạ.

Dường như thân phận của mình đã khác.
“Hỏng rồi, chúng ta chỉ lo mua đồ cho mình mà chưa mua quà gì cả.”
“Đi mau!”
Cô mềm mại kêu lên, kéo Tần Thiên lao ra ngoài.
Đến cửa hàng quà tặng gần đó, mua rất nhiều sản phẩm dinh dưỡng có tiếng.

Sau đó lên taxi và đi đến nhà họ Dương.
Lúc này, nhà họ Dương đang rất vui mừng.
Lý Phân kéo tay Dương Ngọc Lan, sau khi ân cần hỏi han thì chuyển chủ đề, nói: “Em gái, em đừng trách chị tự mình quyết định.”
“Vì hạnh phúc của Tô Tô, lần này chị không thể không làm như vậy.”
“Du học sinh từ Cambridge trở về, gia đình kinh doanh, tài sản trăm triệu.”
“Con người rất xuất sắc, biết bao cô gái bám lấy nhưng người ta đều không ưng.”
“Không ngờ, chị chỉ gửi một tấm ảnh của Tô Tô, chàng trai vừa nhìn đã thích.

Em nói xem, đây không phải duyên phận trời ban sao?”
“Chị vừa gọi điện thoại xong.

Chàng trai đó đã xong việc, đang trên đường đến rồi.”
“Em gái, lát nữa em phải nhiệt tình một chút nhé.”
Cuối cùng Dương Ngọc Lan nghe ra được, đây là Lý Phân muốn giới thiệu đối tượng cho Tô Tô.
Bà khó xử nói: “Chị dâu, nhưng Tô Tô đã kết hôn rồi.”
“Vậy thì ly hôn!”
“Họ Tần đó tính là gì, nếu nó dám vào cửa của chị, xem chị có đánh gãy chân nó không!”
Ông cụ Dương Đức Quang, khuôn mặt giận dữ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui