Thần Vương Lệnh


Nghe con dâu Lý Phân nói, bà cụ Tằng Hồng Tụ vui vẻ.
"Nhưng mà..." bà lo lắng nói: "Tô Tô nói như thế nào cũng là cưới lần hai.

Vậy đứa nhỏ Quách gia ưu tú như thế sẽ đồng ý sao?”
Lý Phân cười nói: "Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, nếu không phải chắc chắn, con cũng không dám nói lung tung.”
"Nói thật cho ba mẹ biết, sau khi biết chuyện Tô Tô gặp phải, con đã gửi ảnh chụp của con bé cho Quách Thần rồi."
"Mẹ đoán xem? Cậu Quách nhà người ta, liếc mắt một cái đã ưng rồi!”
“Bây giờ, chỉ chờ đến cửa cầu hôn nữa thôi!”
"Thật sao? Vậy thì tốt quá!”
"Lý Phân, con mau đi sắp xếp, Tô Tô có thể nhảy ra khỏi cái hố lửa hay không, đi tới hạnh phúc được hay không thì phải xem mối hôn sự này.”
Ngay cả ông cụ Dương Đức Quang cũng vui mừng gật đầu: "Trường học Cambridge này là một ngôi trường tốt.”
"Người được bồi dưỡng ra, chắc chắn đều là người tài."
"Nếu ba mẹ đều đã đồng ý, vậy con đi xác định nhé."
"Con sẽ gọi điện thoại cho Hà Tú, để cho cô ấy chuẩn bị dẫn Quách Thần tới đây." Lý Phân hào hứng đi làm.
......
Trên con đường dẫn đến bến tàu, một chiếc Wrangler màu hồng đã được thay đổi bên ngoài, chạy như tên bắn.
Trên xe, ghế lái và ghế phụ có hai thanh niên cạo tóc húi cua, nhìn rất có tinh thần.
Nhất là người ngồi ở ghế lái kia, cơ bắp cuồn cuộn, phối hợp với một vết sẹo ở khóe mắt, người tràn đầy sát khí.
"Đồng Xuyên, chúng ta đã giao ước rồi, chờ chút nữa anh phải ra mặt thay tôi dạy dỗ cho tên kia một bài học.”
"Sau khi chuyện thành công, tôi giúp anh nắm bắt em họ của tôi."
"Anh không biết, em họ của tôi chính là tiên nữ."
Người ngồi ghế lái phụ chính là anh họ của Tô Tô Tô, Dương Lâm.

Sau khi nghe những gì anh ấy nói, Đồng Xuyên đang chuyên tâm lái con Wrangler, tỏ vẻ khinh thường.
“Dương Lâm, làm trai thì phải có chí khí ra bên ngoài tung hoành ngang dọc, làm sao có thể bị tình yêu giữ chân chứ?”
"Tôi đồng ý giúp anh, không phải vì em họ của anh, mà là thằng em họ rể khốn kiếp của anh kia.”
"Khốn nạn như vậy, mà để cho tôi gặp phải, nhất định phải dạy cho hắn một trận thật tốt."
Dương Lâm bĩu môi: "Anh làm như mình không gần phụ nữ vậy.

Anh bạn anh xem ảnh của em họ tôi trước đi.”
Anh ấy mở một bức ảnh trên điện thoại di động của mình đưa tới trước mặt Đồng Xuyên.
"Mẹ kiếp!" Đồng Xuyên nhìn liếc qua, kích động, suýt chút nữa mất khống chế, đâm vào trong vành đai cây xanh.
Anh ta vội vàng đạp phanh, xe từ từ dừng lại, tay cướp lấy điện thoại tập trung xem, nhịn không được nuốt nước miếng.
"Dương Lâm, tôi biết, ảnh chụp hiện tại chẳng khác hình ảnh đã chỉnh sửa, nhan sắc này quá khủng.”
"Nhưng..."anh ta vô sỉ cười nói: "Nếu em họ cậu đẹp được một phần mười của bức hình thôi, thì tôi chắc chắn làm em họ rể của anh.”
"Nằm mơ!" Dương Lâm đắc ý nói: "Muốn làm em rể của tôi, thứ nhất, anh phải đuổi được tên chồng khốn nạn kia đi.”
"Thứ hai, anh phải đoạt giải nhất tại đại hội Kim Cúc, được chọn vào Sở Minh với thân phận quán quân.


"Chỉ có tân binh quán quân Sở Minh mới xứng đáng với em họ của tôi."
Nghe thấy "đại hội Kim Cúc" và "Sở Minh", trong mắt Đồng Xuyên lộ ra hào quang rực rỡ.
"Tân binh vô địch năm nay, nhất định phải là của tôi!"
Anh ta đạp chân ga và khởi động lại chiếc xe.
"Nhưng mà Dương Lâm à, tôi vẫn không lạc quan lắm, tôi không tin, trên đời này thật sự có một cô gái xinh đẹp như vậy, chắc là do hiệu quả chỉnh ảnh thôi.”
“Cắt” Dương Lâm tức giận đến mức cũng lười phản ứng.
Anh ấy rất chờ mong dáng vẻ si mê ngốc nghếch của tên đầu to này khi nhìn thấy Tô Tô.
"Thuyền sắp cập bến rồi, Tô Tô mau vào thôi, ngồi cho vững.”
Nhìn hai ngọn núi xanh bên kia, chậm rãi đến gần trước mắt, Dương Ngọc Lan vừa vui vẻ, kích động, vừa có chút hoảng sợ.
Bà tự hào nói: "Có thấy hai ngọn núi này không? Đây chính là cửa ngõ trên sông Sở Châu.

Bến tàu Song Sơn này cũng được đặt theo tên của nó.”
"Tô Tô, Tần Thiên, cậu hai đứa nói, anh họ hai đứa đã tới đón chúng ta rồi."
"Nhiều năm không gặp, không biết đứa nhỏ này có thay đổi gì không."
Tô Tô cười nói: "Mẹ, anh họ Dương Lâm năm nay chắc đã hai mươi sáu rồi, đã sớm không còn là đứa trẻ nữa rồi.”
Dương Ngọc Lan cười nói: "Mặc kệ bao nhiêu tuổi, các con ở trong mắt mẹ, đều là những đứa trẻ.”
"Bên kia sao lại có nhiều người như vậy?"
"Họ đang làm gì vậy?" Thuyền chậm rãi cập bờ, Tô Tô nhìn một bãi hoang cách đó không xa, nhịn không được hỏi.
Ở giữa đám đông, gần sông có một chiếc xe hơi đã chìm trong nước.
Mọi người vây xem đều chỉ trỏ.
Dương Ngọc Lan nói: "Chúng ta đến thăm người thân, bớt xen vào việc của người khác.

Sau khi xong việc thì trở về càng sớm càng tốt, Long Giang vẫn còn rất nhiều chuyện cần giải quyết.”

“Tô Tô mau nhìn xem, đó không phải là anh họ con sao?”
"Cô!”
“Tô Tô!” Dương Lâm cũng nhìn thấy bên này, hưng phấn chào hỏi.
“Anh họ!” Nhìn thấy ông anh họ cùng cô chơi khi còn bé, Tô Tô cũng rất vui vẻ chạy tới.
“Tô Tô, anh giới thiệu một người với em, đây là anh em chí cốt của anh, Đồng Xuyên ——"
"Đồng Xuyên, anh bị sao vậy? Nói đi.”
Nhìn thấy "anh bạn chí cốt" bên cạnh há miệng, giống như kẻ ngốc, Dương Lâm cảm thấy khó hiểu.
Đồng Xuyên rốt cục cũng phản ứng lại, trong nháy mắt đỏ mặt.
Anh ta kéo Dương Lâm sang một bên, kích động nói: "Anh xác định, đây chính là em họ anh nói sao?”
"Cô ấy thật sự là em họ của anh sao?"
Dương Lâm nói: "sao vậy?”
“Chẳng lẽ làm cho anh thất vọng?”
Đồng Xuyên nghiến răng nghiến lới, từ kẽ răng vắt ra mấy chữ: "Thật đẹp!”
"Tôi vốn nghĩ, có thể được 1/10 ảnh là tốt rồi.

Không ngờ còn đẹp gấp 10 lần so với ảnh!”
“Dương Lâm, anh họ, tôi công nhận rồi!”
Dương Lâm liếc mắt nhìn Tần Thiên đứng bên cạnh Tô Tô, cười lạnh nói: "Điều kiện tiên quyết là anh phải xử lý tên kia trước.”
“Giao cho tôi!”
Đồng Xuyên gầm nhẹ một tiếng, sải bước trở lại.
"Tô Tô, cô, đây là Đồng Xuyên.

Anh ấy là bạn của cháu, cũng là tuyển thủ hạt giống đoạt quán quân đại hội Kim Cúc của Sở Minh năm nay.”
"Tương lai không lâu, chính là trụ cột của Sở Minh ."
"Đồng Xuyên, xin chào." Tô Tô lễ phép vươn tay ra.
Đồng Xuyên nhìn bàn tay ngọc trước mặt, đỏ mặt.

Anh ta tránh qua Tô Tô, một bước bước đến trước mặt Tần Thiên, vươn bàn tay thô ráp ra, nói: "Xin chào, tôi là Đồng Xuyên!”

"Bạn tốt của Dương Lâm."
Cái này?
Tô Tô có chút xấu hổ.
Dương Lâm lại lộ ra một nụ cười thâm ý.
Dương Ngọc Lan phát hiện có gì đó không ổn, vẻ mặt lo lắng.
Tần Thiên cười cười, vươn tay ra: "Xin chào, Tần Thiên.


Dừng một chút, Tần Thiên bổ sung: "Cũng là chồng tốt của Tô Tô.”
Đồng Xuyên cười lạnh nói: "Chồng tốt? Tự phong sao, cô Tô chưa chắc đã thừa nhận.”
Nói xong, anh ta bỗng nhiên dùng sức.
Anh ta có thể trở thành tuyển thủ hạt giống đoạt quán quân đại hội Kim Cúc Sở Minh năm nay, có thể thấy được anh ta sức mạnh phi phàm.
Trên thực tế, anh ta đã tập võ từ nhỏ, trở về từ Thiếu Lâm, đã không tìm thấy đối thủ trong thế hệ trẻ ở Sở Châu.
Hiện tại phải nghiêm khắc ra oai phủ đầu Tần Thiên.
Không chỉ vì Tô Tô, mà còn bởi vì Đồng Xuyên từ trong miệng Dương Lâm biết được, tên Tần Thiên này chính là một tên côn đồ vô lại bắt nạt phụ nữ.
Loại người này chính là món ăn của Đồng Xuyên.
Giờ phút này anh ta dùng hết toàn lực, cho dù là khối sắt cũng sẽ bị bóp biến hình.
Vốn tưởng Tần Thiên nhất định sẽ trong nháy mắt quỳ xuống đất kêu thảm thiết, không còn mặt mũi.
Ai biết được...
Nhìn dáng vẻ Tần Thiên cười tủm tỉm, Đồng Xuyên có chút sững sờ.
Cái gì, kịch bản có gì đó không đúng?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận