Thần Vương Lệnh
Ngoài cửa truyền đến một giọng nói trầm thấp.
Con trai lớn của nhà họ Phan, Phan Kiệt bước nhanh vào.
Hắn ta chưa tới bốn mươi tuổi, nhưng trông hắn ta rất chín chắn từng trãi, cái này có liên quan đến con đường làm quan của hắn ta trong nhiều năm.
Trước khi hắn ta vào cửa, trên mặt còn lộ ra vẻ vui mừng, bởi vì không ngoài dự đoán thì hắn ta sẽ sớm có thể thăng chức thêm một bước nữa.
Hơn nữa được điều động lên tỉnh làm việc.
Đến lúc đó thử hỏi còn ai trong Đảng cầm quyền dám tranh với nhà họ Phan bọn họ?
Thế nhưng khi nhìn thấy trong phòng đặt hai chiếc quan tài, hắn ta sững người.
Trong nhà gặp biến cố thảm thiết, Phan Hữu Chí vẫn luôn giấu con trai lớn, bởi vì ông ta không muốn những điều này ảnh hưởng đến con đường làm quan của con trai lớn nhà mình.
Những thứ này đều là tranh chấp trong giang hồ, không thể nhìn thấy ánh sáng.
“Anh cả, anh đừng kích động.”
“Chuyện đã xảy ra rồi, chúng ta nghĩ cách báo thù đi.” Phan Hổ xoay xe lăn, khẽ nói.
“A Hổ, chân em làm sao vậy?”
“Ai đánh em thành ra thế này?”
“Là người già nào trong nhà chết sao?”
“Anh hai và chị ba của em đâu?”
Cho đến bây giờ Phan Kiệt vẫn tưởng rằng người chết có thể là người già nào đó trong nhà như lão quản gia.. vân vân.
“Anh hai và chị ba…”Giọng nói Phan Hổ run rẩy, chậm rãi quay đầu nhìn về phía hai quan tài.
Phan Kiệt run rẩy kịch liệt!
Sắc mặt thay đổi!
Hắn ta vội vã chạy đến quan tài và nhìn thấy hai người bên trong, hắn ta chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, suýt chút nữa ngã xuống.
“Ba!” Hắn ta ‘bịch’ quỳ xuống trước mặt Phan Hữu Chí, bi thương nói: “Con về trễ!”
“Chuyện khi nào? Sao không nói cho con biết!”
Vẻ mặt Phan Hữu Chí ngơ ngác, nhìn ông ta giống như đã trở nên đần độn rồi.
Phan Kiệt không hổ nhiều năm làm quan, hắn ta nhanh chóng bình tĩnh lại, trầm giọng nói: “A Hổ, mau nói là ai làm?”
“Lần này anh trở về là tham gia tiệc mừng thọ An Quốc lão gia tử.”
“Anh biết đây là mừng thọ cuối cùng của lão gia tử, một khi ông ta nằm xuống thì kết cấu tỉnh thành sẽ được phân chia lại.”
“Có phải nhà họ Giả và nhà họ Lý vì tranh đoạt địa bàn trước cho nên ra tay độc ác với chúng ta không?”
“Nhà họ Giả và nhà họ Lý sao?” Phan Hữu Chí bỗng nhiên mở miệng, cười lạnh lùng nói: “Cho họ tám lá gan cũng không dám.”
Phan Kiệt giận dữ nói: “Vậy rốt cuộc là ai?”
“Con không thể nào nghĩ ra ai ở tỉnh thành Nam Giang này lại có lá gan lớn như vậy!”
Phan Hổ nghiến răng nghiến lợi nói: “Là Tần Thiên!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...