Thần Vương Lệnh
Vừa nói được một câu, trong điện thoại đã vang lên giọng nói lạnh lùng của Liễu Như Ngọc: ”Nửa đêm mà không có đạo đức quá vậy? Gọi hết cuộc này đến cuộc khác để làm gì?”
”Tôi…”
”Anh cái gì mà anh? Anh thì liên quan gì đến tôi? Chẳng qua chúng ta chỉ có duyên gặp nhau một lần thôi, tôi đã sớm quên anh là ai rồi.”
”Làm ơn, sau này cách xa tôi chút. Đúng rồi, chúc anh sớm ngày ôm được đùi đại minh tinh Mục Phi Phi!”
”Không gặp lại!”
Một giây trước khi Liễu Ngọc Như cúp điện thoại, Tần Thiên nói một câu: ”Tần Vương quỷ thủ, thiên hạ vô song.”
”Anh nói cái gì?” Liễu Như Ngọc run lên một cái, điện thoại thiếu chút nữa rơi xuống mặt đất.
”Anh có ý gì?”
”Sao anh biết câu này?” Cô ta vội vàng hỏi.
Tần Thiên chậm rãi nói: ”Không có việc gì, thuận miệng nói thôi. Được rồi, tôi chắc chắn sẽ cách cô xa một chút.”
”Chúc cô may mắn. Tạm biệt…”
”Chờ chút!” Liễu Như Ngọc nhảy từ trên giường xuống, cắn răng nói: ”Có phải anh biết cái gì không?”
”Tôi… xin lỗi anh!”
”Họ Tần kia, chuyện này rất quan trọng với tôi. Tôi hi vọng anh có thể nói sự thật cho tôi biết.”
Thấy Tần Thiên không nói gì, cô ta cắn răng nói: ”Chỉ cần anh giúp tôi… cái gì tôi cũng có thể làm cho anh.”
Tần Thiên thở dài nói: ”Nói ra rất dài dòng. Chuyện này cũng không nói rõ trong điện thoại được.” . harry potter fanfic
”Haiz, bận rộn đến hơn nửa đêm, thật đói nha. Bây giờ nếu như được ăn bữa lẩu thì tốt.”
Liễu Như Ngọc yên lặng rồi nói: ”Tôi biết một quán lẩu, Hadilao, mở bán 24/24.”
”Bây giờ tôi sẽ đặt phòng rồi gửi vị trí cho anh. Nửa tiếng sau gặp.”
Sau khi cúp điện thoại, Liễu Như Ngọc vội vàng chạy vào phòng trang điểm.
Nhìn mái tóc rối tung và đôi mắt hơi sưng trong gương của mình, cô ta bỗng nhiên tức giận.
Dáng vẻ cô ta bây giờ đều do ban ngày đã gặp Tần Thiên ở Thần Long quán, là hắn chọc cô ta tức thành thế này.
Bây giờ sao cô ta còn cần trang điểm cho hắn xem chứ?
Cô ta hờn dỗi kéo mái tóc rối bù, tùy tiện mặc một bộ quần áo rồi ra ngoài.
Nhìn người phụ nữ điên khùng trước mắt, đâu ai có thể liên hệ với ảnh hậu có sức ảnh hưởng toàn quốc chứ.
Tiệm lẩu Hadilao, nhìn thấy dáng vẻ này của Liễu Như Ngọc, Tần Thiên không nhịn được mà bật cười.
Vẻ mặt Liễu Như Ngọc không thay đổi nói: ”Bây giờ có thể nói rồi chứ?”
Tần Thiên cười nói: ”Làm ơn, là cô nói muốn mời tôi ăn lẩu. Không phải bây giờ nên gọi món trước sao?”
Liễu Như Ngọc lạnh lùng nói: ”Phục vụ, mang tất cả các loại thịt ở đây, thịt dê thịt bò tôm viên cá viên dạ dày bò… Tất cả đều mang lên cho tôi một phần.”
”Cô muốn dùng nước lẩu như thế nào?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...