Thần Vương Lệnh


Liễu Như Ngọc “wao” một tiếng rồi cười nói: “Vương đại sư bày một trò lừa gạt, lừa hết tất cả chúng ta.”
Mọi người ngoài việc cảm thấy buồn cười, cũng đều thấy có chút xấu hổ.
Chỉ là một trò lừa trẻ con, vậy mà thậm chí ngay cả bọn họ cũng nhìn không ra.
“Khốn kiếp!” An Quốc lão gia tử tức giận nói: "Ông dựa vào cái thứ này để giả danh lừa bịp, lừa gạt bao nhiêu người vậy sao?"
“Đúng là, đúng là không biết xấu hổ!”
Nghĩ đến bản thân đã từng tuổi này, là người cả đời không tin vào thần linh, kết quả lại suýt chút nữa bị lừa bởi một mánh khóe nhỏ này.
Ông ta tức giận đến nỗi thở gấp, lớn tiếng ho khan.
“Ông nội!”
“Lão gia tử bớt giận!”
“Lão gia, thân thể quan trọng hơn!" Liễu Như Ngọc cùng một đám thuộc hạ, vội vàng sợ hãi an ủi ông ta.
“Tên khốn, ông đây sẽ giết mày!" Hồ Bân rút ra một con dao ra rồi túm lấy tóc Vương Sâm.
Vương Sâm lập tức hét lên như heo, quỳ xuống đất cầu xin tha: "Đừng mà!”
“Đừng giết tôi!”
“Xin lão gia tử hãy khai ân!”
"Tôi thực ra, thực ra muốn biểu diễn một màn ảo thuật để chúc thọ cho lão gia tử!"
“Thật đó, có đánh chết tôi tôi cũng không dám hại lão gia tử!”
An Quốc thở dài, phất phất tay nói: "Hôm nay mừng thọ, nhìn thấy máu cũng không phải điềm lành.”
“Hơn nữa, cũng không thể hoàn toàn trách ông ta.

Chính chúng ta là những người có ý nghĩ viển vông, mơ tưởng có được thứ không thuộc về mình, chẳng phải cũng là nguyên nhân khởi nguồn sao.”
“Không có chúng ta nâng ông ta lên, ông ta cũng không thể có ngày hôm nay.”
“Thôi bỏ đi, để ông ta đi đi.”
Nói xong, lão gia tử cười to nói: "Không ngờ An Quốc tôi cả đời xem chuyện sống chết là tuỳ duyên, thấy chuyện không phục liền ra tay.

Đến già, lại bởi vì tham sống sợ chết mà suýt chút nữa bị người ta lừa gạt.”
“Thật đáng xấu hổ!”
"Nếu ông trời đã định cho tôi chỉ sống được ngần ấy năm, tôi cũng nên chấp nhận nó."

"Hơn nữa, thọ 70 tuổi đã là hiếm thấy, cũng đủ rồi!"
“Được rồi, mọi người đừng đau lòng nữa.

Theo tôi đi ra gặp khách đi.”
Vốn dĩ ông ta không ôm hy vọng, cho nên đã bình tĩnh đón nhận.

Nhưng mà, Vương Sâm lại cho ông ta hy vọng.
Hy vọng này đã bị tiêu tan trong chớp mắt.

Thành thật mà nói, khó có ai có thể chịu đựng được.
Lão gia tử có thể như thế đã là hiếm có lắm rồi.

Có điều trông ông ta quả thật đã già đi rất nhiều.
Thần quang trên người ông ta đang nhanh chóng tiêu tán.
Ông ta đứng lên đi ra ngoài, nhìn thấy Tần Thiên, ông ta cười nói: "Cậu Tần này, bản lĩnh vừa rồi của cậu thật không tệ đó.”
“Nếu có cơ hội, chúng ta cùng bàn luận một chút đi.”
“Người tới là khách.

Đi thôi, theo tôi đi ra ngoài, cùng gặp những vị khách kia.”
Tần Thiên không nhúc nhích, chần chờ một lúc rồi nói: "Lão gia tử, những thứ này đều không quan trọng.”
“Vương Sâm không thể chữa khỏi bệnh cho ông, không có nghĩa là tôi cũng không thể.”
“Ông đừng quên, tôi tới đây là để giúp ông tăng thêm 30 năm tuổi thọ.”
"Cậu nói cái gì?" An Quốc ngây người ra.
Những người còn lại cũng đều trưng ra vẻ mặt phức tạp.

Vừa mới trải qua một vở hài kịch, bọn họ đều đã không còn hy vọng.
Giờ Tần Thiên lại còn dám nói như vậy?
Đây chẳng phải là ngược gió tạo sóng sao!

Ánh mắt của Liễu Như Ngọc sáng lên, cô ta nói: "Ông nội, cứ để Tần Thiên thử xem!”
“Biết đâu có thể chữa khỏi thì sao?”
An Quốc nhíu mày nhìn Tần Thiên, có chút không vui nói: "Này chàng trai, cậu thật sự cảm thấy việc này cần thiết sao?"
“Hôm nay tôi đã bị lừa một lần, không muốn có lần thứ hai.”
Tần Thiên gật đầu nói: "Tôi có thể đảm bảo.”.
“Nếu như tôi không chữa khỏi bệnh cho ông, thì cho ông tuỳ ý xử lý.”
An Quốc hơi bị dao động.
Với niềm tin cuối cùng, ông ta nói: "Được!”
“Nếu cậu đã nói như vậy, tôi sẽ tạm thời tin cậu một lần!”
“Nói đi, cậu muốn chữa như thế nào? Cần tôi làm những gì?”
Tần Thiên thấp giọng nói: "Lập tức chuẩn bị một căn phòng sạch sẽ.

Trừ tôi và ông ra, không được có thêm bất cứ ai vào đó.”
“Trong quá trình trị liệu, bất luận kẻ nào cũng không được đi vào quấy rầy.”
Lần này, không đợi An Quốc lão gia tử lên tiếng, đám người Hồ Bân lập tức lớn tiếng phản bác.
“Không được!”
“Tên họ Tần kia, rốt cuộc cậu có mục đích gì? Không cho chúng tôi ở đó, lỡ như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sao?”
Kế Phong vừa che mặt, vừa cắn răng nói: "Mày không phải là gian tế mà kẻ thù phái tới đấy chứ!"
“Nói đi, có phải là mày muốn nhân cơ hội này mưu hại lão gia tử không?”
Tần Thiên không nói gì, lạnh lùng nhìn An Quốc.
Hắn không cần giải thích với người khác.

Bây giờ chỉ cần xem An Quốc có dứt khoát được hay không thôi.
Nếu như ngay cả An Quốc cũng không tin vào hắn, vậy thì bệnh này coi như vô phương cứu chữa.
An Quốc nhìn Tần Thiên.


Đôi mắt già nua phong trần, đã nhìn thấu vô số người, đã quen với sự sống và cái chết của ông ta, giờ đây muốn nhìn thấu Tần Thiên.
Nhưng mà, ánh mắt của Tần Thiên vô cùng bình thản.

Như thể trong suốt thấy đáy, thế nhưng cũng lại làm cho người ta cảm thấy sâu như biển rộng.
Như thể không bao giờ có thể nhìn thấu, hắn rốt cuộc đang nghĩ điều gì.
Trong lòng An Quốc như có sóng cuộn.

Cuối cùng, ông ta cắn chặt răng nói: "Được!”
"Tôi sẽ thử tin cậu một lần!"
“Cậu Tần, mời đi theo tôi!”
Nói xong, ông ta kéo lấy tay Tần Thiên, xoay người sải bước nhanh về phía phòng ngủ.
Đám người Hồ Bân, Kế Chân lo lắng muốn ngăn cản, nhưng đều bị An Quốc quát lớn ở bên ngoài.
Tần Thiên và An Quốc tiến vào trong phòng ngủ rộng rãi, hắn xoay người muốn đóng cửa nhưng lại bất ngờ phát hiện, có một người trẻ tuổi mặc đồ đen theo sát phía sau.
Bên hông anh ta, treo một cây kiếm dài chừng ba thước.

Một tay đang nắm chặt cây kiếm, giống như là gắn liền với lưỡi kiếm vậy.
Tần Thiên chợt giật mình.
Ngay từ cảm giác đầu tiên, hắn đã biết đây là cao thủ.

Hơn nữa hình như người này đã luôn ở bên cạnh An Quốc lão gia tử.
Nhưng nó giống như cái gai đâm vào thịt.

Khi nó không lộ ra, thì gần như là không tồn tại.
Ngay cả Tần Thiên trước đó cũng đã chọn bỏ qua.
Tuy nhiên, một khi cái gai này bị vạch trần, không ai có thể phớt lờ nó được nữa.
“Anh là ai?" Tần Thiên không nhịn được hỏi.
“Truy Phong.”
Người trẻ tuổi áo đen mở miệng, như thể anh ta không giỏi ăn nói.

Thanh âm trầm thấp, lời ít ý nhiều.
“Tôi là hộ vệ thân cận của lão gia tử, không thể rời đi.”
An Quốc cười nói: "Cậu Tần à, tôi theo dõi Truy Phong từ nhỏ đến lớn, cậu ấy rất trung thành và tận tâm với tôi.”

“Để cho cậu ấy ở lại, chắc là không sao chứ?”
Nói xong còn không nhịn được tự giễu: "Cậu ấy tính tình như vậy đấy, có lúc ngay cả lời của tôi cũng không nghe.”
“Cậu muốn cậu ấy rời đi, có lẽ là không dễ đâu.”
Tần Thiên gật đầu, nói: "Tôi có thể cảm nhận được, kiếm của cậu rất nhanh.”
Truy Phong lạnh lùng nói: "Tôi chưa thấy ai nhanh hơn tôi."
“Nhưng mà..." Tần Thiên cười lạnh: "Ở trước mặt tôi, cậu làm gì có cơ hội rút kiếm.”
“Anh nói cái gì?" Truy Phong mặt biến sắc, lập tức rút kiếm.
Lưỡi kiếm quá dài, theo lý mà nói sẽ ảnh hưởng đến tốc độ rút kiếm.

Nhưng Truy Phong thật sự là quá nhanh!
Anh ta muốn rút kiếm, tay phải lập tức cầm chuôi kiếm.

Như thể tay của anh ta vốn đã đặt sẵn ở trên chuôi kiếm.
Keng một tiếng, cây kiếm sắc lạnh đã được rút ra khỏi vỏ.

Không khí xung quanh như lạnh đi vài phần.
Chỉ tiếc, kiếm mới chỉ được rút ra một phần ba.
Tần Thiên tùy ý vung tay lên, vỗ xuống chuôi kiếm.
Một thanh kiếm sắc bén sắp sửa được rút ra khỏi vỏ, thanh kiếm chưa từng mắc sai lầm ở trong tay Truy Phong, giờ đây lại quay trở về với vỏ kiếm.
Truy Phong cắn răng dùng sức, nhưng không thể lay động được tay Tần Thiên.
Mặt anh ta nhanh chóng biến sắc.
Tần Thiên cười lạnh nói: "Bây giờ cậu đã biết chưa, nếu tôi muốn hại lão gia tử thì các cậu làm gì có ai ngăn cản được.”
“Tôi cũng không cần phải phiền phức như vậy.”
Đôi mắt Truy Phong gắt gao nhìn chằm chằm Tần Thiên, giống như là một con ngựa hoang chưa bao giờ bị người thuần phục, cuối cùng đã gặp được người làm cho anh ta tâm phục khẩu phục.
Anh ta thấp giọng nói: “Tôi thua rồi.”
“Tôi sẽ ở đây canh giữ cho anh.”
Nói xong, anh ta tự tay đóng cửa lại.

Tay cầm kiếm, mặt không biểu cảm canh giữ ở cửa.
Tần Thiên chợt mỉm cười, có Truy Phong canh giữ ở cửa hắn càng thêm yên tâm hơn rồi.
Hắn nói với An Quốc: "Lão gia tử, ông hãy cởi áo khoác ra và lên giường nằm thẳng đi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận