Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
"Luôn miệng nói lấy thân bồi thường, chẳng lẽ ngươi thích ta rồi hả?" Trong mắt Lăng Kỳ Tuyết lóe lên tia hài hước.
"Đúng, ta thích ngươi, vừa thấy đã yêu!" Đông Phương Linh Thiên hoàn toàn không đùa cợt như vừa rồi, thay vào đó là khuôn mặt nghiêm túc.
Lăng Kỳ Tuyết ngẩn ra, nàng thấy được trong mắt Đông Phương Linh Thiên hai chữ nghiêm túc.
Mục Tề cũng đã từng nói như vậy, nói trong biển người hắn liếc mắt một cái đã thích nàng mấy năm, mặc dù khi đó nàng còn nhỏ, thậm chí không hiểu cái gì là tình yêu, sau đó tuổi tác lại tăng lên, hắn mới hiểu rõ, nàng chính là người duy nhất hắn muốn.
Châm chọc, nếu nói tình cảm vài chục năm quay đầu lại chỉ là một màn tính toán.
Nàng tin tưởng, cái thế giới này cho dù có tình yêu, người may mắn kia cũng sẽ không phải là Lăng Kỳ Tuyết nàng!
Yêu cũng có thể thay lòng, chỉ là thích mà thôi, có thể nói rõ cái gì.
Nàng rất nhanh điều chỉnh cảm xúc, vô vị nhún vai: "So. . . . . ."
"A? Lục soát?" Đông Phương Linh Thiên không hiểu gì, có ý gì!
Lăng Kỳ Tuyết chợt nhớ tới, đây không phải là thế giới cũ của nàng.
"Cho nên ấy, ngươi yêu thích ta, vậy thì sao? Ta chỉ thích mình thôi!" Nói xong Lăng Kỳ Tuyết bước nhanh tránh ra: "Lầu các gì đó về sau ta nhất định sẽ bồi thường cho ngươi, chỉ là bây giờ không có tiền, tạm thời thiếu."
Nàng cho là, nàng là một người sát phạt và quả quyết, không phải chỉ là một Mục Tề thôi sao? Nam nhân cặn bã sớm đá sớm thoải mái.
Bất ngờ không kịp chuẩn bị, lúc Đông Phương Linh Thiên nói ra lời như vậy, gợi lên hồi ức khi đó của nàng, lòng của nàng vẫn hung hăng đau đớn.
Rời khỏi lầu các, cảm xúc của Lăng Kỳ Tuyết rất bực bội, không biết phải đi chỗ nào.
Cái thế giới này cường giả vi tôn, chẳng có mục đích đi lại sẽ rất nguy hiểm, chẳng qua, trên người mang theo Tẩy Tủy Đan trở về Lăng phủ sẽ nguy hiểm hơn.
Lăng Kỳ Tuyết có chút hối hận mới vừa rồi tại sao nàng phải đi, mà không phải ở lại lầu các chỗ trong vườn qua một đêm, lại luyện hóa Tẩy Tủy Đan nữa.
Đang ở lúc nàng ở một đầu đường chần chừ, một hơi thở quen thuộc từ phía sau lưng nhào tới, ngay sau đó nàng ngã vào một cái ôm quen thuộc.
Đông Phương Linh Thiên ở phía sau ôm lấy nàng, bay bổng lên, lầu bầu nói: "Nữ tử xấu xa!"
Giờ phút này, Lăng Kỳ Tuyết lại có một loại cảm giác an lòng, mới vừa rồi do dự không có chỗ về trong nháy mắt tan thành mây khói, chỉ là, nàng quen vẻ lành lạnh, trên mặt vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt.
"Ta cũng không nói ta là một nữ nhân tốt!"
Giọng mũi mang theo ý vị tức giận nồng nặc, Đông Phương Linh Thiên bỗng nhiên cười, tiếng cười sang sãng ở trong bầu trời đêm yên tĩnh này có vẻ rất thanh thúy, cũng không bất ngờ.
. . . . . .
Ước chừng thời gian qua một chung trà, Đông Phương Linh Thiên dẫn Lăng Kỳ Tuyết đi đến biệt viện nhỏ trang trí kém hơn lầu các một chút.
Trong biệt viện nhỏ chỉ có một nhà gỗ nhỏ, nhà gỗ nhỏ là dùng gỗ lim tốt nhất để xây dựng, có thể ngăn côn trùng, tấm ván gỗ màu đỏ nhạt tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt.
Đẩy cửa gỗ nhỏ ra, một mùi cổ xưa nồng đậm xông đến trước mặt.
Bên trong bài trí đầy đủ mọi thứ, mặc dù trang trí không xa hoa bằng lầu các, nhưng cũng rất tinh tế trang nhã, trong tinh tế trang nhã, lại mang theo một loại giản dị như trở về với thiên nhiên.
Lăng Kỳ Tuyết nhìn một cái đã thích nơi này.
Hơn nữa, nơi này tràn đầy linh khí, mùi hoa nồng nặc từ cửa sổ bay vào, ngửi một cái, sảng khoái tinh thần.
Nơi này là một nơi tốt để luyện hóa Tẩy Tủy Đan!
"Thích nơi này sao?" Đông Phương Linh Thiên nói.
Lăng Kỳ Tuyết gật đầu, nàng rất thích.
"Nếu thích sau này sẽ là của ngươi, không cần nói với ta về ngươi sau sẽ trả tiền cho ta, ta không thiếu chút tiền này!" Đông Phương Linh Thiên không để cho từ chối, rất là bá đạo.
Lăng Kỳ Tuyết có chút dở khóc dở cười, nam nhân này kể từ khi hắn nói lời thích ra, thì tính cách trở nên rất kiên cường.
Không thể không thừa nhận, người này có tiền có quyền, nam nhân có nhan sắc trị giá cao, rất dễ dàng bắt được trái tim thiếu nữ.
Chỉ có điều, nàng không phải tiểu cô nương bình thường.
Trải qua tình cảm, nàng đã mất đi lòng tin với tình yêu.
"Thích gì đó không nhất định phải nắm lấy." Lăng Kỳ Tuyết buồn bã cười một tiếng.
Đông Phương Linh Thiên lại cau mày: nàng đang trá hình báo cho mình không nên tồn tại ý tâm tư với nàng?
Nhưng mà, hắn chỉ muốn vì nàng làm một chút chuyện mình đủ khả năng.
"Không phải ngươi muốn luyện hóa đan dược vừa luyện chế hay sao? Ở đây là một chỗ tốt, thừa dịp bây giờ luyện hóa nhanh lên, ta giúp ngươi canh giữ!" Đông Phương Linh Thiên nói sang chuyện khác.
Lăng Kỳ Tuyết đều khát vọng muốn trở nên mạnh mẽ hơn ai khác, nghe vậy thì không nói nữa, tìm một mảnh đất đang muốn ngồi xuống, Đông Phương Linh Thiên đưa ra một đệm êm.
"Mặt đất lạnh lắm."
Lăng Kỳ Tuyết có mấy giây sững sờ, chẳng bao lâu trước, Mục Tề cũng cẩn thận như vậy.
Kết quả như thế nào? Kết quả lại còn không phải là phản bội.
Hôm nay nàng làm sao vậy, đa sầu đa cảm như vậy, lại nhớ đến nam nhân cặn bã lần nữa.
Chỉ là, Lăng Kỳ Tuyết phát hiện, khi nàng lại nhớ đến Mục Tề một lần nữa, thù hận không đội trời chung đã từng ở trong lòng, lại thần kỳ biến mất.
Nàng lại không cảm thấy đau thương, mà là cảm thấy, với Lăng Kỳ Tuyết nàng thì Mục Tề hắn, cũng chỉ là một người xa lạ mà đi qua vội vàng.
Nhận lấy đệm êm, Lăng Kỳ Tuyết ngồi xuống đất, ngồi xếp bằng hai tay đặt ở trên đầu gối, nuốt Tẩy Tủy Đan vào.
Mới nuốt Tẩy Tủy Đan vào, nàng đã cảm thấy nguyên khí trong đan điền trở nên nóng bỏng, ngay sau đó từ trong đan dốc toàn bộ lực lượng, giống như nghìn ngựa chạy nhanh xông vào tất cả kinh mạch trong thân thể của nàng, nhiệt độ nóng bỏng, như một ngọn lửa lớn cháy hừng hực, thiêu đốt ở bên trong cơ thể của nàng.
Rốt cuộc kinh mạch của nàng không chịu nổi sức nặng vỡ tung, khiến cho nàng cảm thấy toàn thân bị xé rách đau đớn, Lăng Kỳ Tuyết cắn chặt răng, yên lặng thừa nhận, mồ hôi hột lớn bằng hạt đậu từ trán của nàng lăn xuống, nhỏ xuống ở trên vai của nàng, thấm ướt quần áo của nàng.
Đau!
Đầu đau đớn vô cùng đang hành hạ nàng, Lăng Kỳ Tuyết cảm thấy sống không bằng chết chẳng qua cũng chỉ như thế.
Kiên trì!
Cho dù có nhiều đau đớn đều phải kiên trì, mưa gió đi qua không nhất định phải có cầu vồng.
Chỉ là, không trải qua mưa gió, thì nhất định sẽ không thấy cầu vồng xinh đẹp nhất!
Lăng Kỳ Tuyết đau đến sắp mất đi ý thức, trong đầu chỉ có một ý niệm.
Đó chính là kiên trì.
Chỉ có kiên trì mới có thể đạt đến đỉnh cao nàng muốn!
Không biết qua bao lâu, ở dưới tác dụng của Tẩy Tủy Đan, kinh mạch đã vụn nát lại không ngừng nối lại, sống lại.
Lần lượt vỡ vụn, lại sống lại, Lăng Kỳ Tuyết cũng ở trong đau khổ chết đi sống lại.
Một đêm này, Đông Phương Linh Thiên như một vị thần bảo vệ, canh giữ chặt chẽ ở bên cạnh của nàng, chưa từng rời đi.
Nhìn nàng đau đớn, hắn như bị lây cảm động.
Đồng thời, cũng bị nàng rung động đến thật sâu.
Cho dù Lăng Kỳ Tuyết chưa từng nói cho hắn biết, đan dược nàng luyện chế là dạng gì, nhìn tình trạng xảy ra khi nàng nuốt đan dược vào, hắn cũng đại khái đoán được Lăng Kỳ Tuyết nuốt vào là Tẩy Tủy Đan có thể cải thiện thể chất.
Hắn nghe nói cả Hoằng Diệc đại lục có thể luyện chế ra Tẩy Tủy Đan chỉ có một luyện đan sư, hơn nữa, luyện chế Tẩy Tủy Đan cần dược liệu rất quý giá, có thể thành công luyện chế được Tẩy Tủy Đan chỉ có không tới ba viên, nhưng mà, người luyện chế ra Tẩy Tủy Đan, bây giờ cũng đã không còn tồn tại nữa.
Bởi vì không chịu đựng được khổ sở mãnh liệt tẩy tủy mang tới!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...