Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Đông Phương Linh Thiên lại khiếp sợ mở to hai mắt!
Có điển tịch ghi lại: Thần Nhà chia ra làm hai, phân tán khắp Hoằng Diệc, người hữu duyên có được, rỉ máu nhận người, hợp hai làm một, Thần Nhà tái hiện.
Chẳng lẽ đây chính là Thần Nhà trong truyền thuyết?
Đông Phương Linh Thiên nói: "Tuyết nhi ngươi lấy cái hộp ra."
"Sao thế?" Lăng kỳ Tuyết hỏi.
Nhưng vẫn lấy cái hộp ra.
Nhìn dáng vẻ của Đông Phương Linh Thiên như biết vật này.
"Ta cũng không dám khẳng định, ngươi lấy ra thử một chút, ở trong lòng tưởng tượng một chút, nếu cái hộp này có thể thay đổi hình dáng, ngươi muốn cho nó biến thành dạng gì thì sẽ ra dáng đó."
"Như vậy cũng có thể sao?" Lăng Kỳ Tuyết lẩm bẩm tưởng tượng ở trong lòng, nếu cái hộp có thể biến thành một tòa phòng nhỏ là tốt, trong Hỗn Độn Thế Giới còn thiếu một tòa phòng nhỏ.
Lăng Kỳ Tuyết ở trong lòng nghĩ đến những cái hộp này đồng thời phòng cũng thay đổi, cái hộp này thật sự biến thành một tòa phòng.
Ở trong phòng, phòng không ngừng trở nên to lớn.
Lăng Kỳ Tuyết bị chen chật cứng, đành phải lui sang một bên.
Đông Phương Linh Thiên thấy thế đứng lên đến gần Lăng Kỳ Tuyết, ngộ nhỡ cái hộp này gặp nguy hiểm, hắn cũng có thể bảo vệ nàng đầu tiên.
Không được, nếu tiếp tục biến lớn sẽ phá hủy nhà cửa mất.
Dừng lại!
Lăng Kỳ Tuyết nghĩ trong đầu, sau đó phòng ngừng biến hóa, mà lúc này nàng và Đông Phương Linh Thiên đã bị phòng ép chen đến với nhau, đứng rất gần, chóp mũi đụng vào chóp mũi, hô hấp đan vào một chỗ.
Động tác của hắn như nước chảy liền một mạch, Lăng Kỳ Tuyết còn chưa phản ứng kịp, đã bị Đông Phương Linh Thiên ôm vào.
Lăng Kỳ Tuyết bị Đông Phương Linh Thiên ôm trong ngực, trong lúc nhất thời, đầu óc có chút mụ mị.
Tim bên trái của hắn chạm vào tim bên phải của nàng, nhịp tim mạnh mẽ kích động thần kinh của nàng, ngay tiếp theo tim của nàng cũng đập rối loạn, thình thịch như muốn nhảy ra khỏi ngực!
Gương mặt lãnh tú của hắn đang phản chiếu ở trong con ngươi của nàng, nhìn ở khoảng cách gần mới biết dáng dấp của hắn chẳng những tuấn tú, ngay cả da cũng mỏng như trứng gà, trong suốt trắng nõn, không biết bao nhiêu thiếu nữ muốn ước ao ghen tị đến chết!
Trước kia, không phải là bọn họ không đến gần như vậy, nhưng mỗi lần nàng đều chạy trối chết, cũng không có ý định chú ý những thứ này.
Cho đến bây giờ, Lăng Kỳ Tuyết đột nhiên phát hiện, khuôn mặt của người nam nhân này còn yêu nghiệt hơn trong tưởng tượng của nàng.
Gương mặt hại quốc hại dân ở trong con ngươi đen nhánh của nàng không ngừng phóng lớn, phóng lớn. . . . . .
Cách môi ấm áp chạm lên môi của nàng, Lăng Kỳ Tuyết theo phản xạ có điều kiện đẩy Đông Phương Linh Thiên ra, phục hồi tinh thần lại.
Bởi vì không gian trong phòng bị Thần Nhà ép chật rồi, còn dư lại không gian thu hẹp chật chội, Đông Phương Linh Thiên bị Lăng Kỳ Tuyết đẩy ra cái gáy bị đụng vào Thần Nhà phía sau.
"Trời ơi, Tuyết nhi ngươi thật là lòng dạ độc ác mà!" Đông Phương Linh Thiên uất ức mím môi.
Rõ ràng là hắn có thể cảm thấy nhịp tim của Tuyết Nhi đập nhanh, cảm thấy trong lòng của nàng cũng có hắn, vì sao đến bước cuối cùng này vẫn bị nàng đẩy ra.
Lăng Kỳ Tuyết bỏ qua uất ức trong mắt hắn, mặt đỏ đến mang tai quát: "Ngươi lại dám đoạt ta. . . . . . !"
Đúng, nhiều năm yêu đương với Mục Tề, bọn họ tối đa cũng chỉ là nắm tay, quá hơn nữa thì ôm, cũng không biết là vì Mục Tề hay là vì nàng, bọn họ ngay cả miệng cũng chưa hôn qua.
"Ta. . . . . ." Đông Phương Linh Thiên còn muốn nói điều gì, lại như bị dội một gáo nước khi chú ý đến lời nói của Lăng Kỳ Tuyết, oan ức vì bị Lăng Kỳ Tuyết đẩy ra lập tức tan thành mây khói.
Rốt cuộc cũng thực hiện được rồi!
Đông Phương linh thiên cười như tên ngốc vậy.
"Cười cái sợi len mà cười!" Lăng Kỳ Tuyết tức giận quát lên, ở trong lòng thầm nói phòng mau nhỏ đi, nhỏ đi!
Cuối cùng biến thành một căn phòng nhỏ huyền ảo rơi xuống mặt đất.
Chưa hết giận lườm căn phòng nhỏ một cái: Cái phòng rách nhà ngươi, nụ hôn đầu mấy chục năm của tỷ cứ như vậy không còn, vứt vào trong Hỗn Độn Thế Giới thôi!
Bị Lăng Kỳ Tuyết quát, Đông Phương Linh Thiên cười càng ngu, khóe miệng không kiềm chế được cong lên, Lăng Kỳ Tuyết thấy nghiến răng một cái, ra tay đánh lên khuôn mặt của hắn. Đông Phương Linh Thiên không trốn không tránh, mặc cho quả đấm của Lăng Kỳ Tuyết đập lên trên mặt của hắn, chỉ cười khúc khích.
Tuyệt không đau, bị đụng đầu gì đó đều là chút lòng thành.
Mới vừa rồi hắn còn như nằm mơ, nhất định là nằm mơ.
Hôm nay nhìn phản ứng của Tuyết Nhi là đã biết, đó không phải là mơ, đó là giấc mơ đẹp trở thành sự thật.
Làm một nam nhân bình thường, muốn không có một chút ý nào với người tình trong mộng, đó là không thể nào.
Hoặc chính là không thương nàng, chỉ có mục đích mới đến gần nàng, hoặc chính là có vấn đề về sinh lý.
Đông Phương Linh Thiên hắn chính là ánh mặt trời trẻ tuổi khỏe mạnh, muốn ôm Lăng Kỳ Tuyết cũng là bình thường!
Lăng Kỳ Tuyết đánh hai cái, Đông Phương Linh Thiên không tránh, nàng chẳng những không hết giận, ngược lại càng tức giận hơn.
Cũng không biết đang giận cái gì, chính là cảm thấy người nam tử này không thể nào diễn tả bằng ngôn từ!
Nói hắn ngu, thật đúng là ngu.
Mấy lần với trong lúc nguy cấp che chắn cho nàng, cho nàng thứ tốt nhất, nơi nàng muốn cũng để cho nàng.
Bây giờ nghĩ lại, nàng đánh hắn, hắn lại để nàng đánh.
Nếu đổi thành những nữ nhân khác, sớm đã bị hắn một chưởng đánh chết rồi, vì sao mọi thứ cũng theo ý nàng vậy!
Lăng Kỳ Tuyết cảm thấy, nàng nhất định là bị người nam tử này hạ cổ, sao càng nhìn càng cảm thấy hắn thuận mắt!
Ngay cả xuống tay cũng đều không nhẫn tâm rồi!
"A!" Trong lòng Lăng Kỳ Tuyết rối loạn, không nhịn được phát tiết hét lên.
"Được rồi, Tuyết Nhi đừng nóng giận, cũng không đáng bị chọc tức, nếu không đánh ta để trút giận, da thịt của ta dầy chịu được đánh." Đông Phương Linh Thiên ôm Lăng Kỳ Tuyết vào trong ngực.
Mặc dù hắn không biết trên người Lăng Kỳ Tuyết xảy ra chuyện gì, nhưng hắn có thể cảm nhận ra được, nàng có nỗi đau không thể nói.
Rõ ràng mỗi lần sắp đến gần nàng, nhưng hết lần này đến lần khác sắp đến nàng lại rút lui.
Cho đến nay, hắn đều tôn trọng lựa chọn của nàng.
Lần này, Đông Phương Linh Thiên hạ quyết tâm: Hắn nhất định phải chen vào trong lòng của nàng! Không cho nàng cơ hội chạy trốn.
Kéo nàng từ quá khứ ra, cường thế nhét Lăng Kỳ Tuyết vào trong ngực của hắn, không cho phép nàng rời đi.
Nếu nàng hận hắn, hắn sẽ dùng tình yêu gấp mười gấp trăm lần đến an ủi nỗi hận của nàng.
Tóm lại, mặc kệ nàng lùi bước như thế nào, hắn đều phá hủy đường lui của nàng, không cho cơ hội lùi bước.
"Tuyết Nhi, ngươi hãy nghe ta nói, ta mặc kệ quá khứ của ngươi đã xảy ra chuyện gì, nhưng đều qua rồi, ngươi không thể sống ở trong khổ sở mà quá khứ mang đến cho ngươi, ngươi còn có tương lai, còn có ta!"
Không để ý đến Lăng Kỳ Tuyết đẩy, không cho nàng cơ hội lùi bước.
Giọng nói của hắn trầm thấp mang theo một chút khàn khàn, như vò rượu ngon năm xưa, hương vị đậm đà, uống một hớp nhỏ, mùi thơm ngát vào miệng, rồi lại dụ hoặc say lòng người. Vừa như là gió ba tháng nhẹ lướt qua ngọn cây, phát ra tiếng xào xạc vui mừng, thổi qua lòng của nàng, xoa nhẹ tất cả đau thương trên ngực của nàng.
Lăng Kỳ Tuyết nghĩ nàng đã say, chìm đắm trong cái lưới lớn hắn đã vì nàng bện tốt, không muốn tỉnh lại.
Một người chiến đấu đã lâu, cũng sẽ cảm thấy cô đơn.
Một người lạnh lùng đã lâu, cũng sẽ khát vọng ấm áp.
Vào giờ phút này, chỉ có hắn là chỗ dựa của nàng, ánh mặt trời của nàng.
Một khắc kia, nàng đã quên đi đau thương, quên đi do dự.
Trong đầu chỉ có một ý niệm, bắt lấy hắn, bắt được nguồn suối này để cho nàng cảm thấy ấm áp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...