“Lục Vũ…”
Vân Nguyệt Nhi bước đi nhẹ nhàng, bước từng bước ưu nhã, dáng vẻ thướt tha mềm mại, ngũ quan tinh xảo tú mỹ tự thành linh vận, hai mắt đen lay láy phảng phất có thể thấy rõ lòng người khiến cho người ta mê say.
Vân Nguyệt Nhi mười sáu tuổi, khóe môi nhếch lên ý cười nhợt nhạt, dáng người linh lung, chỗ lồi chỗ lõm, phối hợp với bộ đồ trắng trên người liền tựa như biến thành tiên nữ trên trời.
Vân Nguyệt Nhi nhìn Lục Vũ, ánh mắt có chút lãnh đạm, nhưng lại xen lẫn một tia giãy dụa.
Lục Vũ mặt không biểu tình, trong lòng ẩn ẩn có loại nhói nhói, đó là sự lưu luyến của tàn hồn thân thể trước.
“Đây chính là tên phế vật kia?”
Bên cạnhVân Nguyệt Nhi là một thiếu niên anh tuấn, hai hàng lông mày lộ vẻ cao ngạo tự phụ, trong mắt tràn đầy khinh miệt, không che giấu sự chán ghét của mình với Lục Vũ.
Vân Nguyệt Nhi khẽ gật đầu, còn chưa kịp nói chuyện, Lục Vũ đã mở miệng trước.
“Ngươi tới làm gì?”
Giọng nói lãnh đạm của Lục Vũ, âm thanh xa lạ khiến Vân Nguyệt Nhi có cảm giác mất mát khó hiểu.
Lúc trước, Lục Vũ luôn nghe lời nàng, hết sức che chở nàng, luôn luôn nhiệt tình, chưa từng lãnh đạm.
“Nghe nói ngươi đã thức tỉnh võ hồn, ta thuận đường tới xem một chút.”
Vân Nguyệt Nhi có chút không được tự nhiên, quay đầu tránh ánh mắt khiến bản thân mình ray rức của Lục Vũ.
“Đây là Tần Vân sư huynh, hắn là đệ tử chân truyền của Thanh Sơn tông.”
Vừa dứt lời, bốn phía đột nhiên ồn ào.
“Tần Vân sư huynh xếp thứ 5 trên chân truyền bảng, hắn là thiếu thành chủ hàng thật giá thật chứ đâu như tên phế vật Lục Vũ này, ngay cả tư cách xách giày cho hắn cũng không có.”
“Đừng nói xách giày, ngay cả tư cách quỳ gối liếm chút bụi trên giày của Tần Vân sư huynh cũng không có nữa là.”
“Nghe nói gần đây Vân Nguyệt Nhi và Tần Vân sư huynh rất thân cận, hai người như hình với bóng, đoán chừng là sắp bồ nhau, thật là khiến người hâm mộ.”
“Trai tài gái sắc, trời đất tạo nên, đây mới là cặp đôi hoàn hảo. Tên Lục Vũ kia, căn bản chính là đồ bỏ đi.”
Những lời nịnh bợ vang lên bên tai không dứt, tất cả đều ca ngợi Tần Vân, gièm pha Lục Vũ.
Chân truyền đệ tử thân phận tôn quý, Vân Nguyệt Nhi trèo lên cành cây cao này, đương nhiên xem thường loại phế vật như Lục Vũ.
Lúc trước, Vân Nguyệt Nhi có thể đi vào Thanh Sơn tông là nhờ phụ thân Lục Vũ cho nàng cơ hội, bởi nàng lớn lên cùng Lục Vũ như hai đứa trẻ vô tư, thanh mai trúc mã.
Sau khi tiến nhập Thanh Sơn tông, Lục Vũ bởi vì do thân thể nên không thể thức tỉnh võ hồn, mà Vân Nguyệt Nhi lại đã thức tỉnh Hoàng cấp tứ phẩm thú võ hồn, chưa tới nửa năm liền trở thành nội môn đệ tử.
Nhờ dung mạo xinh đẹp mà nàng trở thành một trong tam đại mỹ nữ Thanh Sơn tông, được rất nhiều người theo đuổi.
Mới đầu, Vân Nguyệt Nhi còn rất quan tâm chút tình cảm này, thường xuyên đến thăm Lục Vũ, cổ vũ hắn, an ủi hắn.
Nhưng hiện thực một năm sau đã thay đổi nàng, vì một cuộc sống khá giả hơn tại Thanh Sơn tông, Vân Nguyệt Nhi dần dần bị sự hào nhoáng kia che mờ tâm trí, từ bỏ thứ tình cảm chân thành tha thiết kia, không muốn ở cạnh Lục Vân để hắn liên lụy tới nàng nữa.
Về sau, Vân Nguyệt Nhi không tới thăm Lục Vũ.
Mà nửa tháng trước, Vân Nguyệt Nhi và Tần Vân bắt đầu hẹn hò, trở thành một cặp khiến mọi người hết sức hâm hộ, còn Lục Vũ tự nhiên biến thành tên hề.
“Cô thấy rồi đó, đi đi!”
Lục Vũ ngữ khí hờ hững, gặp lại Vân Nguyệt khiến hắn không thể bình tĩnh nổi.
Vân Nguyệt Nhi cảm thấy Lục Vũ thay đổi, điều này khiến nàng hơi không quen.
“Chúc mừng ngươi thức tỉnh võ hồn, sau này có thể ta sẽ không về ngoại môn nữa.”
Vân Nguyệt Nhi đang giãy dụa trong lòng, hai người có tình cảm thanh mai trúc mã, nhưng sự chênh lệch giữa Lục Vũ và Tần Vân khiến nàng chỉ có thể lựa chọn từ bỏ.
“Ta không xứng nhận lời chúc mừng của ngươi.”
Lục Vũ đạm mạc trong mắt lộ ra một tia đắng chát, đây là điều mà trước kia hắn day dứt không bỏ.
Vân Nguyệt Nhi chạm mắt Lục Vũ, tâm linh giãy giụa một hồi, tựa hồ có chút áy náy, nhưng lập tức liền cắn răng, kìm lòng lại.
“Lục Vũ, ta biết ban đầu là Lục thúc thúc cho ta cơ hội, để cho ta đến Thanh Sơn tông mới có ta của hôm nay. Ta rất trân trọng cơ hội này, cũng muốn ở cùng một chỗ với ngươi, nhưng hiện thực thế giới bên ngoài tàn khốc, chỉ dựa vào một mình ta căn bản không thể chống đỡ nổi.”
“Tần Vân là đệ tử chân truyền caop quý, thành tựu sau này vô hạn, hắn có thể cho ta vinh hoa phú quý, bảo hộ ta an toàn, còn ngươi có thể cho ta được gì?”
Vân Nguyệt Nhi vốn cho rằng Lục Vũ không thể thức tỉnh được võ hồn, sẽ bị đuổi ra khỏi tông môn, như thế thì dù nàng hổ thẹn nhưng cũng không cần phải nói lời tạm biệt gì nữa.
Nhưng trời không toại lòng người, Lục Vũ lại thành công thức tỉnh võ hồn khiến Vân Nguyệt Nhi phải đối mặt với đối phương, trong lòng hổ thẹn.
“Vân ca rất tốt, chỉ cần ngươi đi chuyện tình cảm giữa chúng ta, hắn sẽ đền bù thỏa đáng cho ngươi.”
Lục Vũ sắc mặt khó coi, không nói một lời, ngay trước mặt mọi người, Vân Nguyệt Nhi lại nói như thế khiến hắn còn mặt mũi nào gặp người nữa?
Lục Vũ của ngày hôm qua đã chết rồi, Lục Vũ của hiện tại há có thể mặc người ức hiếp?.
Tần Vân thấy Lục Vũ không nói năng gì, trong mắt lóe lên một tia chán ghét.
“Mười viênTụ Lực đan, chỉ cần từ giờ ngươi không gặp Nguyệt nhi nữa thì chúng sẽ là của ngươi.”
Lời này của Tần Vân lập tức khiến mọi người huyên náo cả lên.
“Tần sư huynh xuất thủ xa xỉ, thật không hổ là chân truyền đệ tử.”
“Vân sư tỷ thật biết nhìn người, Tần sư huynh anh tuấn thần võ, tiền đồ vô lượng, mạnh hơn Lục Vũ trăm lần.”
“Ta đoán tên Lục Vũ kia nhất định sẽ đáp ứng.”
“Mười viên Tụ Lực đan, đồ ngốc mới không đáp ứng.”
Mọi người nghị luận ầm ĩ, rất là chói tai.
Với những thứ mà Tần Vân tính đền bù, Lục Vũ hờ hững cười lạnh. Hôm nay nếu hắn nhận bố thí của Tần Vân thì hắn sao có thể là một người nam nhân đầu đội trời chân đạp đất được?
“Ngươi chỉ đáng giá mười viên Tụ Lực đan thôi sao?”
Lục Vũ nhìn Vân Nguyệt Nhi, cất giọng lạnh băng đầy ý trào phúng.
Vân Nguyệt sắc mặt biến hóa, đối phương nói thế chẳng khác nào khinh thường nàng.
Tần Vân không vui nói: “Chê ít hả, mười lăm viên.”
Lục Vũ hờ hững quay người, coi như không nghe thấy, coi như đối phương nói tiếng chó.
(Đôi lời của người edit: Chỗ này nguyên văn là “coi như đối phương đang đánh rắm” nhưng mình đổi thành “coi như đối phương nói tiếng chó” cho nó hay hay tí, tiếng người mới hiểu chứ tiếng chó sao hiểu
)
Tần Vân tức giận muốn đập chết đối phương, nhưng đây là ngoại viện, một chân truyền đệ tử như hắn há lại chấp nhặt một tên ngoại môn đệ tử sao?
Lúc này, trưởng lão ngoại môn của bốn tông xuất hiện, mấy chục cái đệ tử cấp tốc tập hợp, bắt đầu phân chia tông môn.
Tần Vân nhìn Lục Vũ, cười lạnh nói: “Tên phế vật này chỉ có thể ở Tĩnh tông chờ chết.”
Vân Nguyệt Nhi nhìn Lục Vũ, tâm tình vô cùng phức tạp, tình cảm thanh mai trúc mã há nói quên là quên ngay được?
“Tĩnh võ hồn vào không được Võ tông, mà Hồn tông và Đan tông đều có hạn chế, hắn chỉ có thể tiến vào Tĩnh tông, nhất định đời này than thản an tường.”
Tần Vân khẽ nói: “Vân muội thật là thiện lương, thứ phế vật này không đáng để thương xót.”
Phân chia tông môn bắt đầu từ thú võ hồn trước, Lục Vũ là tĩnh võ hồn nên xếp ở cuối.
Phần lớn đệ tử sở hữu thú võ hồn đều tiến nhập Võ tông, chỉ có vài người tiến nhập Đan tông.
Về sau đến phiên tĩnh võ hồn, vẻn vẹn một người vận khí tốt tiến vào Đan tông, cái khác đều phân chia đến Tĩnh tông.
Lúc tới lượt Lục Vũ, rất nhiều người đều đang bàn luận.
“Ta dám đánh cá hắn bị phân tới Tĩnh tông.”
“Cá cược gì nữa, chuyện này chẳng có gì bất ngờ cả.”
Nhưng mà kết quả ngoài dự liệu, Lục Vũ lại được trưởng lão Võ tông “Coi trọng”.
“Gì vậy, phế vật này vậy mà vào Võ tông.”
“Ta nghe lầm hả, tại sao có thể như thế được?”
“Tĩnh võ hồn đi Võ tông, đây chính là phá tiền lệ a.”
Rất nhiều người cảm thấy ngoài ý muốn, chuyện này hoàn toàn không có đạo lý.
Tần Vân và Vân Nguyệt Nhi kinh ngạc nhìn nhau, Lục Vũ vậy mà tiến vào Võ tông, tên trưởng lão chọn hắn chẳng lẽ bị mù?
Một khắc này, Lục Vũ quay người, lạnh lùng nhìn Vân Nguyệt Nhi và Tần Vân, nhếch miệng cười như không phải cười tựa hồ giễu cượt suy đoán lúc trước của hai người.
Tần Vân sắc mặt khó coi, có cảm giác bị người tát mặt, lòng hết sức khó chịu.
Vân Nguyệt Nhi hơi tức giận, nàng thấy được sự khinh miệt từ trong mắt Lục Vũ.