“Quá dễ sợ, gia hỏa này trâu bò thật!”
“Không phải nghe nói hắn trước đây là phế vật à, mẹ kiếp ai đồn bậy đồn bạ thế không biết.”
“Nếu như Lục Vũ là phế vật thì chúng ta há chẳng phải rác rưởi sao?”
Đệ tử quan chiến mắt kính sợ, không dám coi thường Lục Vũ nữa.
Giữa sân, Lục Vũ ngạo nghễ đứng, hai tròng mắt lạnh như băng khiến trong lòng mọi người run sợ.
Người không phạm ta, ta không phạm người.
Lục Vũ không muốn gây chuyện nhưng lại bị kẻ khác ức hiếp tận cửa thì đương nhiên hắn cũng không ngại phiền phức!
“Ngày sau nếu ai cảm thấy ta dễ bị ức hiếp, tốt nhất trước tự ước lượng lại thực lực bản thân mình đi.”
Nhìn quanh, Lục Vũ nhuệ khí kinh người tạo nên uy hiếp vô hình.
Phụ cận, những người quan chiến tụ tập lại đều bị động tĩnh bên này hấp dẫn.
Lục Vũ quay người chuẩn bị rời đi.
“Vừa vào nội môn đã gây chuyện thị phi, thủ đoạn độc ác như thế ta há có thể để ngươi đi.”
Một âm thanh vang dội đột nhiên vang lên, một bóng người từ trong đám người bay ra đánh một quyền tới Lục Vũ.
Một quyền này uy lực kinh người, chấn động khiến cho khí lưu tan rã phát ra tiếng chói ta, không ít người sợ hãi.
“Võ sư tổ sáu, tiểu tử Lục Vũ này xui xẻo rồi. Những người bị hắn đã thương nằm trên đất đều là đệ tử tổ sáu.”
Lục Vũ thắt chặt tinh thần, cảm thấy nguy hiểm lớn lao.
Phía sau nắm đấm còn chưa tới gần nhưng quyền kình đã sớm khiến cho hắn không thể đứng thẳng được, y phục đều vỡ vụn.
Lục Vũ lục thức nhạy cảm, đột nhiên lộn tới trước một vòng định tránh một quyền này, bởi hắn hiểu thực lực của kẻ ra tay hơn xa hắn.
Lục Vũ ứng biến rất cấp tốc, nhưng hắn xem thường võ sư tổ sáu.
Một quyền kia nhìn như cương mãnh nhưng lại có lực bẽ cong, đột nhiên cuốn lấy thân thể Lục Vũ bắt hắn kéo trở về.
(Bạn đang đọc truyện Huyền Võ Thiên Tôn được edit hoặc dịch thô từ diễn đàn Tàng Thư Viện)
Lục Vũ cực lực giãy dụa, võ mạch trong cơ thể chấn động phóng xuất ra lực lượng cường đại nhưng không thể chống lại võ sư.
Võ sư tổ sáu như diều hâu vồ thỏ, đánh một quyền tới lưng Lục Vũ, đây là hắn thành tâm muốn phế Lục Vũ.
Lục Vũ gào thét, ánh mắt lộ ra hận ý nhưng lại không thể nào tránh được.
Mắt thấy Lục Vũ sẽ bị võ sư tổ sáu phế đi, lúc này một tiếng hừ lạnh truyền tới, một bóng người khác lao vút tới như tiễn, vung tay đánh bay võ sư tổ sáu ra ngoài.
“Ỷ lớn hiếp nhỏ ngươi không cảm thấy mất mặt à?”
Người tới trợn mắt khí thế khiếp người, đúng là võ sư tổ hai.
“Họ Trần kia, hắn đả thương chín đệ tử của ta đến tàn phế, loại người độc ác như hắn ta há có thể bỏ qua để hắn hoành hành tại nội môn này được.”
Võ sư tổ sáu một mặt âm trầm, sau khi hạ xuống đất lớn tiếng chỉ trích Lục Vũ.
“Chín người đánh thua một người mà ngươi còn biện hộ à, không biết xấu hổ hả? Lục Vũ vừa vào nội môn mới là tôi thể nhất trọng cảnh giới, trong khi chín tên đệ tử kia của ngươi đều là tôi thể nhị trọng, liên thủ mà còn thua nữa thì do tài nghệ không bằng người mà thôi. Cút ngay đi, nếu không ta sẽ không khách khí với ngươi!”
Võ sư tổ hai ngữ khí cường thế, nắm lấy cánh tay Lục Vũ, khen: “Đánh hay lắm, bọn chúng học võ chả tới đâu thì nên giáo huấn, giỏi lắm!”
Võ sư tổ sáu cả giận nói: “Ngươi đừng khinh người quá đáng, họ Trần kia!”
Võ sư tổ hai nói: “Nội môn là nơi so quyền của kẻ mạnh, nếu ngươi không phục thì phóng ngựa tới đây.”
Võ sư tổ sáu nói khẽ: “Ngươi tưởng ta sợ ngươi chắc.”
Nhoáng người lao tới mang theo quyền ảnh, phát ra thế công mãnh liệt.
Võ sư tổ hai lui tay trái ra sau hất Lục Vũ ra ngoài mấy trượng, tay phải đấm ra một quyền tiếp chiêu công kích của võ sư tổ sáu.
Song phương đều là võ sư Đinh khu nội môn nên cũng hiểu khá rõ nhau, thực lực cũng không chênh lệch nhiều.
Lục Vũ thầm nghĩ may mắn, lần này may nhờ võ sư tổ hai hỗ trợ chứ không coi như mình thảm rồi.
Thực lực, quan hệ, đây là một trong những điều kiện quan trọng để sinh tồn ở nội môn.
Lục Vũ mới chân ướt chân ráo đến nội môn, lại không quen biết ai mà còn đắc tội không ít người.
Tựa như lần này, thiếu niên cao lớn kia sở dĩ gây sự với Lục Vũ chẳng phải là do Vân Nguyệt Nhi đó sao.
Nàng ta là một trong tam đại mỹ nữ của Thanh Sơn tông, nữ thần ở nội môn, được rất nhiều người ái mộ.
Nàng tùy tiện hô một câu sẽ hút được đông đảo đệ tử nội môn khiến cho Lục Vũ khó sống.
“Hồ đồ! Còn không mau dừng tay cho ta!”
Một âm thanh giận dữ truyền đến khiến cho hai đại võ sư đang giao chiến cấp tốc lui lại.
“Tất cả giải tán đi!”
Người lên tiếng chính là viện trưởng, hắn cảm thấy hết sức tức giận với việc hai võ sư đánh nhau trước mặt mọi người.
Võ sư tổ hai đánh mắt ra hiệu cho Lục Vũ.
“Ngươi về trước đi.”
Lục Vũ cảm kích nói: “Cảm ơn!”
“Không có việc gì, gia hỏa này ỷ lớn hiếp nhỏ ta nhìn không quen, huống chi ngươi cũng là đệ tử tổ ta.”
Hai vị võ sư bị viện trưởng gọi đi giáo huấn, Lục Vũ tạm thời trở lại chỗ ở bắt đầu tu luyện Thốn Tâm Vạn Kình!
Hạ viện Bính khu, Ngô Anh Kiệt nghe được tin tức Lục Vũ đến nội môn thì cảm thấy hết sức giật mình.
“Sao hắn có thể thoát khỏi độc thủ của Vương Mãnh và Lý Ngũ được?”
Chuyện này Ngô Anh Kiệt coi như mười phần nắm chín nhưng nào giờ bây giờ lại xảy ra biến cố.
Sau đó, Ngô Anh Kiệt bắt đầu nghe ngóng động tĩnh về Lục Vũ, biết tin hắn lấy một địch chín đại triển thần uy thì trong lòng hối hận không thôi.
“Sớm biết thế thì lúc đầu ta không nên lưu tình, làm thịt hắn luôn cho đỡ chuyện.”
Ngô Anh Kiệt sắc mặt âm trầm, đi tới đi lui trong phòng.
“Họ Lô đi tìm Lục Vũ là bởi chuyện của Vân Nguyệt Nhi, trước mắt nàng ta leo lên thuyền của Tần Vân, mà tên kia là một ngụy quân tử chắc hẳn sẽ không bỏ qua cho Lục Vũ, ta sẽ dễ dàng mượn đao giết người, ngồi hưởng ngư ông đắc lợi.”
Ngô Anh Kiệt trên mặt lộ ra nụ cười âm hiểm, nhanh chóng nghĩ ra một kế schs.
“Ta chỉ cần thả ra tiếng gió Vân Nguyệt Nhi còn chưa dứt yêu Lục Vũ, đến lúc đó tất nhiên Tần Vân sẽ nghĩ cách diệt trừ Lục Vũ rồi.”
Ngô Anh Kiệt cười ha ha, hết sức đắc ý.
“Ngươi chậm rãi hưởng thụ lễ gặp mặt của ta đi, Lục Vũ.”
Một âm mưu nguy hiểm đang triển khai nhằm ngay Lục Vũ, mà hiện tại hắn lại đang nắm giữ yếu lĩnh Thốn Tâm Thốn Kình.
Đây là đệ nhất trọng của Thốn Tâm Vạn Kình, thốn kình tại tâm, sinh sôi không ngừng.
Vận dụng đến phương diện luyện huyết có thể kích hoạt từng giọt máu trên người, nhiệt huyết sôi trào.
Luyện huyết chính là luyện hóa tạp chất lẫn trong máu ở trong cơ thể, phương pháp tốt nhất chính là chắt lọc ở nhiệt độ cao để cho huyết dịch dung hợp với nhiều linh khí và chất dinh dưỡng hơn, từ đó tăng cường thể chất cơ thể, gia tăng lực lượng.
Lục VŨ vận chuyển Thốn Tâm Thốn Kình, cảm giác huyết dịch trái tim đang vận chuyển rất nhanh, tế bào cơ bắp càng trở nên có lực hơn, võ mạch bắt đầu phát nhiệt, linh khí thẩm thấu toàn thân.
Thảo hồn tự động hiển hiện, đang nhanh chóng thu lấy linh khí trong không khí.
Tiểu thảo chi nhãn trên chiếc lá thứ nhất có chân mày thiểm điện.
Hai tia hồn lực tuyến trên chiếc lá thứ hai đang co duỗi không chừng, Vạn Pháp Trì trên chiếc lá thứ ba vừa ẩn vừa hiện, mặt ao gợn sóng.
Ba chiếc lá đồng thời rủ xuống quang mang khác biệt, quấn quanh người Lục Vũ để hắn cảm nhận được nhất thốn không gian ở sâu trong lòng.
“Đây chính là thốn tâm?”
Lục Vũ chuyên chú nhìn, cảm giác Vạn Pháp Trì khẽ chấn động, thiên mạch im ắng đáp lại tỏ vẻ hứng thú với nhất thốn không gian kia.
Vừa mới bắt đầu, Lục Vũ vận chuyển Thốn Tâm Thốn Kình chỉ cảm thấy cả người nóng hực, mồ hôi đầm đìa, chút ít tạp chất tràn ra lỗ chân lông.
Nhưng theo Lục Vũ tiếp tục vận chuyển liên tục thì nhất thốn không gian sâu trong tâm linh kia đột nhiên nhiều ra một sợi khói xanh.
Dùng yếu ớt chi lực.
Vậy liền giống như một vòng xoáy trong suốt, từ không hóa có, ẩn chứa.
“Đây chính là thốn kình?”
Lục Vũ mừng rỡ hết mức, cái gọi là thốn kình tại tâm sinh sôi không ngừng, bản thân chỉ luyện một canh giờ đã đạt được sơ bộ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...