Thần Võ Chiến Vương

Đi tới phía trước, Giang Thần phát hiện ra không gian trước mắt càng ngày càng chật hẹp, làm hắn không thể không nghiêng thân thể để đi về phía trước.

Nếu không phải phía trước có tiếng gió rít gào thì Giang Thần cũng hoài nghi có phải hắn đã đi tới cuối cùng rồi hay không.

Thật vất vả mới lách cái bụng qua chỗ hẹp nhất, rốt cục không gian phía sau đã to hơn trước đó.

Đi lên trước nữa không được bao lâu thì hắn đã phát hiện có ánh sáng đang lấp lánh.

Hắn nhìn thấy một cái cầu gỗ, đi về cung điện bên trong vách núi đối diện.

Ánh sáng chính là từ trên tòa cung điện kia phát ra.

Giang Thần đi tới một bên cầu rồi nhìn xuống phía dưới, đen kịt sâu không thấy đáy, hắn đá một tảng đá xuống phía dưới, nửa phút sau cũng không nghe thấy thanh âm đá rơi xuống đất.

- Quả thực là thế giới dưới lòng đất.

Giang Thần cẩn thận từng li từng tí một đi tới cửa cung điện, thần thức lan tràn ra ngoài, phát hiện ra bên trong có động tĩnh.

Lúc mới bắt đầu hắn còn cho rằng là người đi ở phía trước mình, thế nhưng sau khi nghe thanh âm thì mới phát hiện ra là không phải, hắn lập tức tìm nơi ẩn thần, lại phóng thần thức thăm dò.

Người ở bên trong là người phân tán đi ở hành lang trước đó, phần lớn là người của Đao Kiếm bang, còn có Sa Lan công chúa và Sở Lạc cùng vài tên đệ tử của Phù Không đảo.

Hiển nhiên những người này đã trải qua quá trình truy đuổi kịch liệt, đang ở trong điện nghỉ ngơi.

- Tầm bảo quả nhiên là một chuyện nguy hiểm.

- Đáng ghét! Chúng ta sẽ chết ở chỗ này, lối thoát đã bị hủy, chúng ta còn không biết mình đang ở đâu kìa!

- Không phải chết đói thì sẽ chết ở trong tay của yêu ma.

- Sớm biết vậy thì nên nghe lời Giang Thần kia, không đẩy phiến cửa sắt kia ra nữa.

Người của Đao Kiếm bang mồm năm miệng mười oán giận tình cảnh bây giờ, từ góc độ của bọn họ mà suy xét, hi vọng sống sót đã rất xa vời rồi.

Đột nhiên, những người Đao Kiếm bang này đồng loạt nhìn về phía đám người Sa Lan và Sở Lạc


- Trước khi chết, dù thế nào cũng phải thoải mái một chút!

Hơn mười nam nhân của Đao Kiếm bang đi tới chỗ các nàng, trên mặt mang theo nụ cười khiến cho người ta bất an.

- Các ngươi định làm gì?

Sa Lan phản ứng lại, rút ra lợi kiếm của bản thân nàng.

- Các ngươi muốn tìm cái chết sao?

Sở Lạc lạnh lùng nhìn những người này, thực lực của nàng và Sa Lan không yếu, cũng không sợ đối phương nhiều người.

- Mỹ nhân, chúng ta đều phải chết ở chỗ này, trước khi chết cũng nên sung sướng một chút, như vậy không tốt hay sao?

- Làm càn!

Sở Lạc phẫn nộ quát một tiếng, lập tức đứng dậy.

Lúc này, người của Đao Kiếm bang đã ném mấy cái vòng, lăn xuống bên chân các nàng.

Trước khi các nàng nổ tung, vòng nổ tung, tỏa ra khói đặc màu tím.

- Không tốt...

Sở Lạc kinh hãi đến mức biến sắc, đang muốn rời khỏi thì cũng đã chậm, thân thể vô lực ngã xuống.

Sa Lan không bị ảnh hưởng, nàng tức giận nói:

- Các ngươi là đệ tử của thập đại thế lực, ngay cả một chút kinh nghiệm này cũng không có sao? Trước đó cũng không biết dùng giải độc đan hay sao?

Nói xong, nàng móc ra mấy viên đan dược ném qua.

Chỉ có điều Sở Lạc vừa đưa tay muốn tiếp nhận thì một nam tử nhỏ gầy của Đao Kiếm bang xuất hiện, dùng tốc độ rất nhanh chặn viên đan dược lại.

- Mỹ nhân, buông tay đi.


Hắn cười hắc hắc nói.

Cứ như vậy, chỉ còn lại Sa Lan là có sức chiến đấu.

So với Sở Lạc hoá trang thanh thuần, Sa Lan gợi cảm lại càng hấp dẫn bọn họ.

Sa Lan liếc nhìn đám người Sở Lạc, nói một câu:

- Các ngươi tự lo lấy đi.

Nàng không muốn ở lại chỗ này, đồng thời bị người của Đao Kiếm bang làm nhục như Sở Lạc, cho nên xoay người chạy đi về phía cửa.

Nàng chạy, ít nhất cũng sẽ có người đuổi theo, cho nên nàng cho rằng người của Đao Kiếm bang sẽ bỏ qua cho mình.

Nhưng mà, nàng còn chưa đủ nhanh.

Vừa mới chuyển thân thì nam tử nhỏ gầy kia lại xuất hiện ở cửa.

- Rất không khéo, ta từng tu luyện qua công pháp huyền bí có ưu thế về phương diện tốc độ, mỹ nhân, ngươi chạy không thoát đâu.

Thân như quỷ mỵ, hắn đắc ý cười nói.

Sa Lan lùi lại phía sau, những người khác của Đao Kiếm bang lại áp sát về phía nàng.

Lúc này, cửa lớn của cung điện bị đẩy ra,

Giang Thần sải bước đi tới, quát lên:

- Các ngươi đang làm gì vậy?

Đám người Đao Kiếm bang có tật giật mình cả kinh, chỉ có điều khi nhìn thấy chỉ có một mình Giang Thần, bọn hắn trao đổi ánh mắt với nhau một cái, bước chân nhẹ nhàng, rất nhanh đã vây quanh Giang Thần lại.

Ăn ý hiểu nhầm như vậy là thứ được bồi dưỡng được qua việc quanh năm suốt tháng làm đồng bạn.


- Đệ tử Thiên Đạo môn.

Nam tử nhỏ gầy quên tên của Giang Thần, cũng không muốn đi nghĩ, cho nên hắn nói thẳng:

- Ngươi đã cứu đội trưởng của chúng ta, chúng ta nợ ngươi một ân tình, ngươi mang theo nàng rời khỏi.

Hắn chỉ chỉ về phía Sa Lan, cũng tránh ra khỏi cửa.

Nghe vậy, sắc mặt của Sở Lạc như tro tàn, nàng tin tưởng Giang Thần sẽ không quay đầu lại mà rời khỏi, không thèm quan tâm tới nàng.

- Không được, ta muốn tất cả!

Nhưng mà, câu trả lời của Giang Thần lại khiến cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn.

- Tại sao? Không phải nữ nhân này gây phiền phức cho ngươi sao? Ngươi còn muốn cứu nàng?

Nam tử gầy nhỏ có chút không hiểu nói.

- Chuyện này không quá quan trọng, quan trọng là hành vi của các ngươi đã khiến cho ta không ưa, vì lẽ đó coi như các ngươi muốn bắt nạt một con lợn cái thì ta cũng sẽ ngăn cản các ngươi.

Giang Thần nói.

Nghe thấy Giang Thần so sánh mình với lợn cái, Sở Lạc tức điên lên. Chỉ có điều hiện tại vận mệnh của nàng đang ở trong tay của đối phương. Nàng không thể làm gì khác hơn là chịu đựng.

- Đã như vậy, chúng ta sẽ không khách khí nữa. Đệ tử Thiên Đạo môn, ngươi thật sự cho rằng cứu đội trưởng chúng ta là chúng ta không dám làm gì ngươi sao? Nói cho ngươi biết, đội trưởng đã chết rồi.

Nam tử nhỏ gầy lạnh lùng nói.

Đội trưởng Đao Kiếm bang, chính là Vạn Lệ cố ý mở cửa sắt ra kia, hắn đã chết vào trong tay của yêu ma, cũng coi như là gieo gió gặt bão.

Sa Lan ở bên cạnh lặng lẽ nói:

- Chúng ta trực tiếp đi không tốt hơn hay sao?

Với lập trường của nàng, đương nhiên nàng không muốn tốn sức cứu người.

- Ngươi thật sự cho rằng bọn họ sẽ bỏ qua cho ta sao? Nếu như vừa nãy ta thật sự tin lời của hắn. Khi mang theo ngươi xoay người rời khỏi, chưa ra khỏi nơi này hai bước thì sẽ chết.

Giang Thần nhỏ giọng nói.


Chuyện này Sa Lan không nghĩ tới, lại nghĩ tới ánh mắt cuồng nhiệt của đám nam nhân Đao Kiếm bang này đối với nàng, nàng cảm thấy lời này cũng có lý.

- Có nắm chắc hay không?

Nam nhân bên Đao Kiếm bang có mười một người, cảnh giới cao nhất là nam tử gầy nhỏ kia, hậu kỳ viên mãn, những người khác đều là trung kỳ.

Cảnh giới của Giang Thần là hậu kỳ nhập môn, Sa Lan là trung kỳ đỉnh cao.

Tạm thời không nói tới chênh lệch nhân số, tốc độ của nam tử gầy nhỏ là thứ mà Sa Lan kiêng kỵ nhất.

- Không nên ép ta giết các ngươi, các ngươi còn một cơ hội nữa.

Giang Thần không trả lời Sa Lan, mà nhìn người của Đao Kiếm bang.

Nhận được câu trả lời chắc chắn, hiển nhiên người của Đao Kiếm bang chưa từng đặt hắn và Sa Lan vào trong mắt.

- Xem ra đệ tử Thiên Đạo môn rất tự tin đó, vậy hãy để cho Hạc lão tam ta lãnh giáo ngươi một chút.

Nam tử gầy nhỏ âm hiểm cười một tiếng, ở trong Đao Kiếm bang hắn đứng thứ ba, không phải là bởi vì cảnh giới của hắn, mà là tốc độ.

Đây là nguyên nhân tại sao hắn lại được gọi là Hạc lão tam.

- Vô tung ảnh bộ!

Hạc trưởng lão không khách khí với Giang Thần mà bắt đầu sử dụng bản lĩnh sở trường, thân thể biến mất ở chỗ cũ.

Một giây sau, không khí bên cạnh thân thể Giang Thần bắt đầu vặn vẹo.

Giang Thần như không có phát hiện ra, vẻ mặt người Đao Kiếm bang hiện lên nụ cười tàn nhẫn.

Dùng sự hiểu rõ của bọn họ đối với Hạc lão tam, sau một khắc, đầu của Giang Thần sẽ dọn nhà, rơi trên mặt đất, bị coi là bóng đá.

Phốc!

Chỉ có điều, tiếng một loại đồ vật yếu đuối nào đó bị chọc thủng vang lên, bóng người của Hạc lão tam hiển hiện ra, trên ngực có Xích tiêu kiếm cắm vào.

Tay nắm chuôi kiếm chính là của Giang Thần.

Hắn ra vẻ như làm một chuyện rất nhỏ, lập tức rút Xích tiêu kiếm về.

- Tốc độ của ngươi cũng chỉ đến như thế mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui