Thần Võ Chiến Vương

Gần trăm người đồng thời phát lực, rốt cục đã khiến cho cửa sắt xuất hiện một tia buông lỏng.

- Dùng sức!

Bắp thịt trên hai tay của Vạn Lệ nhô lên, chân nguyên vận chuyển tới cực hạn, muốn thừa thế xông lên đẩy cửa ra.

Giang Thần đứng ở phía sau, thần thức không có cách nào xuyên thấu qua được cửa sắt, đồng thời hắn cũng phát hiện ra thứ cản trở đám người Vạn Lệ không phải là độ dày của cửa sắt hoặc là trọng lượng. Mà là bên trong cửa sắt có bố trí trận pháp.

Năm tháng vô tình, trận pháp đã không trọn vẹn, lực lượng của mọi người đang triệt để hủy diệt trận pháp.

Khi trận pháp mất đi hiệu quả, cửa sắt lộ ra lỗ hổng nho nhỏ.

Nương theo một tiếng động vang lên, cửa sắt tự động mở ra, người phía trước nhất đột nhiên không kịp chuẩn bị, té xuống mặt đất, một người trong đó tiến vào trong cửa sắt.

Hắn hú lên một tiếng quái dị, giống như phát điên chạy vào bên trong.

- Làm sao vậy? Bên trong có cái gì sao?

Phản ứng của hắn làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy căng thẳng, ánh mắt tụ tập lên trên người hắn.

- Không, cái gì ta cũng không thấy rõ.

Chỉ có điều câu trả lời của hắn lại làm cho người ta không nói được lời nào, đều liếc mắt nhìn hắn một cái.

- Vậy ngươi kêu lên làm cái rắm à.

Vạn Lệ tức giận nói.

Người kia nở nụ cười ngượng ngùng, hắn nghe Giang Thần nói có khả năng bên trong sẽ giam giữ nhiều yêu ma hơn. Mà lúc này lại đột nhiên xông vào, bởi vì quá mức sợ hãi cho nên mới như vậy.

Nhìn bóng tối phía sau cửa sắt, bốn chi đội ngũ nhóm lửa lên, tiếp theo lớn mật nắm tay nhau, chậm rãi đi vào bên trong.

Cửa vừa mở ra, thần thức của Giang Thần đã phát huy ra tác dụng của nó.


Không gian phía sau cửa sắt, so với phòng khách còn trống trải hơn mấy lần, một loạt lao ngục dùng lan can sắt để tạo nên, bên trong là từng đầu yêu ma bị xích sắt cố định lên trên không trung.

Đúng như Giang Thần suy đoán, quáng động dưới lòng đất này không phải là di tích gì cả, mà là lao ngục dùng để giam giữ yêu ma.

Người của bốn chi đội ngũ phát hiện ra điểm ấy, cho dù rất mất mát, thế nhưng lập tức lại bị từng đầu yêu ma hấp dẫn.

Không biết đã bao nhiêu năm trôi qua, thế nhưng những yêu ma này còn chưa mục nát, vẫn bị treo ở trên kia không nhúc nhích, như mới vừa chết đi không lâu vậy.

- Thân thể của yêu ma chẳng khác nào từ sắt thép đúc mà thành, sẽ không dễ dàng mục nát, phải dùng ngọn lửa hừng hực đốt cháy mới được.

Giang Thần nói.

Chúng nhân như tham quan nơi này, bắt đầu thâm nhập vào bên trong.

Những yêu ma này không phải là cấp bậc Ma thần, nhìn qua giống như những đứa trẻ dị dạng, có chút yêu ma sau lưng còn mọc ra cánh.

- Đó là cái gì vậy?

Sa Lan tập hợp mọi người tiến vào lao ngục, tay ngọc chỉ vào bên trong, đồng thời còn dò hỏi Giang Thần.

Giang Thần đi qua, vừa nhìn qua thì hắn đã phát hiện ra hai tay của yêu ma gắn liền với một cái ống, ở phía dưới có một cái bồn đá.

- Ma huyết.

Giang Thần nghiêm nghị nói:

- Thân thể của yêu ma quá cứng rắn, không có cách nào phá hủy một cách đơn giản. Vừa vặn ma huyết và yêu huyết có công hiệu tương đồng với nhau, cho nên Chu Tước quốc đã bắt yêu ma đến đây, xây dựng lên một kho máu!

Những thứ này đều là thứ mà Giang Thần đọc được ở trong sách, ở trên quyển sách kia, bên trong vẽ ra tình cảnh tương tự như trong lao ngục này vậy.

- Thứ mà ngươi biết thực sự rất nhiều đó.

Cái nhìn của Sa Lan đối với Giang Thần đã có thay đổi, ánh mắt nhìn hắn đã nhu hòa đi không ít.


Chẳng biết vì sao, Văn Tâm nhìn thấy chuyện này lại có chút khó chịu.

- Đáng chết, đây chính là một cái lao ngục rách nát, căn bản không có bảo vật nào cả!

Vạn Lệ chửi ầm lên, lúc này mọi người đã gần như sắp đi đến phần cuối, không hề phát hiện ra được thứ gì cả.

Không chỉ có hắn, những người khác cũng cúi đầu ủ rũ.

- Tìm lại một chút.

Vạn Lệ không hết hy vọng, sau khi đi tới tận cùng, hắn lại bắt đầu tìm kiếm sang hai bên.

Lúc này, có người được đồng bạn giựt giây, hắn đưa bàn tay tiến vào trong lao ngục, dùng sức đâm một cái ở trên cánh của một đầu yêu ma.

Trong lúc sốt sắng lại thấy yêu ma không có động tĩnh, người này thở phào một hơi, lấy tay về, lại có chút đắc ý nhìn về phía đồng bạn của mình.

Ai ngờ, nụ cười trên mặt của đồng bạn hắn đã biến mất, vẻ mặt sợ hãi, môi cũng đang run rẩy.

Hắn có chút không hiểu quay đầu lại, lập tức nhìn thấy yêu ma vốn đang treo ở ngay chính giữa lao ngục lại đang chăm chú tới sát bên cạnh song sắt, đôi mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm vào hắn.

A a!

Tiếng kêu thảm thiết như cõi lòng tan nát vang lên, rất nhanh lao ngục yên tĩnh đã rơi vào trong rối loạn.

Mỗi một góc của lao ngục đều truyền đến tiếng xích sắt lay động kịch liệt, cùng với tiếng hô của yêu ma.

- Trời, những yêu ma này còn chưa chết!

- Mau rời khỏi nhà tù!

- Nhanh cứu ta! Tay của ta đã bị chúng bị tóm rồi!


May mà đường từ trong lao ngục đi ra rất rộng, mọi người lùi lại phía sau, yêu ma tỉnh lại không đụng tới được bọn họ, ngoại trừ mấy người đen đủi mà thôi.

- Trấn định, bọn chúng bị giam ở bên trong, không ra được!

Phát hiện này đã làm cho mọi người ổn định lại, còn lấy dũng khí quan sát yêu ma đã sống lại.

- Những yêu ma này rất mạnh, không ăn không uống lâu như vậy mà còn chưa chết!

Giang Thần biết sức sống của yêu ma mạnh mẽ, thế nhưng hắn không nghĩ tới bọn chúng lại đáng sợ như vậy.

- Trừ phi là phải chịu vết thương trí mệnh, nếu không yêu ma hầu như sẽ không tử vong. Mà yêu ma muốn già yếu thì ít nhất cũng phải có mấy ngàn năm.

- Cái này! Cao Thần Dật, ngươi đang làm gì vậy?

Đột nhiên, một tiếng thất kinh truyền đến.

Chợt, cửa sắt của lao ngục lại tự động mở ra!

Một loạt cửa của lao ngục đều tập trung ở đỉnh cao nhất, cũng chính là nơi đó gần với cửa sắt.

- Ha ha ha, chết đi, đám người các ngươi, đều chết đi cho ta!

Cao Thần Dật đã bị chúng bạn xa lánh, không người nào tình nguyện đi chung với hắn. Sau khi tiến vào cửa sắt thì hắn cũng đi ở tận dưới cùng.

Hắn không có tâm tình quan sát yêu ma như những người khác mà chỉ ở bồi hồi cửa. Trong lúc vô tình hắn phát hiện ra cửa lao ngục, phát hiện ra có chút tương tự với mình.

Lúc đó, hắn không có đặt chuyện này ở trong lòng.

Mãi đến khi phát hiện ra yêu ma còn chưa chết, trong lòng hắn sinh ra một kế hoạch ác độc, muốn hại chết tất cả mọi người ở chỗ này.

Như vậy, không phải sẽ không có ai biết vừa nãy hắn đã quỳ xuống xin tha mạng hay sao?

Sau đó, hắn lặng lẽ khởi động cơ quan, đợi tới khi bị phát hiện thì đã chậm.

Một trăm lao ngục, tổng cộng có mười cơ quan, lúc này toàn bộ đã bị mở ra.

Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, Cao Thần Dật chạy ra ngoài, còn không quên cài cửa lại.

- Không sao, trên ma thân của yêu ma còn xích sắt...


Nhưng mà, Vạn Lệ còn chưa nói hết lời, thì tiếng xích sắt vỡ nát không ngừng vang lên.

Yêu ma trải qua ngàn năm mà không chết, xích sắt trải qua ngàn năm đã rỉ sét, không chịu nổi yêu ma giãy dụa.

- Chạy mau.

Cửa sắt không có khóa, chỉ cần chạy ra mở cửa ra là được.

Nhưng mà, phần lớn người đều xâm nhập vào trong quá sâu, cách cửa sắt quá xa, chỉ có một số ít mấy người mở được cửa sắt đi ra ngoài được.

- Chết!

Cao Thần Dật trốn ở cạnh cửa, thấy có người đi ra hắn sẽ vô tình chém giết.

Bên trong lao ngục, có rất nhiều người mới chạy được một nửa thì đã bị yêu ma nhấn chìm.

Hơn vạn đầu yêu ma khát khao gần ngàn năm, so với thời điểm đối mặt với Huyết Bức còn khiến cho người ta tuyệt vọng hơn.

- Giang Thần, làm sao bây giờ?

Văn Tâm có chút chờ mong nhìn về phía Giang Thần, hi vọng hắn có thể lần nữa nghĩ ra được biện pháp.

- Chạy, chọn một đầu yêu ma yếu xông lên, lao ra ngoài!

Trước đó, Giang Thần đã hét lớn:

- Thực lực của những yêu ma này đều mới chỉ là Tụ nguyên cảnh, hoảng sợ mới là kẻ địch lớn nhất, đồng loạt chạy cho ta, ai có thể đi ra ngoài thì dựa vào vận khí của mình thôi!

Tức thì, bốn chi đội ngũ từ các hướng khác nhau phóng đi về phía cửa sắt, Giang Thần cũng không phải là ngoại lệ.

Chỉ có điều, khi mới vọt ra được một nửa thì mặt đất dưới chân lại chấn động, không ít người đã ngã xuống mặt đất.

- Địa chấn?

Giang Thần phát hiện ra tần suất chấn động càng lúc càng lớn, trên đỉnh đầu có nham thạch rơi xuống.

- Đây không phải là đến tầm bảo, mà là tới chịu chết rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui