Quáng động cách Chu Tước thành không xa, bốn chi đội ngũ đi tới hoàng hôn thì cũng tới.
Mọi người đều là người tu luyện, cho nên cũng không có dự định nghỉ ngơi, mặc dù nói trời sắp tối, thế nhưng ở dưới quáng động, trời sáng hay tối cũng giống nhau mà thôi.
Quy mô của quáng mạch rất lớn, cũng tùy ý có thể thấy được quáng động.
Đội ngũ đi theo bốn người sống sót đi ra ngoài dẫn đường, đi vào một quáng động trong đó.
Theo Ngô Phàm từng nói, hiện giờ còn cách lối đi kia còn có một khoảng cách rất xa, Sa Ưng kia thì ở bên người Văn Tâm lấy lòng, chỉ là người sau căn bản không thèm để ý tới đối phương.
Giang Thần chú ý tới mỗi một đội ngũ, sau khi tiến vào quáng động lại bắt đầu để lại đủ loại dấu vết.
Chuyện này đã nhắc nhở Giang Thần, mặc dù nói đi theo đội ngũ của Sa Ưng, thế nhưng ba người chung quy bọn họ cũng không phải là đồng bọn với đám người này, lại không có chuẩn bị địa đồ.
Đừng nói là đi đến đường nối thần bí kia, tiến lên ở trong quáng động như vậy, một khi không có ai dẫn đường, đây sẽ là một chuyện rất là nguy hiểm.
Dấu vết mà đệ tử Phù Không đảo để lại chỉ có thần thức mới có thể phát hiện ra được thuốc màu đặc thù này, thứ này được bọn họ rải đều lên trên vách đá trên đường đi.
- Như vậy không phải chỉ cần là người có thần thức sẽ phát hiện ra được hay sao?
Giang Thần có chút không rõ thầm nghĩ, quan sát kỹ thì hắn mới phát hiện ra đã xảy ra chuyện gì.
Thì ra dấu vết mà thuốc màu để lại, không lâu sau sẽ tự động biến mất, mà ở trong quá trình này, sẽ có một tên đệ tử Phù Không đảo nhanh chóng vẽ lại lộ tuyến.
Ở trong quáng động đen kịt này, chỉ dựa vào hai mắt để nhớ là một chuyện rất dễ phạm phải sai lầm.
Trong nạp giới của Giang Thần có giấy bút, hắn lặng lẽ lấy ra, bắt đầu từ chỗ mình đang đứng, cũng học đối phương vẽ lại địa đồ.
Thần thức của hắn có thể xuyên qua bóng đêm, không cần thuốc màu nhắc nhở, chỉ có điều thuốc màu là tồn tại chói mắt như vậy, hắn không muốn lừa mình dối người để ghi nhớ nó.
Đặc biệt là đi tới vào chỗ sâu trong quáng động, bốn chi đội ngũ đi được nửa canh giờ, có thể giữ được một chút khí lực cũng là chuyện tốt.
- Hiện tại chúng ta muốn rời khỏi đội trở về thì cũng không tìm được đường.
Văn Tâm lập tức ý thức được điểm ấy.
Mạnh Hạo cũng giống nàng, rất lo lắng, chỉ có điều hắn sợ quáng động sụp đổ, sẽ dẫn đến việc hắn bị vây chết ở bên trong.
- Quận chúa, không cần phải lo lắng, có chúng ta ở đây, nhắm mắt lại cũng có thể đi ra ngoài được.
Sa Ưng cười nói.
- Bây giờ còn cách lối đi kia còn xa nữa không?
Văn Tâm không để ý tới hắn mà ánh mắt nhìn về phía thanh niên gọi là Ngô Phàm.
- Chờ một chút.
Ngô Phàm không dám xác định, hắn chạy đi thương nghị với ba người của đội ngũ khác, sau đó bốn chi đội ngũ tạm thời dừng lại nghỉ ngơi.
Lúc này, một nữ đệ tử Phù Không đảo đi tới bên Sa Ưng.
Lập tức, đám người Đại Tề quốc đều trở nên cảnh giác.
Chỉ có điều, sau khi nữ đệ tử này đến gần, đám nam nhân trước mặt nàng đều thất thần, bởi vì khuôn mặt của nữ tử này vô cùng đẹp, nói là có thể đứng trong Mỹ nhân bảng cũng không phải là nói quá.
- Là Sở Lạc, đệ tử chân truyền của Phù Không đảo.
Có người đã nhận ra nàng.
Sở Lạc không để ý tới người của Đại Tề quốc mà đi tới trước mặt Giang Thần, sau đó lại duỗi bàn tay trắng như ngọc ra về phía hắn.
- Đem ra.
Thanh âm của nàng nghe qua rất lạnh lẽo.
Giang Thần ngẩn ra, thu hồi bút trong tay.
Tình cảnh này dẫn tới không ít người chú ý, khi nhìn về phía bên này, người của bốn chi đội ngũ phát hiện ra có ba nữ nhân xinh đẹp, Sở Lạc và Văn Tâm, còn có Sa Lan khiêu gợi kia nữa.
Nam tử của Đao Kiếm bang nở một nụ cười không tên.
- Sở cô nương, chuyện gì thế này?
Sa Ưng hỏi.
Giang Thần là người của Văn Tâm, Văn Tâm lại ở trong đội ngũ của bọn hắn, đương nhiên hắn phải đứng ra.
- Người này đang lén lút dùng thần thức căn cứ vào dấu vết mà đội ngũ ta đánh dấu để vẽ địa đồ.
Sở Lạc chỉ vào Giang Thần, nói ra nguyên nhân mà bản thân nàng đến.
Lập tức, có ánh mắt của không ít người rơi vào trên người Giang Thần.
Sở Lạc ra tay không hề có dấu hiệu báo trước, tay phải nhanh như tia chớp chụp vào tấm vải rách trong tay của Giang Thần.
Điều làm cho nàng không nghĩ tới chính là, Giang Thần lại né tránh.
- Sở cô nương, quả thực ta đang vẽ lộ tuyến, dù sao ở trong thế giới dưới lòng đất này, ta cũng không muốn bị vây khốn chết ở đây. Thế nhưng ngươi dựa vào cái gì mà dám nói là ta căn cứ cái gọi là dấu ấn của các ngươi để vẽ lại lộ tuyến cơ chứ?
Giang Thần nói.
- Ngươi.
Sở Lạc không nghĩ tới mình lại thất thủ, nàng không khỏi ngạc nhiên liếc mắt nhìn hắn, nói:
- Rõ ràng ta đã tra ra được thần thức của ngươi quét qua dấu vết chúng ta đánh dấu!
- Vậy thì thú vị rồi, ta phân tán thần thức, phát hiện ra đồ vật có tia chớp, ta quan sát một chút cũng không quá phận chứ nhỉ? Lỡ đâu là Phù Không đảo các ngươi để lại thủ đoạn gì đó muốn hại người ta thì phải làm sao bây giờ?
Nghe qua thì thấy Giang Thần cãi chày cãi cối, thế nhưng quả thực cũng đúng là như vậy.
Chỉ có điều, đối phương không có cách nào xác định được địa đồ của mình là căn cứ vào thuốc màu mà vẽ ra.
Cũng không thể bởi vì đệ tử Phù Không đảo để lại dấu vết mà tất cả mọi người đều không được vẽ địa đồ?
- Vô liêm sỉ!
Hiểu rõ ý của Giang Thần, Sở Lạc không khỏi tức giận nói.
Giang Thần không có một chút áy náy nào cả, đầu tiên hắn căn cứ vào đánh dấu là vì muốn bớt việc. Thế không có nghĩa là hắn không thể vẽ ra địa đồ.
Huống hồ chuyện này đối với song phương cũng không có tổn thất gì cả. Nếu như nói Giang Thần ghi nhớ đánh dấu, đánh dấu biến mất, dẫn đến Phù Không đảo không có cách nào vẽ ra được địa đồ. Như vậy đương nhiên hắn sẽ không làm như vậy.
Chỉ là Sở Lạc chuyện bé xé ra to, còn hắn giao ra địa đồ, chuyện này không khỏi khiến cho người ta cảm thấy nàng hẹp hòi.
Chỉ có điều, ở dưới khuôn mặt đẹp của nàng, không có ai cảm thấy Sở Lạc làm vậy là không đúng.
- Chỉ là một tờ bản đồ mà thôi, cứ đưa cho nàng đi.
Sa Ưng còn tưởng rằng là chuyện ghê gớm gì, sau khi nghe rõ, hắn cảm thấy chuyện này vừa ngu ngốc lại vừa vô vị.
- Không được.
Văn Tâm đang lo lắng về chuyện địa đồ, làm sao có khả năng để Giang Thần giao ra được cơ chứ.
- Sở cô nương, ta hỏi ngươi, quáng động dưới lòng đất là của nhà các ngươi sao?
Văn Tâm nói.
- Không phải.
- Như vậy thì lại không được, mỗi người đều có quyền lợi ghi nhớ đường đi. Chúng ta đồng thời tới đây, Phù Không đảo các ngươi để lại dấu vết, người khác còn phải tránh hiềm nghi, chờ dấu vết của các ngươi biến mất không còn tăm hơi thì mới lại được dùng thần thức để kiểm tra, vẽ lại hay sao?
Văn Tâm nói.
Bởi vì Văn Tâm không kém bao nhiêu so với Sở Lạc, cho nên nàng rất được người ta ủng hộ, cũng khiến cho mọi người cảm thấy rất có đạo lý.
- Nhưng mà, hắn ta căn cứ vào dấu vết của Phù Không đảo ta để ghi nhớ địa đồ.
Sở Lạc nói.
Văn Tâm trợn tròn mắt, cảm thấy ngôn luận như vậy quá ngây thơ, nàng nói:
- Sao ngươi khẳng định được chuyện này? Bởi vì dấu vết mà ngươi để lại bị thần thức của hắn tra xét ra sao? Lẽ nào dấu vết mà ngươi để lại, người khác còn phải tránh hiềm nghi, cố nén hiếu kỳ không được nhìn một chút hay sao?
- Đương nhiên, nếu như Sở Lạc cô nương cảm thấy nhất định là người khác chiếm tiện nghi của các ngươi thì chúng ta có thể đưa địa đồ cho ngươi. Nhưng chúng ta sẽ trở lại một lần nữa, sau đó lại một lần nữa tiến lên, rồi mới lại vẽ địa đồ.
Văn Tâm lại nói.
Văn Tâm rất thông minh, các đội ngũ khác cũng không muốn quay trở về.
Nhưng mà, nếu như mất đi đội ngũ của Đại Tề quốc, như vậy sẽ mất đi tấm bản đồ sống Ngô Phàm này.
Sở Lạc cứng họng, đánh giá Văn Tâm từ trên xuống dưới, mãi một lúc lâu không nói gì cả.
- Ta tin tưởng lời nói của Sở Lạc cô nương.
Vào lúc này, Cao Thần Dật đứng thứ tám Công tử bảng mở miệng, rất phong độ đi tới. Hắn đứng ở bên người Sở Lạc, hai mắt nhìn về phía hai người Giang Thần và Văn Tâm, nhếch miệng mỉm cười.
- Giang Thần, Văn Tâm, một là đệ tử nội môn, một là đệ tử ngoại môn Thiên Đạo môn.
Hắn nói ra thân phận của hai người.
- Đệ tử Thiên Đạo môn?
- Nam tử kia là đệ tử nội môn?
Mọi người chung quanh bị tin tức này làm cho kinh hãi không nhỏ.
- Giang Thần, đến từ Nam phong lĩnh của Thập vạn đại sơn, gần đây nhanh chóng quật khởi. Nhưng mà, không có năm tháng tích lũy, thói hư tật xấu của nhà giàu mới nổi, chỉ cần liếc mắt một cái là rõ mồn một. Nhìn trộm dấu vết của người khác để ghi nhớ đường đi, lại còn không chịu thừa nhận, thực sự đã làm mất đi mặt mũi của đệ tử Thiên Đạo môn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...