- Tránh ra!
Văn Tâm dùng ánh mắt lạnh lẽo quét mắt nhìn về phía đám người ở phía trước, không có chút khách khí nào cả.
- Tiểu cô nương, tính khí rất nóng nảy đó!
- Ta thích như vậy, như vậy mới có hứng thú chứ.
Những người này đều là kẻ già đời, không những không hề tức giận mà trái lại lại còn cợt nhả.
Văn Tâm lấy ra lệnh bài đệ tử Thiên Đạo môn, đưa đến trước mặt bọn họ.
Lập tức, mấy người này như bị định thân, nụ cười trên mặt biến mất không còn tăm hơi mà trở nên nghiêm túc, kính trọng.
- Vị tiểu thư này, chúng ta cũng không biết ngươi là...
Người đùa giỡn trước tiên kinh hoảng không ngớt, lập tức đi tới nhận sai.
- Được rồi, cút ngay!
Văn Tâm không nghe hắn nói mà trực tiếp đi vào bên trong, Giang Thần và Mạnh Hạo thì theo sát ở phía sau.
- Coi như rời khỏi Đại Hạ vương triều thì thân phận của đệ tử Thiên Đạo môn vẫn có trọng lượng như vậy đó.
Giang Thần thở dài nói.
Xuyên qua cửa thành rất dài, ba người đi vào Chu Tước thành.
Tòa thành cổ này còn phồn hoa hơn so với trong tưởng tượng, người đến người đi, cửa hàng ở đường phố hai bên cũng rất nhiều.
Chỉ là có điểm không giống bình thường chính là, mỗi người trên đường đi đều được võ trang đầy đủ, có mấy người thậm chí còn mặc chiến giáp, đồ vật mà các cửa hàng bán ra cũng không phải là đồ dùng hàng ngày phổ thông gì cả, đều là tài nguyên tu luyện quý giá.
Rất nhiều thứ ngay cả ở trong Đại Hạ vương triều cũng rất khó gặp được.
- Chu Tước thành đồng thời cũng là nơi mậu dịch, thương nhân của các quốc gia đều chọn nơi này, bởi vì không có ai thu thuế.
Văn Tâm nói.
- Không có thuế, sẽ không có người nào giữ gìn trật tự, mà sự an toàn sẽ phải dựa vào chính mình.
Giang Thần nói.
- Đúng là như vậy, không sai. Cổ thành vốn là thành vô chủ, những cửa hàng được mở ở khu vực phồn hoa kia đều là trải qua chém giết cướp giật mà có.
Vào lúc này, ba người ngửi thấy được một mùi máu tanh rất nồng nặc, đến từ một cửa tiệm ở rìa đường.
Ba người đi tới, vừa thì nhìn thì phát hiện ra cửa tiệm này có xếp đầy lọ thủy tinh, bên trong có chứa đựng máu đỏ tươi.
- Là yêu huyết!
Yêu huyết, là máu của yêu thú.
Không giống như mãnh thú, yêu thú là tồn tại hoàn toàn khác, cho dù đều là thú loại, thế nhưng yêu thú có thể tu luyện, mở ra linh trí, so với mãnh thú còn nguy hiểm hơn rất nhiều lần.
Đồng thời, giá trị của yêu thú cũng rất cao.
Ví dụ như yêu huyết này vậy, là tài nguyên tu luyện rất quan trọng.
Một ít thế lực lớn, khi đệ tử của mình nhỏ thì sẽ dùng yêu huyết lau lên trên người những đứa trẻ này, có thể làm cho thể phách và kinh mạch trở nên tráng kiện.
Nếu như dùng máu tươi của yêu thú, chỗ tốt còn nhiều hơn nữa.
Đây cũng là nguyên nhân khiến cho đệ tử gia đình bình thường rất khó hơn được đệ tử của các thế lực lớn.
Tu hành, là một chuyện tiêu hao rất là lớn.
Mỗi một bình yêu huyết trong tiệm này đối với Mạnh Hạo đều có giá trị không nhỏ, ở trong gia tộc của hắn, chỉ khi năm tuổi thì trong nhà mới sẽ lấy ra tích trữ để đi mua yêu huyết, dùng lên trên người các đệ tử dòng chính.
Dù cho là đối với người có thân phận quận chúa như Văn Tâm mà nói, một chút yêu huyết cao cấp cũng là hàng xa xỉ.
Thập vạn đại sơn cũng có yêu thú, nhưng mà không người nào dám đi trêu chọc bọn chúng. Mà người của bộ lạc nguyên thủy lại còn coi yêu thú như là thần linh.
Đương nhiên, từ trước tới nay hắn chưa từng thấy qua thứ được gọi là yêu huyết này.
Lại nói, không chỉ có yêu huyết, từ lúc tu luyện tới nay Giang Thần, tài nguyên mà hắn dùng cũng không nhiều.
Bởi vì hắn có Dưỡng thần kinh và công pháp Thiên cấp.
Các loại chỗ tốt của yêu huyết không bằng một phần mười của Dưỡng thần kinh.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao công pháp lại quan trọng như thế, nó chính là kết tinh của đại trí tuệ.
Đương nhiên, chuyện này không có nghĩa là Giang Thần không cần những thứ này, chỉ nói là hắn không thua kém gì khi so với những người bên ngoài kia mà thôi.
Cần phải biết rằng, đệ tử thế lực lớn chân chính cũng có người tu luyện công pháp Thiên cấp, đồng thời cũng được hưởng dụng tài nguyên vô cùng vô tận.
Đáng tiếc điểm cống hiến không thể đổi thành tử kim, sau khi rời khỏi Thiên Đạo môn, Giang Thần lại biến thành kẻ nghèo rớt mồng tơi.
- Đi săn giết yêu thú đi, vừa có thể có được yêu huyết mà lại có thể tăng cường kinh nghiệm thực chiến, một mũi tên trúng hai con chim đó.
Mạnh Hạo nói.
Hắn ở trong Xích tiêu phong thực lực tăng nhanh như gió, cũng muốn kiếm một ít tiền, mang về gia tộc nhà mình.
- Nếu như ta trở thành Thần du cảnh, săn giết một đầu yêu thú quỷ cấp, như vậy giá trị tinh huyết thu được sẽ là gần mười năm thu vào của gia tộc đó!
Mạnh Hạo âm thầm nghĩ.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao người người đều muốn trở nên mạnh hơn, cường giả có địa vị cao thượng là đến từ việc bản thân tiện tay có thể tạo ra lợi nhuận rất lớn.
Lúc nhân loại còn rất nhỏ yếu, phải chịu yêu ma và dã thú uy hiếp, sinh tồn là một vấn đề rất lớn. Cường giả có thể kiếm được rất nhiều thịt thú cho bộ lạc của mình.
Cho đến ngày nay, nhân loại đã trở thành bá chủ của mặt đất, cường giả vẫn được kính ngưỡng như cũ, chỉ là bây giờ đấu tranh là giữa người và người mà thôi.
- Vậy thì đi thôi.
Giang Thần gật đầu tán thành, hắn chưa từng giao thủ cùng yêu thú, trước đó vẫn chỉ dừng lại ở tầng thứ mãnh thú mà thôi.
- Được rồi, chúng ta đi mua một tấm bản đồ, chuẩn bị một chút đã.
Văn Tâm cũng không có ý kiến.
Ba người mới vừa đi ra khỏi cửa hàng yêu huyết, trở lại đường phố thì lại đụng phải một đội người ở trước mặt.
- Văn Tâm quận chúa? Thực sự là đã lâu không gặp rồi!
Văn Tâm bị người khác nhận ra, một người thanh niên trong đó nhiệt tình đi tới, giang rộng hai tay ra, muốn ôm lấy Văn Tâm.
Mày liễu của Văn Tâm dựng đứng, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo, sau khi nhìn rõ ràng tướng mạo của người thanh niên, nàng nói:
- Sa Ưng, ta đã nói với ngươi rồi, y theo tập tục của vương quốc các ngươi, sớm muộn gì cũng sẽ khiến cho ngươi chết oan chết uổng!
Lúc này Giang Thần mới chú ý tới y phục của Sa Ưng, áo khoác không có cổ áo, lại mặc nhuyễn giáp, nhìn qua không ra ngô không ra khoai, đặc biệt là mái tóc của hắn lại dùng từng cái vòng kim loại buộc lại, tạo thành từng cái bím tóc.
Ngũ quan tuấn dật có đầy râu đen, lông mày rậm khiến cho nhìn qua hắn rất là cuồng dã.
- Đây là phương thức biểu đạt sự nhiệt tình đối với bằng hữu của Đại Tề quốc ta đó mà.
Hai tay của Sa Ưng dừng lại trên không trung, trên mặt không có vẻ gì là lúng túng cả.
Hắn nói:
- Lần trước từ biệt đã gần hai năm không gặp rồi nhỉ, gần đây quận chúa khỏe chứ?
- Vẫn được, vẫn như sau khi từ biệt.
Văn Tâm lạnh lùng nói.
Sa Ưng là vương tử của Đại Tề quốc, nàng từng gặp đối phương ở trên một lần quốc yến trong Đại Hạ vương triều.
Vị Sa Ưng vương tử này vừa gặp đã chung tình với nàng, còn từng cầu hôn với hoàng đế.
Cũng may, Đại Tề quốc còn chưa cường đại đến mức phải làm cho Đại Hạ vương triều gả quận chúa đi, cho nên yêu cầu của hắn lập tức bị từ chối.
Chỉ có điều Sa Ưng không hề từ bỏ mà sau đó dính chặt lấy nàng một quãng thời gian, mãi đến khi hắn phải trở về Đại Tề quốc mới kết thúc.
Không nghĩ tới lại gặp lại đối phương lúc này, cũng chỉ trách vận khí của nàng không tốt.
Đương nhiên Sa Ưng sẽ không chịu buông tha cơ hội hiếm có này, hắn vội vàng nói:
- Quận chúa, thật vất vả mới gặp mặt. Ngay cả nói vài câu cũng không được mà đã rời đi, như vậy chẳng phải rất không lịch sự hay sao?
Văn Tâm không trả lời, từ phía sau truyền đến âm thanh bất mãn:
- Ca ca, nếu nữ nhân này không nể mặt ca ca thì ca ca cần gì phải như vậy chứ? Ca ca là vương tử, nàng chỉ là quận chúa mà thôi!
Người nói chuyện chính là một vị mỹ nhân dị vực, thân thể cao gầy, hầu như cao gần như bằng Giang Thần, màu da màu vàng nhạt khỏe mạnh, khuôn mặt đẹp đẽ, mày liễu mắt hạnh, hai bờ môi hồng hào giống như anh đào vậy.
Đặc biệt là vóc người bốc lửa của nàng đủ để hấp dẫn ánh mắt tham lam của nam nhân.
- Sa Lan, muội không được nhiều miệng.
Sa Ưng trừng mắt nhìn muội muội một chút, lại nhìn về phía Văn Tâm, nói ra một câu khiến cho người ta cảm thấy hứng thú.
- Mấy ngày trước đây, quáng động trong Chu Tước thành sụp đổ. Chỉ là lại xuất hiện một con đường, nghe nói đó là con đường đi về một cái di tích nào đó. Không bằng quận chúa nhanh chân đến xem qua thử xem?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...