Từ trong lôi hải đi ra, tinh thần của Giang Thần rất thoải mái, cảm thấy vô cùng tốt.
Muốn đi tới Trung tam vực lấy sư tỷ, ít nhất phải có thực lực Đại tôn giả, từ trước mắt xem ra, Giang Thần có lòng tin có thể đạt đến được.
Giữa lúc Giang Thần định đi tới tộc địa Cao gia thì Anh Hùng điện nói cho hắn biết, mấy ngày nữa sẽ nhận hắn làm đệ tử truyền thừa, làm cho hắn không thể không ở lại được.
Chuyện liên quan tới Lâm Kinh Vũ, sau khi Anh Hùng điện hiểu rõ ngọn nguồn, bọn họ cũng không nhắc tới ở trước mặt Giang Thần nữa.
Còn có một việc, sau khi trở về từ tiểu thế giới, Lệ Nam Tinh đã đi rèn luyện.
Dùng tu vi của hắn, đương nhiên là rời khỏi Cửu Thiên đại lục, đi tới các thế giới vị diện khác để tìm kiếm cường địch.
- Giang Thần.
Sau khi Giang Thần trở lại nơi ở không được bao lâu, Ứng Vô Song như một cơn gió nhẹ đi tới trước người hắn, nói:
- Hiện tại Thần Kiếm hội đã như mặt trời ban trưa, có vô số đệ tử muốn gia nhập hội chúng ta.
- Đây là chuyện tốt.
Giang Thần cười cợt, có điều hắn lại lập tức nói:
- Thế nhưng, ta không hy vọng Thần Kiếm hội biến thành như Kiếm Minh vậy.
- Ngươi không sao đó chứ? Ta quyết không cho phép chuyện như vậy xảy ra.
Ứng Vô Song làm người bị hại của Kiếm Minh, cho nên nàng rất phản cảm lọai hành vi này.
Thấy nàng như vậy, ánh mắt của Giang Thần rất hứng thú, đánh giá gương mặt xinh đẹp của nàng.
- Ngươi nhìn ta làm gì vậy?
Ứng Vô Song bị hắn nhìn vào rất không dễ chịu, mặt nhăn nhó, gò má ửng đỏ.
- Đại đa số người sau khi trải qua chuyện của ngươi, nếu như đổi vị trí, rất có thể sẽ càng quá đáng hơn so với người đã ức hiếp hắn lúc trước.
Giang Thần nói.
- Thật hay giả vậy?
Ứng Vô Song rất là kinh ngạc, dùng tâm tính của nàng, rất khó để tưởng tượng ra được chuyện này.
- Vì lẽ đó ngươi còn ưu tú hơn so với đại đa số người.
Giang Thần tán dương thật lòng.
Lời này làm cho trong lòng Ứng Vô Song như là được ăn mật vậy, nàng liếc mắt đưa tình nhìn Giang Thần một cái, lại nhanh chóng dời đi, nhìn một thân cây trước mắt, nàng hỏi:
- Quan hệ của ngươi và Âm Sương kia có đúng như người ngoài nói hay không?
- Có thể nói là vậy, cũng có thể nói là không phải, ý tốt của Âm Sương cô nương, chỉ sợ ta vô phúc chấp nhận nổi.
Giang Thần nói.
Ứng Vô Song ngẩn ra, không nghĩ tới ngay cả Âm Sương cũng không lọt vào trong mắt hắn được, phải biết Âm Sương là Đại tiểu thư của Thánh thành tiền trang, tương lai sẽ kế thừa tiền trang, như vậy sẽ coi như là người có quyền thế nhất trong Long vực.
Cho nên nàng rất hiếu kỳ rốt cuộc người trong lòng Giang Thần là ai.
- Đúng rồi!
Ứng Vô Song lắc lắc đầu, vứt bỏ ý niệm trong lòng, lại đổi một đề tài, nói:
- Có không ít người nghi ngờ vị trí đầu bảng của ngươi cho nên mới đến Anh Hùng điện để đưa chiến thư.
- Chiến thư?
Giang Thần chỉ cảm thấy rất là buồn cười.
- Đúng vậy, đều là một người muốn nổi danh.
Ứng Vô Song lấy ra một phần Thánh thành nhật báo, nhíu chặt mày, bất mãn nói:
- Lần này Thánh thành nhật báo viết rất đáng ghét, ngươi xem một chút đi.
- Ồ?
Giang Thần cũng muốn nhìn một chút xem trên mặt nói cái gì, hắn tiếp nhận nhật báo, trên ở đầu đề đã nhìn thấy nội dung có liên quan tới mình.
Không đọc được vài lần, hắn đã xem thường cười ra thành tiếng.
- Ngươi còn cười được nữa, rất nhiều người tin tin tức ở trên đó đó.
Ứng Vô Song vội la lên.
- Lời đồn thường thường sẽ được rất nhiều người tin tưởng.
Giang Thần nói.
Trên mặt nhật báo nói tất cả mọi thứ liên quan tới chuyện đầu bảng đều là giả tạo, là do đám người kia bởi vì được Giang Thần cứu, cho nên cố ý nói lời nói dối tạo thế giúp hắn.
Nhật báo đưa ra một giả thuyết, một tiểu nhân vật đứng thứ chín mươi tám, tên còn chưa biết, làm sao có khả năng trong vòng một tháng trở thành đầu bảng được chứ? Chuyện này rất không hợp với lẽ thường.
Mọi người đều biết, Mộ Dung Long và Lệ Nam Tinh đã trở thành tôn giả, ba vị trí đầu Thăng Long bảng chỉ còn lại Tô Hình mà thôi.
Tô Hình chết ở trong tay Giang Thần, chuyện này được xem là lý do giúp Giang Thần trở thành đầu bảng.
Thế nhưng trên mặt nhật báo có nói, rất có thể Tô Hình đã bị Lệ Nam Tinh đánh thành trọng thương, sau đó lại giao cho Giang Thần giết chết.
Hoặc là Tô Hình vì muốn để cho đệ tử Tà Vân điện chạy thoát, cho nên cố ý diễn một màn kịch.
Bằng không, tại sao trước đó Giang Thần kiên quyết từ chối Tà Vân điện như vậy, thế nhưng sau khi thắng lợi lại cứu toàn bộ người của Tà Vân điện ra cơ chứ?
Không sai, là cứu ra, không phải là thả ra, rõ ràng Thánh thành nhật báo đang cố ý muốn dẫn dắt suy nghĩ của mọi người.
- Không có bất kỳ chứng cớ nào mà lại dám nói chắc chắn như vậy, xem ra tòa Thánh thành nhật báo này còn rất thù dai.
Trước đó Giang Thần bị Thánh thành nhật báo bầu thành Thông thiên cảnh không đáng giá một đồng, sau đó bởi vì biểu hiện của Giang Thần mà đã công khai xin lỗi.
- Vốn đã có rất nhiều người nghi ngờ và đố kỵ, nhưng trước đó bọn họ không có bất luận căn cứ và sức mạnh gì cả. Thế nhưng hiện tại Thánh thành nhật báo vừa ra, bọn họ thông qua chuyện này để bàn tán, nghi ngờ ngươi.
Ứng Vô Song nói:
- Hay là chờ tới lúc ngươi động thủ lần sau là những tin tức này có thể tự động sụp đổ, nhưng Thánh thành nhật báo lại có thể nói sau khi ngươi ra ngoài mới tăng lên, không có quan hệ gì tới tiểu thế giới cả.
- Cũng đúng.
Giang Thần trầm ngâm một lúc, nói:
- Vậy ngươi giúp ta một việc, hai ngày sau ta sẽ hoan nghênh tất cả những người tới khiêu chiến vị trí đầu bảng ở trong Thánh thành.
Lời này chính là thứ mà Ứng Vô Song muốn, nàng đáp một tiếng, sau đó lập tức bay đi về phía phương hướng Thánh thành.
- Giang Thần sư huynh.
Lúc này, vài tên đệ tử Anh Hùng điện đi tới, sau khi phát hiện ra là Giang Thần, bọn hắn rất kích động, khuôn mặt đỏ lên.
Khi đến trước người Giang Thần, bọn họ cung kính gọi một tiếng.
- Ừm.
Giang Thần khẽ mỉm cười, xem như là đáp lại.
Điều này làm cho mấy tên đệ tử Anh Hùng điện kia suýt chút nữa đã không nhịn được kêu thành tiếng, đặc biệt là một nữ đệ tử trong đó, mắt bắn ra ánh sao, trên mặt tràn ngập vẻ sùng bái.
Cao gia tạm thời không trở về nữa, Giang Thần định luyện thành biến hóa thức thứ tư của võ học thần long, đến lúc đó bốn thức hợp nhất, sẽ là tuyệt thức có thể sánh ngang với Sát na kiếm pháp.
Chỉ tiếc hắn còn chưa bắt đầu thì Nam Công đã chạy tới nói cho hắn biết một chuyện.
Sau khi nghe xong, Giang Thần dùng mọi cách từ chối, thế nhưng Nam Công thịnh tình mời, hắn cũng không tiện từ chối quá nhiều.
Đối là yêu cầu để hắn đi tới Thánh Viện một chuyến, làm người đứng đầu bảng của Thăng Long bảng, hắn nên đi diễn thuyết cho các học đệ và các học muội.
Điểm vừa khéo chính là, đó cũng chính là hai ngày sau.
...
Tộc địa Mộ Dung gia, Kim Long thành.
Sau khi Mộ Dung Long biết Giang Thần mang theo tất cả mọi người ra ngoài, hắn đã bị tức giận không nhẹ.
Bởi vì Giang Thần còn cứu các đệ tử Mộ Dung gia nhà hắn về, khi những đệ tử kia trở lại tộc địa, ánh mắt của bọn họ đã làm cho hắn rất lúng túng.
Mặt khác, khi hắn xuất hiện, còn nói tất cả những hành động trong tiểu thế giới, sau lưng đều là do Mộ Dung gia gây ra, làm hại hắn bị mắng cho một trận.
Cũng bởi vậy, Mộ Dung gia cần phải hành động trước khi các thế lực lớn đề phòng.
Đột nhiên, Mộ Dung Long nghe được một tiếng rồng gầm thật dài vang vọng ở trong thiên địa.
Điểm không giống chính là, tiếng rồng gầm có biến hóa, so với người của Mộ Dung gia còn có khí thế cuộn trào hơn nữa.
- Là tên kia.
Mộ Dung Long lập tức nhớ tới người kia, đối phương lại xuất quan vào lúc này, hắn đột nhiên hiểu rõ kế hoạch của gia tộc.
- Chẳng lẽ muốn thông qua hắn để cạnh tranh vị trí đầu bảng sao?
Mộ Dung Long không khỏi nghĩ vậy, đột nhiên lại cười lạnh một tiếng, nói:
- Nghe nói tộc nhân của tên này đều bị Giang Thần giết chết, nói như thế, cũng thật là thú vị!
- Giang Thần, ta muốn ngươi chết!
Sau đó, tiếng gầm lên giận dữ theo sát tiếng rồng gầm vang lên, bên trong thanh âm kia tràn ngập sát khí làm cho Mộ Dung Long rung động.
Có điều, rất nhanh Mộ Dung Long đã kinh sợ phát hiện ra một việc, Ninh Hạo Thiên đến từ Hỏa vực này, thực lực đã thay đổi đến mức rất là đáng sợ!
- Lẽ nào đây chính là hiệu quả của hai loại huyết mạch trộn lẫn với nahu sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...