Từ kinh nghiệm lần trước nói cho Giang Thần biết, nữ nhân này không cần cứu.
Huống chi đối phương cho là mình sẽ vì một người xa lạ mà bỏ qua chỗ dựa lớn nhất, cũng không biết là Tô Hình này ngu xuẩn, hay là hiểu nhầm cái gì đó.
Nguyệt Lam Thanh há hốc mồm, đây là lần thứ nhất trong đời của nàng sinh ra sự nghi ngờ với chính bản thân mình.
- Lẽ nào ngày đó là hắn ra tay giúp đỡ ta ao?
Nguyệt Lam Thanh thầm nghĩ.
Tô Hình nhìn thấy không phải là Giang Thần đang nói đùa, hắn tiện tay thả nàng ra.
Nguyệt Lam Thanh không chỉ không vui mừng, trái lại còn có một loại thất lạc, nàng thân là tứ đại mỹ nhân, hoàn toàn không bị coi trọng, cảm giác này không cần phải nói cũng biết khó chịu thế nào.
- Giang Thần, ta chỉ có một lời muốn nói, ta có thể làm chủ, thực lực của ngươi có tư cách để ta đưa ra ngoại lệ, chỉ cần ngươi thoát ly Anh Hùng điện thì ngươi có thể rời khỏi nơi này.
Tô Hình nói.
- So với chuyện này, ta càng muốn đồng quy vu tận cùng các ngươi hơn, đồng thời chết ở chỗ này, cũng rất thoải mái, không phải sao?
Giang Thần cười lạnh nói.
- Chuyện này...
Tô Hình cảm thấy tên này so với Lệ Nam Tinh còn khó có thể cân nhắc hơn nữa, không có cách nào nhìn thấu được.
Hắn lại nghĩ đến khi ở hành cung, Mộ Dung Long ở gần đó mà Giang Thần vẫn dám giết chết Mộ Dung Diên, chuyện này có thể xưng là điên cuồng.
- Đây là một người điên!
Tô Hình ý thức được điểm ấy, trong lòng sinh ra cảm giác vô lực, nói:
- Ta phải đàm phán cùng một người điên như thế nào chứ?
- Giang Thần, lẽ nào ngươi thực sự không muốn đi ra hay sao? Ngươi cam tâm mục nát ở đây hay sao? Dùng tài hoa của ngươi, tất sẽ đạt được thành tựu phi phàm.
Tô Hình nói.
Lời này rốt cuộc đã thuyết phục Giang Thần, hắn có vẻ trầm tư.
Tô Hình lẳng lặng chờ đợi, chỉ cần là người bình thường thì sẽ không từ chối hắn.
Thế nhưng nghĩ đến tính tình của Giang Thần, hắn lại không quá khẳng định.
- Cừu oán của ta và Mộ Dung Long ngươi biết rõ, ta và Mộ Dung Long, không thể đồng thời hợp tác với ngươi.
Giang Thần nói.
Lời này đã khiến cho Tô Hình cảnh giác, hắn đột nhiên phát hiện ra Giang Thần cũng có trí tuệ không thấp.
Con ngươi đen kịt của hắn xoay chuyển một cái, cuối cùng không phạm phải sai lầm lần nữa mà lạnh lùng nói:
- Giang Thần, ngươi không nên nghĩ lung tung, quả thực thực lực của ngươi không yếu, thế nhưng vẫn còn không bằng ba vị trí đầu, kế hoạch của ngươi còn chưa đủ để đạt tới trình độ như thế này.
- Giang Thần, ngươi muốn mượn đao giết người sao?
Mộ Dung Long đi lên trên không trung, ra vẻ không quan tâm hỏi.
Đồng thời đối mặt với hai người kia, Giang Thần vẫn nở nụ cười, thế nhưng trong lòng đã hoàn toàn đề cao tinh thần.
- Không nên ôm bất kỳ ý đồ không an phận nào cả, coi như ngươi thắng chúng ta thì cũng không thể giết được chúng ta, cũng sẽ không ra được, ngươi đồng ý chết, như vậy những người cùng tạo thành trận pháp với ngươi, bọn họ cũng cam tâm chết sao?
Tô Hình lại nói.
Trong núi lớn, Lệ Nam Tinh thầm nói:
- Không nên cho hắn cơ hội mở miệng.
Chuyện liên quan tới hạn chế về lối ra, tất cả chỉ là lời nói từ một phía, đám người Giang Thần đều ôm tâm tư đánh thắng một trận, cướp giật lối ra.
Hiện giờ biết đượcđiểm ấy, nhất định quân tâm sẽ dao động.
Đúng như dự đoán, quanh thân Giang Thần xuất hiện sóng năng lượng rất rõ ràng.
Tô Hình nhận ra được điểm ấy, nói:
- Các ngươi thực sự muốn cùng chết với Giang Thần sao?
Hắn vừa nói, sóng năng lượng càng ngày càng mãnh liệt.
Đột nhiên, giống như là vại nước vỡ tan vậy, nước ào ào ào chảy ra, các kiếm khách tạo thành kiếm trận cùng Giang Thần trước sau xuất hiện ở phía sau hắn.
Điểm thú vị chính là, mất đi trận pháp gia trì, Giang Thần nhìn qua vẫn uy vũ bất phàm như cũ.
Có điều, Tô Hình và Mộ Dung Long cũng có thể cảm giác được mối uy hiếp mà Giang Thần mang đến đã giảm bớt đi không ít.
- Nếu như ngươi nói về trận pháp cho ta biết sớm một chút thì Tam Quỷ Tuyệt Trận cũng sẽ không hi sinh.
Tô Hình oán giận nói.
Mộ Dung Long nhếch miệng nở nụ cười, không đáp lại hắn.
- Giang Thần, cơ hội vừa nãy ngươi không biết nắm bắt, như vậy kế tiếp ngươi sẽ phải sám hối ở dưới địa ngục.
Lúc Tô Hình nói chuyện, hắn nhìn về phía đám kiếm khách đang ở phía sau Giang Thần, nói:
- Các ngươi đều không phải là người của Anh Hùng điện, không cần hi sinh không công. Chỉ cần các ngươi liên thủ đối phó với Giang Thần, ta đồng ý để cho các ngươi đi ra ngoài.
Đám người Hàn Ty Minh nhìn lẫn nhau, vẻ mặt quái dị.
- Tô Hình, đúng như Lệ Nam Tinh đã nói, trí tuệ của ngươi vẫn không quá cao.
Giang Thần đột nhiên nói.
Không nói tới Lệ Nam Tinh cũng còn may, trước đó Tô Hình nghe nói như thế chỉ có thể nở nụ cười, thế nhưng hiện tại ánh mắt của hắn đã giống như chùy băng ném tới chỗ của Giang Thần.
Nhưng hắn vẫn không nói gì, giữa bầu trời đột nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn.
- Không phải là...
Mộ Dung Long và Tô Hình hoàn toàn biến sắc, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy lối ra giống như mặt hồ đang biến mất.
- Không, không!
Mộ Dung Long như là phát điên phóng đi, muốn rời khỏi đây trước khi lối ra hoàn toàn biến mất.
Thế nhưng đợi tới khi hắn tới thì lối ra đã biến mất.
- Ngươi làm cái gì?
Vẻ mặt Tô Hình hung ác, lửa giận ngập trời tràn ngập thân thể của hắn.
- Rất đơn giản, đồng quy vu tận.
Giang Thần nở nụ cười xán lạn nói.
Chợt, đám đệ tử Anh Hùng điện được Âm Tuyệt dẫn dắt đã xuất hiện, đúng là bọn họ đã phá hoại lối ra.
- Người điên! Tên điên nhà ngươi! Ngươi cho rằng ta đang nói đùa sao? Ngươi làm như vậy chúng ta đều không ra được!
Tô Hình hét lớn.
Người ẩn núp ở trong bóng tối cũng đi ra ngoài, một chút người bởi vì lối ra mà nương nhờ vào Tà Vân điện hồn bay phách lạc, dường như xác chết di động vậy.
- Các ngươi muốn giết ta, đương nhiên ta cũng muốn lôi kéo các ngươi cùng chết rồi.
Giang Thần ra vẻ đương nhiên nói.
Ngay cả trong ngọn núi lớn bên dưới, Lệ Nam Tinh cũng bị thủ đoạn này của Giang Thần làm cho kinh hãi, nói:
- Hóa ra hắn hấp dẫn sự chú ý của Tô Hình cho nên mới mở miệng nói chuyện, có điều vấn đề là, chúng ta sẽ đi ra ngoài thế nào đây?
Không phải là hắn đang oán hận, mà là đang nghiêm túc suy nghĩ.
- Các ngươi biết hắn sẽ làm như vậy sao?
Tô Hình hỏi mấy kiếm khách kia, không chờ bọn họ trả lời, hắn lại nhìn về phía Âm Tuyệt, nói:
- Âm Tuyệt, ngươi cam tâm chết ở chỗ này sao?
- Là Tà Vân điện các ngươi khai chiến trước.
Âm Tuyệt nói.
- Ta muốn giết ngươi, giết ngươi!
Giữa lúc này, Mộ Dung Long như là phát điên từ không trung bay xuống, Kim Đao điên cuồng chém loạn, dáng vẻ kia dường như muốn chém Giang Thần thành muôn mảnh vậy.
Giang Thần tạm thời tránh mũi nhọn, né tránh ra bên ngoài mấy chục dặm.
- Như vậy các ngươi sẽ vì hành vi của mình mà trả giá thật lớn.
Tô Hình nhìn đám người Âm Tuyệt, đằng đằng sát khí, hắn nghĩ tới lời vừa nãy Lệ Nam Tinh đã nói, nếu như hắn dẫn người rời khỏi đây trước thì cũng coi như hắn đã có được thắng lợi.
Bây giờ nghe qua, hắn chỉ cảm thấy đây là trào phúng rất lớn với hắn.
- Ngươi không giết được chúng ta!
Hàn Ty Minh đột nhiên nói.
Chỉ thấy mấy người mới vừa rồi tạo thành kiếm trận với Giang Thần lại đột nhiên biến mất, hóa thành một thanh thần kiếm, người cầm kiếm đã biến thành Hàn Ty Minh.
Âm Tuyệt và các đệ tử Anh Hùng điện khác cũng tạo thành một cái đại trận.
Tô Hình cả kinh, đột nhiên nghĩ đến chuyện dường như từ lúc bắt đầu tất cả đều đã được Giang Thần tính toán rất kỹ.
Đám kiếm khách kia không phải là nghe thấy lời của hắn mà sinh ra dao động, mà là muốn chia ra làm hai, đồng thời ngăn cản hắn và Mộ Dung Long.
- Mục đích là cái gì chứ?
Tô Hình hơi suy nghĩ, sau đó khiếp sợ vạn phần nhìn xuống phía dưới.
Trong ngọn núi lớn, đám người Lệ Nam Tinh đột nhiên nghe được tiếng bước chân.
Chỉ thấy Âm Sương mang người đi tới trước mặt bọn họ, nhanh chóng nói:
- Giang Thần đã nhìn thấu trận pháp bên trong này, cho nên mới bảo ta mang các ngươi đi ra ngoài! Chúng ta đi thôi!
Thời gian quý giá, Âm Sương nói xong thì lập tức đi trước dẫn đường.
- Người này, phi phàm vậy sao?
Lúc này Lệ Nam Tinh đã rõ bố cục của Giang Thần, hắn bình luận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...