- Gia chủ Cao gia đời tiếp theo!
Lang Bình không thể tin được, thế nhưng Cao Hỏa Linh lại không thể nói giỡn trong chuyện này được.
Hắn đã cảm nhận được cái gì gọi là cưỡi hổ khó xuống, vẻ ngông cuồng vừa nãy biến mất không còn sót lại chút gì.
- Thánh thành tiền trang cũng sẽ không hợp tác với Lang gia các ngươi.
Hắn chưa kịp cứu chữa thì Âm Sương bên kia cũng đã mở miệng nói.
Vừa nãy Lang Bình đã sớm làm cho nàng khó chịu, càng khỏi nói tới việc hắn còn nói nhiều lời quá đáng như vậy với Giang Thần nữa.
Lang Bình cả kinh, lúc này hắn mới chú ý tới ánh mắt trào phúng của đám người chung quanh.
Người ở đây biết được chuyện Giang Thần là gia chủ đời tiếp theo của Cao gia có rất ít, nhưng biểu hiện của hai nữ nhân là Cao Hỏa Linh và Âm Sương thì bọn họ đều nhìn thấy rõ.
Lang Bình chỉ cần hơi chút kiên trì, nghe lời của người khác thì cũng sẽ không ngốc đến mức kêu gào thân phận vô dụng của mình ở trước mặt Giang Thần.
- Giang Thần... Giang Thần thiếu gia, xin tha thứ cho sự vô tri vừa nãy của ta.
Lang Bình vội la lên.
Cho dù hắn là thiên tài đứng trong vị trí đầu trên Thăng Long bảng, thế nhưng ở trên đời này, thứ được coi trọng không chỉ là điểm này.
Cao gia giận dữ, Lang gia sẽ gặp phải tai ương ngập đầu, thiên tài như hắn cũng sẽ ngã xuống.
- Cút.
Giang Thần vẫn chỉ nói một chữ kia với hắn, mắt hơi lim dim, không thèm liếc mắt nhìn đhắn.
Lang Bình giận mà không dám nói gì, cắn chặt răng, vung tay rời đi.
Sau khi chuyện này kết thúc lại có không ít người đến, hầu như đã làm cho vùng trời này chật ních.
Động tĩnh linh phù trong ngực của mọi người càng lúc càng lớn, cũng có ý nghĩa lối ra sắp được mở ra.
Trong lúc đám người Ứng Vô Song lo lắng, đội ngũ của Mộ Dung gia cũng chạy tới.
Đội ngũ này có thể nói là một trong các chiến đội mạnh nhất, đội trưởng Mộ Dung Long trước sau vẫn mạnh mẽ như một.
Bọn họ đi tới đây mà không giảm tốc độ và né tránh, làm cho những người khác liên tục lui về phía sau, nhường ra một con đường.
- Có một quáng động sao?
Mộ Dung Long chú ý tới vùng mỏ đã sụp đổ ở dưới chân, vẻ mặt hơi đổi.
Trong đội ngũ của hắn có người dùng tốc độ nhanh nhất hạ xuống chân núi, rất nhanh đã trở về không trung, nói:
- Long ca, là một quáng động Viêm Long tinh thạch!
Mộ Dung Long bĩu môi, không quan tâm nói:
- Vậy một tháng qua ta thăm dò tầm bảo ở chung quanh còn không bằng đào mỏ ở đây.
Nói xong, mắt của hắn bắn ra tinh mang, nhìn về phía mọi người đang ở chung quanh.
- Trong các ngươi nhất định có người có được không ít Viêm Long tinh thạch đúng không? Trao đổi với ta đi, Mộ Dung gia ta sẽ không để cho các ngươi chịu thiệt.
Mộ Dung Long nói.
Giống như là Lang Bình vậy, điểm không giống là hắn nói với tất cả mọi người.
Nếu nói chỗ khác biệt, Lang Bình là cưỡng bức, Mộ Dung Long thì lại là dụ dỗ.
Dù sao hắn cũng là thiếu gia của Mộ Dung gia giàu nứt đố đổ vách.
Ngoại trừ Giang Thần ra, đám người có được Viêm Long tinh thạch, trước khi Lâm Kinh Vũ, vùng mỏ sụp đổ, cho nên thu hoạch của người đến sau có thể nói là con số không.
Vô số ánh mắt rơi vào trên người Giang Thần, cũng hấp dẫn ánh mắt của Mộ Dung Long nhìn sang.
Khi bốn mắt của hai người giao nhau, không khí như đông lại, yên tĩnh không hề có một tiếng động nào cả.
Khuôn mặt của Mộ Dung Long trở nên đen lại, lực lượng hùng hồn làm cho không gian quanh thân vặn vẹo.
So sánh với hắn, Giang Thần mỉm cười, nhẹ như mây gió, không thấy hắn có chút căng thẳng nào cả.
- Ta biết ngay mà, mặc kệ ngươi trốn đến chỗ nào thì cuối cùng sẽ phải tới lối ra.
Mộ Dung Long nói.
Vừa nghe lời này, đám người còn không biết chuyện gì đã xảy ra chau đầu ghé tai, nghị luận sôi nổi.
Đám người lúc trước tham dự vào cuộc chiến ở phòng tuyến hành cung biết rõ tin tức, không khỏi âm thầm thở dài.
Hành vi của Mộ Dung Diên, chết không hết tội.
Thế nhưng Mộ Dung Long mặc kệ đúng sai, nhất định muốn giết chết Giang Thần, không tiếc khai chiến cùng Lệ Nam Tinh.
Nói đến Lệ Nam Tinh, hiện tại cũng chưa thấy hắn đâu cả.
- Tất cả tản ra cho ta!
Đột nhiên, Mộ Dung Long điên cuồng hét lên một tiếng.
Đám người ở giữa hắn và Giang Thần tránh ra, chẳng khác nào lá rụng bị cơn gió thổi đi vậy.
- Long công tử, vì sao lại giận dữ như vậy chứ?
Trong đám người, Âm Sương đứng dậy, nói.
- Âm Sương cô nương? Đây là thù riêng của ta và hắn.
Nhìn thấy một trong tứ đại mỹ nhân, Mộ Dung Long hơi thu lại lửa giận của mình, nói:
- Trước khi tiến vào tiểu thế giới, bá phụ ta, cũng chính là gia chủ đã dặn dò ta phải chăm sóc kỹ lưỡng cho Mộ Dung Diên! Kết quả thì sao? Lại bị tên này ném vào trong đám hung thú, chết thảm đến mức ngay cả thi thể ta cũng không cách nào lấy ra để khâm liệm được!
Hắn đã thật sự tức giận, không phải là vì cảm tình với Mộ Dung Diên, mà là Giang Thần làm như vậy sẽ tạo thành ảnh hưởng với hắn.
Sau khi trở về, tất nhiên hắn sẽ bị Mộ Dung gia phạt nặng.
Người còn người không biết nghe thấy lời này, tiếng kinh hô không ngừng vang lên, dùng ánh mắt giống như nhìn quái vật rơi xuống trên người Giang Thần.
- Tên này đúng là điên cuồng, ngay cả dòng chính là Mộ Dung Diên tiểu thư mà cũng dám giết!
- Cái gì mà dòng chính chứ, đó là nữ nhi của gia chủ, Đại tiểu thư Mộ Dung gia đó!
- Sau khi rời khỏi đây, Mộ Dung gia tuyệt đối sẽ tức giận.
- Tất cả người có quan hệ với Giang Thần đều sẽ gặp phải xui xẻo!
Chém giết Mộ Dung Diên, đối với những người này tuyệt đối là một chuyện kinh thế hãi tục.
- Mộ Dung Long, vì sao ngươi không nói Giang Thần xuất phát từ nguyên nhân gì mà giết chết nàng chứ?
Trong đám người, có người do dự hồi lâu, rốt cuộc vẫn đứng dậy.
Là Tào Lâm đã cùng Giang Thần thủ vững đạo phòng tuyến thứ nhất.
Chính là vì người của hắn tử thương nặng nề, cho nên Giang Thần mới nổi giận như vậy.
- Lý do, ta không muốn biết, ta biết, người này ta phải giết!
Mộ Dung Long liếc mắt nhìn hắn một chút, ra tay không hề có điềm báo trước, hầu như là vọt đến trước người Tào Lâm, trọng quyền rơi vào trên người hắn.
Đây là trọng quyền của ba vị trí đầu trên Thăng Long bảng, Tào Lâm xếp hạng thứ bốn mươi hoàn toàn không có cách nào phản kháng được thì đã bị đánh bay ra ngoài.
Giống như mũi tên bắn ra vậy, e rằng đợi đến cuối tầm mắt cũng sẽ không dừng lại.
Cũng may có Giang Thần ra tay tiếp Tào Lâm, chỉ là gân cốt của người sau đã đứt đoạn từng khúc, đang thoi thóp.
- Ngươi không nên ra mặt.
Giang Thần bất đắc dĩ nói.
- Là sai sót của ta...
Tào Lâm không trách cứ hắn chút nào, trái lại còn mang theo vẻ hổ thẹn rất sâu, bởi vì rất có thể Giang Thần sẽ càng thảm hại hơn so với hắn.
Giang Thần nhẹ nhàng lắc đầu, tạm thời làm giảm bớt thương thế của hắn, lại giao cho đội viên của hắn.
- Mộ Dung Long, có gì thì cứ tới thẳng chỗ ta đi.
Khi Giang Thần nói lời này, hắn nhìn Âm Sương một chút.
Âm Sương nhìn thấy kết cục của Tào Lâm, sắc mặt biến hóa bất định, nhưng cũng không lùi bước, mãi đến khi bị Âm Tuyệt kéo về.
- Giang Thần, ngươi muốn chết như thế nào?
Mộ Dung Long thấy không có người nào dám đứng ra nữa, ánh mắt đặt ở trên người Giang Thần, sát ý cuồn cuộn.
- Chết trận đi.
Giang Thần nói.
- Ta sẽ tác thành cho ngươi!
Mộ Dung Long trầm giọng hét một tiếng, lần nữa ra quyền.
Ba vị trí đầu trên Thăng Long bảng, Mộ Dung Long được truyền thừa Long huyết thể hiện ra thực lực kinh người của mình.
Tiếng gầm rú của rồng, tiếng sấm gió.
Không ít người trên không trung bị chấn động đến mức hoa cả mắt, đầu to ra, suýt chút nữa đã từ không trung ngã xuống bên dưới.
Sau đó hai, ba giây, tất cả mọi người đều trở lại mặt đất.
Xem như vậy, cho dù khoảng cách xa, thế nhưng lại rất an toàn.
Y phục mà Giang Thần vừa đổi lần nữa bị thiêu cháy, Long giáp sáng lập lòe xuất hiện, chủ động xuất kích.
Dùng hai tay đấu, ai cũng không thể lui về phía sau nửa bước, thế nhưng uy năng tạo thành lại có thể làm cho không trung chấn động.
Người phía dưới vui mừng vì mình hạ xuống đúng lúc, bằng không sẽ bị trực tiếp đánh chết.
- Đều là Thông thiên cảnh, tại sao lại có thể có khác biệt lớn như vậy cơ chứ?
Một ít người ở trên Thăng Long bảng hạng nhất không khỏi thở dài nói.
- Tại sao lại như vậy?
Mộ Dung Long không nghĩ tới Giang Thần lại tiếp được quyền của mình, lại nhìn hình tượng của hắn biến hóa, hắn càng sợ hết hồn.
- Ý vừa nãy của ta là làm cho ngươi!
Giang Thần nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...