Sau khi Viêm Long bị Giang Thần hấp thu, sức hút bên trong vực sâu không còn tồn tại nữa.
Xung quanh cũng không nóng bỏng nữa, Cao Hỏa Linh lập tức cầm một kiện áo choàng rồi lao xuống, tiếp lấy Giang Thần đã mất đi ý chí.
Dùng áo choàng bọc lấy hắn, cuối cùng Cao Hỏa Linh cũng đáp xuống dưới đáy vực sâu.
Vừa nghĩ tới việc mình đang ở sâu trong lòng đất, trên đỉnh đầu có một ngọn núi đè lên Cao Hỏa Linh đã cảm thấy cực kỳ ngột ngạt.
Cũng còn may nàng đã là Thông thiên cảnh, cũng sẽ không bị vây chết dưới này.
Tâm tư của nàng rơi vào trên người Giang Thần, băng bó vết thương còn đang chảy máu, cũng cho hắn uống nước.
Thân thể của Giang Thần ở trong mấy phút ngắn ngủi vừa nãy đã tới cực hạn, tinh thạch bản nguyên chảy vào thân thể các nơi trên của hắn, hầu như đã hoàn toàn lấp kín lấy hắn.
Nếu không phải có Thiên Phượng chân huyết, cả người hắn đã bị hòa tan rồi.
Lúc này, thân thể của hắn đang tự động khôi phục, trải qua quá trình vừa nãy, tinh huyết Hỏa Phượng trong cơ thể của hắn đã được ngưng tụ không ít.
- Phượng huyết trong cơ thể hắn đã vượt qua bản thân ta.
Cao Hỏa Linh phát hiện ra điểm này, nàng thở một hơi thật dài, tiếp theo lại cảm thấy đây là niềm vui của Cao gia, miệng nàng nở một nụ cười.
Không bao lâu sau Giang Thần từ trong cơn mê tỉnh lại, thân thể đã không có chuyện gì nữa. Chỉ là tinh thần chịu đủ dằn vặt còn chưa bình phục lại được.
Thậm chí hắn còn không dám mặc y phục vào, da dẻ của hắn chỉ cần đụng tới vải vóc thì sẽ lập tức cảm thấy nóng bỏng, cho dù tất cả đều rất bình thường.
Mãi đến khi Giang Thần thầm đọc kinh phật nửa ngày, cuối cùng hắn mới mặc y phục vào.
- Nói đi nói lại, tại sao y phục của ngươi lại không bị thiêu cháy vậy?
Giang Thần hiếu kỳ nói, bắt đầu dùng ngôn ngữ để làm cho thần kinh vốn căng thẳng trở nên thư giãn một chút.
- Cao gia đã bỏ ra mấy trăm năm tâm huyết để nghiên cứu vật liệu, sau khi ngươi trở về cứ bảo gia gia làm cho ngươi một kiện y phục như vậy là được.
Giang Thần gật gật đầu, lại nhìn đỉnh đầu đen kịt, hắn nói:
- Chúng ta lên đi.
Lời này có ý vị như thế nào, trong lòng Cao Hỏa Linh rõ ràng, vừa mới thoát hiểm đã muốn quyết chiến sinh tử, nàng có chút hoảng hốt.
- Không cần sốt sắng, tình huống so với tưởng tượng của ngươi còn tốt hơn, nếu như không có gì bất ngờ, ta có thể giết hắn.
- Thật sao?
Cao Hỏa Linh không quá chắc chắn.
- Có lẽ vậy.
Giang Thần nắm chặt nắm đấm, sự tự tin mãnh liệt bắt nguồn từ sức mạnh sắp dâng trào ra ở bên trong cơ thể.
Lúc này, trải qua từng cuộc ác chiến một, hắn đã hiểu rõ bản thân mình hơn nữa.
Lúc đi vào, mấy loại sức mạnh trong cơ thể vẫn là một mớ lộn xộn, còn chưa nắm giữ được Chiến đạo.
- Bảng xếp hạng quả nhiên là có tiêu chuẩn phán đoán tương đối cao.
Những khác biệt này, tất cả đều thể hiện ở trên thứ tự.
- Đi thôi.
Chợt, Cao Hỏa Linh và Giang Thần bay ra khỏi vực sâu.
Cùng lúc đó, Lâm Kinh Vũ bên ngoài đột nhiên hét lớn:
- Lại xuất hiện, là khí tức của Giang Thần và Cao Hỏa Linh!
Mọi người vốn tưởng rằng hai người đã chết rồi đều biến sắc, không rõ phía dưới đã xảy chuyện cái gì.
Đã sắp một ngày trôi qua, tại sao lại đột nhiên xuất hiện chứ?
- Chẳng lẽ bọn họ đào một cái hố rồi trốn đi, lừa gạt được linh điểu hay sao?
Có người suy đoán.
- Vậy bây giờ đi ra nhìn thấy chúng ta có nhiều người như vậy, không phải sẽ bị hù chết hay sao?
Lại có người châm chọc nói một tiếng.
Đám người Âm Sương, Ứng Vô Song lo lắng không ngớt, không biết tiếp sẽ xảy ra chuyện gì.
- Đang đi dần lên trên rồi!
Lâm Kinh Vũ lại nói.
Không cần hắn nói, tất cả mọi người đều cảm giác được ớ dưới núi đá đang có mọt cỗ sức mạnh to lớn nhanh chóng áp sát, dưới núi đá từ từ có ánh sáng bắn lên.
Khi ánh sáng đạt đến trình độ chói mắt, một tiếng nổ vang đột nhiên xuất hiện, núi đá bị đục thủng thành một cái lỗ to từ bên trong, hai bóng người trước sau bay ra ngoài.
Chính là Giang Thần và Cao Hỏa Linh, hai người nắm chặt linh khí trong tay, ánh mắt lạnh lẽo.
Hai người đang muốn đại chiến một trận không ngờ tới việc trên không trung lại có nhiều người như vậy, vẻ mặt biến đổi.
- Giang Thần.
Ứng Vô Song vội vàng bay tới, báo tình huống cho hai người biết.
- Vô liêm sỉ!
Cao Hỏa Linh nghe thấy Lâm Kinh Vũ đổi trắng thay đen, nàng giận dữ, rất nhanh ánh mắt đã khóa chặt lên trên người hắn.
- Các vị, còn chờ cái gì nữa?
Lâm Kinh Vũ không quan tâm tới nàng, chỉ là ánh mắt mang theo vẻ nghi hoặc nhìn qua Giang Thần, chẳng biết vì sao, trong lòng hắn có chút bất an.
Hắn vừa nói, mỗi một đội ngũ tức thì vây quanh Giang Thần, từng người đều có khí tức sắc bén.
- Giang Thần, đền mạng đi!
Người của Ngô gia là tức giận nhất, hận không thể uống máu tươi của Giang Thần.
- Nguồn cơn mà cácc ngươi chỉ trích ta đến từ lời và cái gọi là chứng cứ của hắn, cho nên muốn tự mình định tội ta sao?
Ánh mắt của Giang Thần quét qua mỗi một đội ngũ, người có thể khiến cho hắn quan tâm chỉ có nam tử khôi ngô trong đội ngũ của Âm Sương.
Những người còn lại hắn không cần phải quan tâm, thế nhưng cũng không có nghĩa là hắn có thể cho phép Lâm Kinh Vũ giội nước bẩn lên trên người mình.
- Giang Thần, ngươi còn có lời gì giải thích nữa không? Sự thực bày ở trước mặt, mỗi người đều nhìn thấy rất rõ ràng!
Mặc Kiếm Phi có chút căng thẳng không tên, hắn chỉ cần nhìn thấy nụ cười kia của Giang Thần thì đã cảm giác được sẽ có chuyện gì đó không hay xảy ra.
- Lẽ nào các ngươi ngay cả cơ hội chứng minh sự trong sạch cũng không cho hắn hay sao?
Âm Sương tức giận nói.
Lời này làm cho các đội ngũ do dự, cuối cùng bọn hắn quyết định sẽ nghe Giang Thần một chút, xem hắn sẽ nói thế nào.
- Lâm Kinh Vũ, ngươi biết Quỷ Thương nô dịch gần mười ngày, ngươi có thể đảm bảo người khác sẽ không chạy trốn khoong?
Giang Thần hỏi.
- Làm sao ta biết được chứ? Ta cũng không cấu kết với người của Tà Vân điện!
Lâm Kinh Vũ lạnh lùng nói.
- Bởi vì có trận pháp ghi lại hình ảnh, hơn nữa so với của ngươi còn tỉ mỉ và toàn diện hơn nữa.
Lúc Giang Thần nói ra lời này, Mặc Kiếm Phi như bị sét đánh, sắc mặt tái nhợt.
Lâm Kinh Vũ thì lại không tin, cho rằng Giang Thần cố làm ra vẻ bí ẩn.
Thế nhưng Giang Thần đã mở ra túi chứa đồ của Quỷ Thương, từ bên trong hắn đã tìm được không ít quyển sách video, trên mặt còn có đánh dấu thời gian.
Trước tiên Giang Thần thúc giục quyển thứ nhất, cũng chính là lúc mới bắt đầu của tất cả mọi chuyện.
Người ở chỗ này lập tức nhìn thấy Quỷ Thương dùng quỷ thần liên để nô dịch đám người Cao Hỏa Linh, quy định mỗi người cần phải khai thác được một số lượng Viêm Long tinh thạch nhất định, bằng không sẽ bị đánh đập.
- Thứ này không thể nói rõ cái gì cả.
Lâm Kinh Vũ thấy hắn thật sự có thứ này, sắc mặt tức thì thay đổi.
- Thật sao?
Giang Thần thúc giục quyển sách cuối cùng, cũng chính là ngày mà hắn tìm đến Quỷ Thương gây phiền phức.
Tạm thời không nói tới quá trình giết chết Quỷ Thương, bởi vì là bố trí video trận pháp, cho nên mỗi một góc độ đều có.
Vì lẽ đó bọn họ có thể nhìn thấy từ mọi mặt, Giang Thần cứu người bị nhốt như thế nào, mà đám người Ngô Ngọc lại xấu xí ra sao.
Giang Thần trả đồ vật bị lấy đi của bọn họ, kết quả bọn họ còn không vừa lòng, lại còn muốn tinh thạch.
Sau đó, chính là Giang Thần ra tay giáo huấn, lại đánh đuổi những người kia đi.
Đến chỗ này, mọi người phát hiện ra hình ảnh này rất trái ngược với của Lâm Kinh Vũ.
Giang Thần không nô dịch những người còn lại, mà là hợp tác với bọn họ, báo đáp lại thiện ý của bọn họ.
Nếu như vậy, động cơ giết người mà Lâm Kinh Vũ nói tới đã không còn tồn tại.
- Giang Thần, đây là trò vặt của ngươi! Đừng có đảo loạn thị phi ở chỗ này!
Lâm Kinh Vũ không thể để cho đối phương tiếp tục như vậy được nữa, hắn muốn động thủ.
Nhưng mà, một thân thể so với hắn còn cao lớn hơn đã cản ở trước người của hắn, người này nói:
- Ngươi gấp cái gì chứ?
Là nhân vật trên mười vị trí đầu trong Thăng Long bảng, Lâm Kinh Vũ không trêu chọc nổi.
Sau đó, chính là tình cảnh lúc Giang Thần bắn Truy tinh tiễn ra.
Mọi người lập tức giống như Mặc Kiếm Phi, lập tức chú ý tới Lâm Kinh Vũ đã cố ý điều chỉnh góc độ của tấm khiên màu vàng, làm cho uy lực của Truy tinh tiễn đã giết chết những người khác!
Lúc này, chân tướng đã rõ ràng!
Sắc mặt của Mặc Kiếm Phi tái nhợt, cả người run rẩy.
Lâm Kinh Vũ cắn chặt răng, trong mắt như sắp phun ra lửa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...