Xuất Vân đại sư đồng ý tiếp tục bán đấu giá, tất cả mọi người đều thở phào một hơi.
Tiếp đó, lại nghe thấy vị đại sư này giới thiệu.
- Dược liệu cần thiết của Thiên Mạch đan khan hiếm, nửa năm một bình, một bình mười hai viên. Người có thiên tư tốt, lần thứ nhất dùng thì sẽ thuận lợi khai phá cái kỳ mạch thứ nhất, sau đó hiệu quả giảm dần, nhưng không có cực hạn, trên lý thuyết mà nói, từ một đến tám sẽ tốn mấy trăm viên linh đan loại này.
- Có điều, từ xưa tới nay chưa từng có ai chỉ dựa vào việc dùng linh đan mà trở thành cường giả, vẫn phải dựa vào chính mình.
Có Tô công tử thử hiệu quả trước, mọi người không để những lời khiêm tốn của Xuất Vân đại sư đối với linh đan ở trong lòng.
Thứ bọn họ để ý là ra hiệu suất ra đan quá thấp.
Nửa năm mười hai viên? Muốn bồi dưỡng ra một người tám mạch cùng mở phải dùng tới mấy trăm viên, chẳng phải sẽ đợi mấy chục năm hay sao?
Có điều nghĩ vừa nghĩ lại, chuyện này rất là bình thường, nếu đồ vật nghịch thiên bực này mà cũng có thể tùy tiện lấy ra được, như vậy mới là chuyện không bình thường.
- Đã như vậy, bán đấu một bình hoàn toàn không hợp lý, phải chia ra mà bán chứ.
- Đúng vậy!
Suy nghĩ mọi người rất đơn giản, linh đan quan trọng như vậy phải dùng ở trong tay tinh anh của gia tộc, cũng giống như Tô công tử vậy.
Vì lẽ đó một viên và hai viên cũng đã khiến cho bọn họ hài lòng rồi.
- Các vị, các vị thực sự muốn bán đấu giá từng viên từng viên sao? Giá tiền này không dễ định giá, e rằng trong thời gian ngắn không có cách nào tiếp tục bán đấu giá được nữa.
Âm Sương có chút khổ sở nói.
- Không cần phải nói nữa, giá khởi của một bình là mười ngàn vạn, như vậy thì mười ngàn vạn một viên đi.
- Đúng, hàng có hạn, mỗi một thế lực chỉ có thể có được một viên, vừa nãy Tô công tử đã dùng một viên, coi như bọn họ đã hết phần.
- Dựa vào cái gì chứ, không được!
Khi tiếng tranh luận đang vang lên không ngớt, bên trong phòng bao, Lâm Vinh nói:
- Đại sư, ngươi định bán đấu giá ra sao?
- Ngươi nói xem?
- Nếu như bán cả một bình, nhất định sẽ dẫn tới con số rất lớn. Tách ra, giá cả một viên chính là mười ngàn vạn, nhưng giá cả càng về sau lại bắt đầu tăng lên, thế lực khắp nơi ra giá đều sẽ không vượt qua một ức.
- Như vậy, tại sao ta phải tách ra bán đấu giá cơ chứ?
Lâm Vinh gật gù, hô to với phía dưới:
- Đại sư đã nói, bán ra một bình, đồng thời bảo đảm, trong vòng nửa năm còn có một nhóm nữa, thương hội sẽ cố gắng phối hợp với đại sư, thu thập dược liệu, bảo đảm số lượng ra đầy đủ.
Bây giờ hắn không hoảng sợ như trước nữa mà, sức lực mười phần, đặc biệt là khi nhìn thấy Tiêu Phong đang run lẩy bẩy ở phía dưới, hắn nở nụ cười đắc ý.
Lời nói này khiến cho tiếng cãi vã phía dưới dừng lại.
- Đúng, mua một bình, bằng vào bản lĩnh của mình mà tranh đoạt đi.
- Vậy cũng tốt.
- Đúng vậy, tranh đoạt từng viên cũng mệt mỏi.
Đại sư đã mở miệng, người của những thế lực này đều thu lại tính toán nhỏ của bản thân.
- Như vậy, chúng ta bắt đầu đi.
Âm Sương rất là tình nguyện về tình huống như thế.
Không chút nghi ngờ nào cả, không tới một phút, giá cả đã phá tan giá sau cùng thấp nhất, mà vẫn còn đang nhanh chóng kéo lên.
Đại sư đã nói, nửa năm nữa mới có dưới một nhóm linh đan khác.
Nửa năm đó!
Những Thần Du cảnh đang chịu áp lực của cảnh giới không chờ nổi, không chừng sẽ đột phá Thông thiên cảnh ở ngay trong quá trình này, như vậy cũng sẽ phải khóc thét lên.
Mà chín viên Thiên Mạch đan còn lại lại làm cho người khai phá được bốn, năm cái kinh mạch dễ dàng như ăn cháo đạt đến sáu, bảy thậm chí là tám mạch cùng mở trong truyền thuyết.
Một bình linh đan, giá trị so với luyện công kiếm lúc mới bắt đầu còn cao hơn.
- Đáng ghét.
Những người đã trở thành Thông thiên cảnh như Mặc Kiếm Phi cảm thấy rất là phức tạp.
Bọn họ đều là đột phá từ Thần Du cảnh, chịu áp lực cảnh giới không đột phá tới Thông thiên cảnh, thế nhưng khi đó, không có Thiên Mạch đan.
Nếu như có, thành tựu của bọn họ sẽ càng cao hơn nữa.
Không khó tưởng tượng ra được, một nhóm người có Thiên Mạch đan sẽ dễ dàng vượt qua những thiên tài hàng đầu như bọn họ ở phương diện kỳ mạch.
Cũng còn may, số lượng và giá cả của Thiên Mạch đan đã quyết định chỉ có một số ít người có thể hưởng dụng được nó.
Coi như là như vậy thì Mặc Kiếm Phi vẫn rất là không thích.
Đột nhiên, Mặc Kiếm Phi phát hiện ra Mộ Dung Diên cũng đang tranh giá.
- Mộ Dung, nàng mang nhiều tiền như vậy sao?
- Không có, nhưng trước tiên cứ mua về rồi lại nói, chỉ cần gia tộc biết chỗ kỳ diệu của linh đan, nhất định sẽ thoải mái trả tiền.
Mộ Dung Diên nói.
Mặc Kiếm Phi gật gật đầu, lúc này, giá cả đã tăng lên tới đến bảy trăm ngàn vạn, nhìn khí thế, ước chừng sẽ còn tăng lên nữa.
- Xuất Vân đại sư, ta có thể hỏi một chút không, loại linh đan này độc nhất vô nhị chứ?
Một người tranh giá đột nhiên hỏi một câu.
Mọi người sững sờ, cũng đều hiếu kỳ nhìn sang.
Nếu như bỏ ra giá cao để mua xuống, ngày mai lại có người của Thiên Hà giới mang theo một lượng lớn Thiên Mạch đan đến, như vậy chẳng phải sẽ trở thành chuyện cười hay sao?
- Nếu như xảy ra tình huống ngươi lo lắng, ta sẽ lấy ra đan puhowng, bồi thường cho người đã mua linh đan của ta.
Xuất Vân đại sư nói ra lời kinh người, một câu nói kiên định đã làm cho mọi người tự tin, giá cả một đường hát vang, trực tiếp đột phá mười ức.
Âm Sương không cần dẫn dắt, tùy ý để người phía dưới ra giá.
Đôi mắt đẹp của nàng nhìn về phía phòng khách số một chữ Tiên.
Cho dù vừa nãy đã làm lỡ không ít thời gian, thế nhưng bây giờ nhìn lại, tất cả đều là đáng giá.
- Đây chính là mị lực của Linh đan sư sao? Dựa vào một loại linh đan đã có thể tích lũy được của cải mà người khác tích lũy mấy chục năm.
- Người như vậy, nhất định phải kết bạn.
Âm Sương nghĩ đến lời đại sư nói vừa nãy, đối phương nói nể mặt của nàng mới đồng ý tiếp tục bán đấu giá linh đan.
Chuyện này làm cho nàng rất cao hứng, nàng vẫn rất có tự tin đối với mị lực của mình.
- Xong, xong.
- Đừng kêu, đừng kêu nữa.
Lúc này trong lòng của Hỏa Diệp đại sư là khổ nhất.
Vừa nãy hắn giẫm nát một viên linh đan, đã nói nếu như Thiên Mạch đan thật sự có hiệu quả, hắn sẽ bồi thường gấp mười lần.
Một viên gấp mười lần, so với tổng giá trị của một bình hiện tại còn cao hơn.
Nói cách khác, mỗi người ra giá chính là số tiền mà hắn phải bồi thường!
Cho dù thân là Linh đan sư bát phẩm, hắn cũng có tài lực của mình, thế nhưng đó là thứ mà hắn nhọc nhằn khổ sở kiếm về!
Ngày hôm nay sẽ phải mất đi hơn một nửa, trái tim ccc hắn đang chảy máu.
- Ai bảo ngươi giẫm chứ?
Hỏa Diệp đại sư tức giận nói.
- Sư phụ...
Ngạo khí của Phi Vân hoàn toàn không còn nữa, trong lòng hắn oan ức không nói ra được.
Hỏa Diệp đại sư muốn đi, thế nhưng lại phát hiện ra lại có người của thương hội theo hắn.
Bồi thường gấp mười lần, nếu như hắn không đưa ra, danh tiếng sẽ xuống dốc không phanh. Tiền mất đi có thể kiếm lại, nhưng danh dự mất đi, đây mới thực sự là chuyện phiền phức.
Giá đấu giá đã lên cao hơn, đã qua hai mươi ức.
Lúc này, người đấu giá đã ít đi rất nhiều.
Bởi vì không phải mỗi một thế lực đều có người có cảnh giới như Tô công tử.
Vẫn có không ít Thần Du cảnh cũng có thể chờ đợi được khoảng thời gian nửa năm này.
Khi giá cả gần tới ba mươi ức, lúc này cảnh tranh giá kịch liệt mới giảm bớt.
Cuối cùng, không ngờ Mộ Dung Diên lại dùng con số ba mươi sáu ức để thành giao.
- Rốt cục ta đã phát hiện ra uy lực của mình thế nào!
Giang Thần thầm nghĩ.
Lấy mười ngàn vạn của Anh Hùng Điện làm quỹ khởi động, rốt cục đã làm cho hắn thể hiện ra tài năng của đệ nhất công tử Thánh vực, thứ đổi được về là núi vàng núi bạc.
Điểm đáng tiếc chính là, Thiên Mạch đan đúng như hắn nói, điều kiện luyện chế hà khắc, nửa năm mới có thể ra đan một lần.
Cũng còn may, Giang Thần cũng không có ý định chỉ dựa vào Thiên Mạch đan mà thôi.
- Đại sư, Mộ Dung Diên đã đi thông báo với người của Mộ Dung gia, một lát nữ mới có thể hoàn thành được giao dịch.
- Mặt khác, nếu như đại sư không định rời khỏi đây ngay thì có thể bỏ tiền vào trong Thánh Thành tiền trang, bảo đảm sẽ không có sơ hở nào, một khi người còn ở trên Long vực thì đều có thể sử dụng được nó bất kỳ lúc nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...