Mộ Dung Diên rất kiêng kỵ Giang Thần, bởi vì hắn giống như người điên, gặp ai trên đường cũng đè ra mà đánh vậy.
Đương nhiên, nàng sẽ không để một người điên vào trong mắt, cho rằng đối phương sẽ tạo thành uy hiếp đối với mình.
Nếu như Giang Thần đánh mình một cái tát, nàng có hơn trăm loại phương pháp để trả thù.
Nhưng mà, trước mặt mọi người bị người ta bạt tai sỉ nhục, coi như là Giang Thần chết đi thì nàng cũng sẽ cảm thấy không đáng.
Không nghĩ tới Giang Thần bởi vậy lại được voi đòi tiên, nói năng lỗ mãng.
Mộ Dung Diên cảm thấy phải cho hắn biết mình là ai.
- Ngươi dùng lời khó nghe để sỉ nhục người khác, nhưng không để cho người khác nói ngươi hay sao?
Giang Thần nói.
- Ta chỉ đang nói sự thực mà thôi, ngươi nhìn nàng mà xem, từ đầu tới cuối có phản bác lại không?
Mộ Dung Diên cười lạnh, nhìn về phía Ứng Vô Song được Giang Thần bảo hộ ở phía sau, lại nói:
- Ta thực sự cảm thấy không đáng thay cho ngươi, bị nữ nhân như vậy mê hoặc, chôn vùi tiền đồ tốt đẹp của chính mình.
- Câm miệng!
Đột nhiên, Ứng Vô Song vẫn trầm mặc không nói hét lớn một tiếng.
Ở trong một mảnh ánh mắt không thể tưởng tượng được nổi, nàng đi ra, nói:
- Mộ Dung Diên, ngươi nghĩ mình rất có năng lực sao? Ngay cả nam nhân của mình cũng không nhìn rõ mà chỉ biết ỷ vào thế lực trong nhà để hoành hành bá đạo, thân là nữ nhân, ta cũng cảm thấy xấu hổ thay cho ngươi!
Khiếp sợ! Tuyệt đối là khiếp sợ!
Từ khi hai nữ nhân này mâu thuẫn với nhau, khi Ứng Vô Song đối mặt với Mộ Dung Diên vẫn luôn nhẫn nhịn.
Điều này cũng làm cho Mộ Dung Diên càng ngày càng quá đáng.
Không nghĩ tới hôm nay, Ứng Vô Song lại dám nói như vậy.
Vừa rồi Mộ Dung Diên vẫn còn đang kêu gào Ứng Vô Song không dám phản bác, sau đó, sắc mặt của nàng cực kỳ khó coi, triệt để mất đi vẻ xinh đẹp.
- Đồ đê tiện! Ngươi nói cái gì...
Phanh!
Một màn càng kinh người hơn nữa xảy ra, ở trong tiếng kêu to của Mộ Dung Diên, Giang Thần vọt đến trước người của nàng, rất thẳng thắn tát nàng một cái tát.
Chỉ nghe một tiếng vang giòn vang lên, Mộ Dung Diên ngoẹo cổ, trên mặt xuất hiện dấu bàn tay màu đỏ.
- Ta nói rồi, ngươi nói một câu, ta sẽ đánh một bạt tai.
Giang Thần nói.
- Ngươi!
Chuyện Mộ Dung Diên lo lắng nhất vẫn xảy ra, bị người điên đánh ở bên đường.
Như vậy tiếp đó chính là nàng phải giết người điên này như thế nào!
- Ngươi dám đánh ta thật sao? Ngươi chết chắc rồi, ngươi chết chắc rồi!
Mộ Dung Diên kêu to.
Đúng như nàng nói, mấy đệ tử có khí tức cường đại trước sau xuất hiện.
- Mộ Dung tiểu thư có thân thể thiên kim, ngươi dám xuống tay hay sao?
- Đánh nữ nhân, thực sự là buồn nôn.
- Người như vậy, làm sao có thể gia nhập Anh Hùng điện được chứ?
Từng người từng người của Anh Hùng điện bao vây Giang Thần, căm phẫn sục sôi, muốn giữ gìn lẽ phải.
Cũng không trách bọn họ lại làm như vậy, Mộ Dung Diên chính là vị hôn thê của Minh chủ Kiếm minh, lại là thiên kim tiểu thư của Mộ Dung gia.
Bọn họ đứng ra hỗ trợ, làm cho Mộ Dung Diên ghi nợ ân tình, như vậy cũng là kiếm lời rất lớn.
Có chuyện Giang Thần đánh bại Thủy Thuần trước đó mà bọn họ còn dám đứng ra, đương nhiên là có chút thực lực.
Hoặc là đơn đả độc đấu không phải là đối thủ của Giang Thần, nhưng nếu như cùng tiến lên, vậy sẽ lại là chuyện khác.
- Hay cho một đám vệ sĩ chính nghĩa, vừa nãy các nàng lấy nhiều bắt nạt ít, các ngươi đang ở đâu chứ?
Giang Thần nói ra một câu khiến cho khí thế của bọn họ bị dập tắt, tiếp theo từ từ tắt hẳn.
- Tiện...
Mộ Dung Diên bật thốt lên, đang muốn mắng Ứng Vô Song, nhưng lập tức chú ý tới ánh mắt của Giang Thần, nàng sửa lời nói:
- Nữ nhân này, có thể so sánh được với ta sao?
- Đúng thế, hơn nữa Mộ Dung tiểu thư còn chưa có ra tay.
- Ngươi đánh nữ nhân đã là không đúng rồi.
Nghe thấy Mộ Dung Diên nói, đám người đến giúp đỡ lại bắt đầu đi lên trước.
- Như vậy, các ngươi muốn động thủ đúng không?
Tay trái của Giang Thần đặt ở trên chuôi đao.
Tức thì, bước chân của người đến lập tức dừng lại, không tự chủ được lùi về phía sau vài bước.
Mấy người này, coi như không đến xem Giang Thần đánh bại Thủy Thuần thế nào thì cũng đã tận mắt thấy qua tình cảnh Giang Thần giết chết Triệu Á Quân ở trước mặt Đại trưởng lão.
- Trưởng lão đến rồi.
Bỗng nhiên, không biết là ai nói một câu mà người ở bên cạnh Giang Thần nhanh chóng tản ra.
- Xảy ra chuyện gì?
Chỉ thấy Đô Nguyệt trưởng lão nhanh chân đi đến, khi hắn nhìn thấy Giang Thần lập tức biến sắc.
Đặc biệt là sau khi nhận ra người trước mặt Giang Thần là Mộ Dung Diên, hắn không khỏi có chút hối hận khi tới bên này.
Mặc kệ là vì nguyên nhân gì, cao tầng Anh Hùng điện không động vào Giang Thần, điểm ấy Đô Nguyệt có thể khẳng định được.
Nhưng Mộ Dung Diên cũng rất không đơn giản.
- Trưởng lão, người này sỉ nhục Mộ Dung sư tỷ, còn vung tay tát Mộ Dung sư tỷ, không có cách nào tha thứ được!
- Xin trưởng lão giữ gìn tôn nghiêm của Mộ Dung gia!
Nữ đệ tử bên người Mộ Dung Diên liên tục mở miệng, ở trong miệng của các nàng, Giang Thần trở thành người có tội ác tày trời.
- Ồ?
Lúc này Đô Nguyệt mới chú ý tới dấu bàn tay trên mặt của Mộ Dung Diên, đối với hắn mà nói chính là chuyện làm cho hắn nhìn thấy mà giật mình.
Lại nhìn Giang Thần như chẳng có chuyện gì, trong lòng hắn đã có quyết định.
- Ngươi có giải thích gì không? Ngươi cho rằng có Đại trưởng lão bảo vệ ngươi là ngươi có thể tùy ý làm bậy sao?
Đô Nguyệt quát lên.
- Chuyện thế nào, trưởng lão mở ra trận pháp hình ảnh chẳng phải sẽ biết hay sao?
Giang Thần hỏi.
- Ngươi cho rằng trận pháp khắp nơi đều có hay sao, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị cho ngươi thật sao?
Đô Nguyệt không chút suy nghĩ đã nói.
Bất kể như thế nào, trước khi bắt đầu hắn phải dùng khí thế ngăn chặn Giang Thần trước đã.
Nhưng hiển nhiên hắn đã vọng tưởng, Giang Thần hoàn toàn không bị ảnh hưởng, hắn đi mấy bước về phía chòi nghỉ mát, nói:
- Ngay cả ta cũng có thể nhìn ra nơi này có trận pháp hình ảnh.
Nói đoạn, tay của hắn nhanh chóng điểm mấy lần vào trong hư không.
Chợt, tất cả những chuyện vừa nãy xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Từ lúc Ứng Vô Song bị ngăn cản bắt đầu, lại tới lúc Đô Nguyệt chạy tới.
Ở trong quá trình này, toàn trường yên tĩnh không hề có một tiếng động nào cả.
Sau khi xem xong, Đô Nguyệt trầm ngâm một lúc, nói:
- Ngươi muốn cho ta nhìn cái gì? Nhìn ngươi giở uy phong đánh người sao?
- Ồ? Vậy vị Mộ Dung tiểu thư này ra tay thì không tính sao?
Giang Thần buồn cười nói.
- Đừng có nói lời quái gở đó với ta, sao Mộ Dung Diên lại đánh người được chứ?
- Hóa ra người khác múa đao chém tới chỗ mình thì nhất định phải chủ động đi ra đỡ một đao, nếu không dù có tới nha môn cũng vô dụng, là đạo lý này sao?
Giang Thần hỏi.
Luận tài ăn nói, tự nhiên Đô Nguyệt không phải là đối thủ của Giang Thần.
Trước đây ở Thánh vực, hắn không có cách nào tu hành, dù có bản lĩnh thì cũng phải giao thiệp với người ta, sẽ khó tránh khỏi xảy ra xung đột.
Thường thường, hắn có thể nói cho người khác đến mức thương tích đầy mình, xấu hổ không muốn làm người nữa.
- Còn có, những câu mà nàng ta mắng, trưởng lão cũng cảm thấy không có gì là không phải hay sao?
Giang Thần hỏi.
- Mộ Dung Diên có thân thể thiên kim, nhất thời thất thố, nhất định là có nguyên do, nhưng ngươi lại trực tiếp động thủ đánh người, coi như ngươi có nói gì thì cũng không thay đổi được sự thực này.
Nghe thấy Đô Nguyệt trưởng lão nói vậy, Giang Thần lại nghĩ tới lời mà Mộ Dung Hành lần trước đã nói với hắn.
- Xem ra Đô Nguyệt trưởng lão vẫn cho rằng Mộ Dung gia cao quý hơn, cao quý đến độ mắng người cũng có lý sao?
- Phí lời, chẳng lẽ ngươi muốn phủ nhận huyết mạch của thế gia truyền thừa cao quý hay sao? Muốn phủ nhận dị linh tộc mạnh mẽ sao? Một người xuất thân thường thường như ngươi mà còn muốn nói thế nhân bình đẳng hay sao?
Đô Nguyệt như nghe thấy chuyện cười lớn nhất trần đời, miệng hắn để lộ ra một nụ cười rất trào phúng.
- Thế nhưng ta cũng không thấy nàng cao quý hơn so với Ứng Vô Song chỗ nào, ngoại trừ một thân y phục quý báu ra.
Giang Thần nói.
- Ngươi nói ta không bằng tiện nhân này hay sao?
Mộ Dung Diên chờ Đô Nguyệt ra mặt giúp mình lại phát hiện ra vị trưởng lão này sắp bị Giang Thần nói cho á khẩu không trả lời được, nàng quyết định tự mình ra trận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...