Hiện giờ trong đầu Y Tình mới nghĩ tới lời ngày đó Giang Thần đã nói ở Tây viện.
Mình cao cao tại thượng, ngông cuồng tự đại, cho rằng Giang Thần là rác rưởi vọng tưởng muốn gia nhập lớp đặc cấp, cho nên mới xa lánh hắn đến Đông viện.
Sau đó ở cuộc thi lớp đặc cấp, ở mọi phương diện Giang Thần đều biểu hiện ra kỹ năng chói mắt, làm cho nàng không phục.
Ngày hôm nay, biểu hiện của Giang Thần làm cho nàng đã hiểu rõ cái gì gọi là vô tri, cái gì gọi là buồn cười.
Tô Lệ đã bị người ta nhấc đi, sau khi Y Tình đi xuống, trên đài chỉ còn lại hai người Giang Thần và Cao Thiên Ca.
- Giang Thần đã chiến hai trận, dù thế nào cũng cần phải nghỉ ngơi một chút.
Ở dưới ánh mắt chờ mong của mọi người, một đạo thanh âm đột nhiên vang lên, nhắc nhở mọi người.
Người nói chuyện chính là A Phi kia, hắn đã tâm phục khẩu phục đối với Giang Thần, cũng không oán nổi, nội tâm mê man của hắn đã lại có phương hướng, lần này, hắn phải loại trừ muôn vàn khó khăn, tuyệt không cúi đầu!
- Giang Thần, ngươi có thể không biết, ngươi đã trở thành người xuất sắc rồi.
Tổng giáo tập Sử Văn Cung nói.
Giang Thần đã đánh bại hai kẻ địch, hiện tại nếu như hắn lựa chọn dừng tay thì sẽ không có ai nói lời dèm pha gì cả.
- Giáo tập đại nhân.
Cao Thiên Ca thì lại không muốn kết thúc như vậy, sẽ có người vô tri suy đoán rốt cuộc giữa Giang Thần và hắn ai mạnh ai yếu.
Hắn quyết không cho phép tình huống đó xảy ra, không cho phép người khác đặt hắn và Giang Thần ở cùng một chỗ.
- Giang Thần, chẳng lẽ ngươi muốn làm con rùa đen rút đầu sao?
Hắn khiêu khích.
- Ngươi không cần kích ta như vậy, ta còn đang chờ mẫu thân ngươi nhận sai với ta ở trước mặt mọi người.
Giang Thần nói.
Tiếng nói của hắn không phải rất lớn, mà còn truyền khắp toàn trường.
Mẫu thân của Cao Thiên Ca, không phải là Phương Di sao?
Muốn nàng nhận sai ở trước mặt mọi người sao?
Chuyện này là chuyện không thể nào.
Ở giai cấp thượng lưu của Thánh thành đều biết tính cách của Phương Di, kiêu căng tự mãn, lại xảo quyệt cay nghiệt, dùng việc sinh ra Cao Thiên Ca làm vinh quang.
Bởi vì độ thuần khiết của huyết thống Thiên Phượng trong cơ thể của Cao Thiên Ca đã xem như là hơi cao bên trong các đệ tử dòng chính rồi.
- Thiên Ca, làm cho hắn không còn hi vọng hão huyền nữa đi.
Ở dưới ánh mắt nhìn kỹ của mọi người, Phương Di hững hờ nói một câu, vẻ xem thường trong lòng lộ rõ trên nét mặt.
- Vâng.
Cao Thiên Ca gật đầu một cái, đồng ý đơn giản giống như là đi mua trà bánh vậy.
Còn chưa chiến mà ngạo khí của Cao gia đã làm cho mỗi người đều cảm nhận được.
- Không hổ là thế gia truyền thừa!
Có người than thở.
Bọn họ không biết, kỳ thực Giang Thần cũng là một thành viên của Cao gia, đồng thời là nhi tử của người có huyết thống Thiên Phượng thuần chính nhất trong trăm năm qua.
- Ta không giống với bọn họ.
Cao Thiên Ca đưa ánh mắt nhìn về phía Giang Thần, nói:
- Nếu như ngươi cảm thấy đánh bại bọn họ thì đã có thể thắng được ta, đó là hão huyền.
- Thật sao?
Giang Thần cười lạnh, tay trái tùy ý múa Xích tiêu kiếm, phong mang không giấu được tuôn ra, khiến cho người ta liên tưởng đến phong thái chiêu kiếm vừa nãy của hắn.
- Truyền nhân kiếm đạo, Cao gia Thiên Phượng, trận chiến này rất đáng để xem.
- Hai người đều là kiếm khách.
- Nếu như Giang Thần còn có thể thắng được trận này, không chừng sẽ leo lên Danh nhân bảng.
Danh nhân bảng của Long vực không giống Công tử bảng của Hỏa vực, không để ý tới việc ngươi là con cháu thế gia, chỉ khi nào ngươi có tài hoa kĩnh diễm, khi đại đa số người nói tới ngươi toát ra vẻ kính nể và ngóng trông thì mới có thể lên bảng.
Kiếm của Cao Thiên Ca dường như được chế thành từ hỏa tinh thạch, có điều hỏa tinh thạch đụng vào đã nát, hiển nhiên thanh kiếm này còn được dùng một loại thủ đoạn rèn đúc nào khác.
Đột nhiên, lưỡi kiếm thiêu đốt, ngay cả cánh tay cầm kiếm cũng bị ngọn lửa hừng hực nuốt chửng.
Cao Thiên Ca không bị ảnh hưởng mà dùng sức vung linh kiếm một cái, ngọn lửa hừng hực giống như mũi tên nhọn bắn ra, cuốn mảnh vỡ linh kiếm của Y Tình lên trên cao.
Chỉ mất một lúc, nước thép nóng bỏng đã rơi xuống mặt đất, sóng nhiệt bốc lên cũng có thể thiêu đốt thân thể người ta.
- Kiếm ý hoàn chỉnh, Hỏa Tâm ý cảnh đã đạt đến nửa bước đại đạo, huyết thống Thiên Phượng.
Cao Thiên Ca lớn tiếng nói, tay tiêu sái cầm kiếm, nói:
- Phóng ngựa đến đây đi!
Bỗng nhiên, Giang Thần thu kiếm vào vỏ, cũng bỏ Xích tiêu kiếm vào trên bình đài, tay phải nắm chặt chuôi đao.
- Ồ?
Động tác này khiến cho người khác không hiểu, đối mặt với Cao Thiên Ca càng lợi hại hơn nữa mà hắn lại đổi kiếm đề đao hay sao?
- Quỷ kiến sầu!
Đao vừa ra, tất cả nghi hoặc đã biến mất không còn tăm hơi.
Một đao thuần túy, không kém hơn so với kiếm.
Đao xé rách bầu trời, hắn muốn dùng một đao này để thăm dò sâu cạn của Cao Thiên Ca.
Cao Thiên Ca không giống Tô Lệ và Y Tình, là một đối thủ để đáng giá coi trọng, đối với đối thủ như vậy, từ xưa tới nay Giang Thần sẽ không bất cẩn.
- Không biết nội tình của Cao Thiên Ca, tùy tiện xuất kiếm sẽ gặp phải nguy hiểm, chỉ là nếu như dùng một đao này, dù cho tình huống không ổn thì hắn cũng sẽ không gặp nguy hiểm.
Lão viện trưởng nói.
Đến lúc này, mới là dáng vẻ chiến đấu của Giang Thần, lúc vừa mới bắt đầu chỉ là thể hiện thành quả tu hành mà thôi.
Đối mặt với một đao này của Giang Thần, trong lòng Cao Thiên Ca rùng mình, không dám khinh thường, đề khí ngưng thần.
- Hỏa Phượng triều thiên!
Kiếm lửa đâm ra, từng vòng từng vòng lửa bay ra ngoài.
Đao thế mang theo tiếng gào khóc thảm thiết chạm vào lửa lập tức bị đốt rụi.
Cho dù Giang Thần không đụng vào lửa, vẫn còn cách rất xa, nhưng mà sóng nhiệt vẫn thiêu đốt da dẻ, không để ý tới khí hộ thể của hắn.
- Nửa bước hỏa đại đạo sao? Không, không chỉ có như vậy, hắn còn dùng lực lượng của huyết thống.
Giang Thần thầm nói, tức thì hắn cảm thấy người này cực kỳ vướng tay chân.
- Ngọn lửa hừng hực không chỉ có thể dùng để công kích mà còn có thể hóa giải thế tiến công của kẻ địch, chỉ cần nguyện ý thì ngọn lửa hừng hực sẽ gia thân, hình thành lĩnh vực tuyệt đối.
Phương Di đắc ý nói.
- Hiện tại ngươi đã biết chênh lệch giữa ta và bọn họ chưa? Cho nên lúc này, ngươi đã có thể thất bại được rồi!
Cao Thiên Ca chủ động xuất kích, ánh kiếm kéo theo hỏa hiễm rất khủng bố.
Kiếm pháp không bằng Giang Thần, nhưng mà hắn lập tức đuổi theo Giang Thần không ngừng đánh đối phương.
Ánh kiếm và hỏa diễm dung hợp rất hoàn mỹ, ánh kiếm còn không hại người thì hỏa diễm đã muốn thiêu đốt đối thủ rồi.
Giang Thần không có cơ hội so chiêu với hắn thì đã phải chịu rồng lửa xung kích.
Kiếm cương có thể cắt hỏa diễm ra, nhưng hỏa diễm không sợ sắt, cũng không bị dập tắt.
Giang Thần toàn lực ứng phó thì mới dựa vào kiếm cương cuốn lấy hỏa diễm, để phòng ngừa hỏa diễm làm thương tổn tới bản thân.
- Dù sao cũng là thế gia truyền thừa, hơn nữa Cao Thiên Ca đã trở thành Thông thiên cảnh được một đoạn thời gian, sắp ra khỏi giai đoạn sơ cấp rồi.
- Lần này, e rằng Giang Thần không thể ngồi lên trên đầu chúng ta được nữa.
- Hắn cho rằng thế gia truyền thừa là tồn tại có thể tùy tiện xem thường sao? Huyết thống Thiên Phượng rất mạnh mẽ, người không tự mình trải qua sẽ không hiểu được.
Cao Thiên Ca không cần súc lực phát động kiếm chiêu, chỉ cần dung hợp huyết thống Thiên Phượng và Hỏa Tâm ý cảnh thì đã có thể làm cho Giang Thần chạy trối chết.
- Người của thế gia truyền thừa, nếu như không phải cảnh giới vượt qua quá nhiều, hay là võ học chênh lệch quá lớn thì người bình thường sẽ không kiên trì được lâu như vậy, Giang Thần vẫn rất là tốt.
Thạch Cảm Đương nói.
- Đó là do Cao Thiên Ca không toàn lực ứng phó, nếu không hắn đã sớm thất bại rồi.
Viện trưởng Nam viện nói, cuộc chiến này đã không có quan hệ với Nam viện của hắn nữa, thế nhưng hắn rất tình nguyện nhìn thấy Giang Thần thất bại.
- Ngươi xác định không phải hắn sợ để lộ ra kẽ hở cho nên mới chạy trốn như vậy chứ?
- Hừ.
Viện trưởng Nam viện không nhiều lời, dù sao thì Giang Thần cũng sẽ không dễ chịu.
Giang Thần đã cảm nhận được sự lợi hại của huyết thống Thiên Phượng, Xích tiêu kiếm nóng lên, lưỡi kiếm đỏ chót, không phải là ánh kiếm, mà là bị đốt thành như vậy.
- Nếu muốn thắng hắn, chỉ có thể dùng một kiếm phân thắng bại.
Giang Thần ý thức được điểm ấy, nhưng hắn không biết có nên ra chiêu này hay không.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...