Theo Giang Thần đến gần, mấy người trên quảng trường đã chú ý tới hắn.
Sắc mặt của đệ tử Thánh Viện có chút quái dị, vẻ mặt kiêng kỵ, mấy ngày nay, đại đa số đệ tử đều cười nhạo Giang Thần ở sau lưng, chỉ có một số cực ít người mới dám kêu gào ở trước mặt hắn.
Ngày đó Tô Lệ bị đánh thành bộ dáng kia, tất cả đệ tử Đông viện vẫn còn nhớ rất rõ ràng.
Phản ứng của đệ tử tiến tu thì lại rất kỳ quái, hiển nhiên hắn đã nhận ra được Giang Thần, trên hai tay nắm chổi bất ngờ nổi lên gân xanh.
- Người ta muốn đi tham gia bốn viện tỷ thí, các ngươi không cho phép sao?
Giang Thần không có dông dài, trực tiếp hỏi.
- Hắn... nhiệm vụ ngày hôm nay của hắn còn chưa xong.
Tên đệ tử cầm đầu ngoài mạnh trong yếu nói, hắn muốn biểu hiện ra việc hắn không sợ Giang Thần, thế nhưng ngữ khí đã bán đứng hắn.
- Quét rác? Nếu như tiếp tục nói phí lời như vậy thì đừng trách ta biến các ngươi thành cái chổi quét đất!
Giang Thần quát lên.
- Dựa vào cái gì? Ngươi dám làm xằng làm bậy sao?
Đệ tử Thánh Viện bị hắn nói như vậy, lửa giận cũng xông lên trên đầu
- Có nhìn thấy người ở bên kia không?
Giang Thần chỉ về phía đám người Ứng Vô Song.
- Phong Kỷ đội sao?
Sau khi mấy đệ tử Thánh Viện này chú ý tới chuyện này, cả đám giật nảy cả mình.
- Bọn họ tới đón ta đi tỷ thí, coi như ta đánh các ngươi gần chết thì bọn họ cũng sẽ không quản.
Giang Thần đắc ý cười nói.
Nghe vậy, phản ứng của các thành viên Phong Kỷ đội không giống nhau, rất là bất mãn, có điều Ứng Vô Song không tỏ thái độ cho nên bọn họ không dám mở miệng.
Giang Thần nói ra lời khiến cho người ta khiếp sợ, Phong Kỷ đội hộ tống hắn?
- Hừ!
Mặc kệ thật giả thế nào, bọn họ không muốn vì đệ tử tiến tu mà gây ra phiền toái cho nên lục tục rời đi.
Giang Thần mỉm cười, cúi đầu nói với tên đệ tử tiến tu kia:
- Chúng ta đi thôi.
Dường như tên đệ tử tiến tu kia không nghe thấy lời hắn nói vậy, vẫn đứng ở đó không nhúc nhích.
- Hả?
- Ngươi rất uy phong đánh đuổi bọn họ, chờ trải qua ngày hôm nay, rất có thể bọn họ sẽ trút tức giận lên trên người ta!
Đệ tử tiến tu gầm nhẹ, trong thanh âm mang theo vẻ bi phẫn.
Giang Thần không hề tức giận, trái lại còn có chút đồng tình, nhìn viền mắt đang ướt át của đối phương, nói:
- Thế thì sao chứ, không phải cuối cùng cũng chỉ là quét rác thôi sao? Người tu hành, con đường võ đạo nếu đi như vậy sẽ không đi tới tận cùng được.
- Đừng tìm ta nói những lời này, xuất thân không giống nhau cũng đã quyết định thành tựu cao thấp khác nhau.
Đệ tử tiến tu nói.
- Quả thực xuất thân không giống thì đãi ngộ không giống, thế nhưng bởi vậy mà chán đời thì có ý nghĩ gì chứ?
Giang Thần nói.
- Ngươi muốn nói người sẽ thắng trời, ngươi nghịch thiên cải mệnh đúng không? Thế nhưng không phải cuối cùng rồi ngươi cũng sẽ giống như ta sao, ngày hôm nay nhất định ngươi sẽ phải thất bại.
- Nếu như ta không thất bại thì sao? Đi với ta, để ta dạy cho ngươi nghịch thiên cải mệnh.
Giang Thần nói.
Đệ tử tiến tu sững sờ, do dự trong chốc lát rồi thả chổi xuống, cùng Giang Thần đi về phía Phong Kỷ đội.
- Ngươi tên là A Phi đúng không?
Giang Thần hỏi.
Chân mày của hắn có thể nói là mày kiếm mắt sao, đôi môi rất mỏng khép lại gần giống như một sợi chỉ vậy, giống như hai cái lưỡi đao, sống mũi thẳng tắp khiến cho mặt của hắn nhìn qua lại càng thêm thon gầy.
Trong lúc vô tình Giang Thần đã nghe thấy những đệ tử khác thảo luận qua về người này, lúc vừa mới tới Thánh Viện người này xảy ra xung đột với người khác, cuối cùng lên Anh hùng đài, kết quả thảm bại.
Thế nhưng, thất bại cũng không sao, so với các đệ tử tiến tu sợ hãi rụt rè khác hắn đã rất đáng gờm rồi.
Giang Thần muốn lập lại niềm tin của hắn.
Có điều, A Phi chỉ gật gù, phản ứng không quá lớn, ở trong mắt hắn, Giang Thần cũng là một người thất bại mà thôi.
Bốn viện tỷ thí được cử hành ở trên quảng trường giữa bốn viện, nơi này có thể chứa đựng mấy vạn người.
Một loạt ghế được sắp xếp cao thấp không đồng đều tạo thành một vòng tròn, trên mặt đã có không ít người ngồi.
Phong Kỷ đội đến khiến cho bọn họ chú ý, dù sao y phục của Phong Kỷ đội rất là ưa nhìn, các đội viên anh khí bừng bừng, đặc biệt là Ứng Vô Song, khuôn mặt đẹp đẽ và khí chất của nàng càng hấp dẫn không ít ánh mắt.
Nghiễm nhiên, Giang Thần và A Phi ở trong đó cũng bị quan tâm.
- Sao hai đệ tử tiến tu này lại được Phong Kỷ đội tự mình mang đến vậy chứ?
- Nếu như là phạm tội, sẽ không mang tới nơi này.
- Người kia dường như là Thông thiên cảnh không đáng giá một đồng!
- Ở đâu? Ta xem một chút! Quả nhiên là hắn.
Người tới đây hôm nay không chỉ là đệ tử Thánh Viện mà cũng có không ít người của Thánh thành, trong gồm rất nhiều đệ tử tốt nghiệp từ Thánh Viện, cùng với thế lực khắp nơi đến quan sát.
Đương nhiên, còn có những người đến cổ vũ nữa.
Hiểu biết của bọn họ đối với Giang Thần chỉ từ trên mặt nhật báo mà thôi, Thông thiên cảnh không đáng một văn rốt cuộc có dung mạo ra sao, người biết được cũng không nhiều.
Trải qua đệ tử Thánh Viện nhắc nhở, bọn họ duỗi dài cái cổ ra, muốn chứng kiến hình dáng của hắn.
- Viện trưởng, người đã được mang tới.
Ở giữa có một thính phòng, rất là bắt mắt.
Người có thể ngồi ở chỗ này, đương nhiên đều không đơn giản.
Tổng viện trưởng của Thánh Viện và tổng giáo tập Sử Văn Cung cùng với viện trưởng bốn viện, còn lại chính là giáo viên các viện.
Giang Thần nhìn về phía tổng viện trưởng, đó là một vị lão nhân rất già, có điều, lại không cảm giác được khí tức già nua từ trên người hắn, trái lại còn tỏa ra sự phấn chấn mà người trẻ tuổi không thể có được.
- Giang Thần, biểu hiện của ngươi trong khoảng thời gian này rất ưu tú, kỹ năng ở trên khắp mọi mặt ngươi đều có thể đạt tiêu chuẩn tới mức độ hoàn mỹ, bây giờ cảnh giới của ngươi đã đạt đến Thông thiên cảnh, đạt đến bình cảnh, cho nên hôm nay ta tuyên bố ngươi được tốt nghiệp sớm.
Tổng viện trưởng nói.
Tốt nghiệp sớm?
Hai chữ này nghe rất êm tai, khó nghe chính là khai trừ.
Có điều lời này cũng không phải là không có đạo lý, khoảng thời gian này Thánh Viện cũng không sắp xếp chương trình học cho hắn, nguyên nhân cũng là vì vậy.
Phương diện kỹ năng, hắn không cần dạy nữa.
Trên tu hành, hắn đã là Thông thiên cảnh, quả thực đã đến bình cảnh.
- Đương nhiên, nếu như ngày hôm nay biểu hiện của ngươi ưu tú thì chúng ta sẽ suy xét để ngươi ở lại, gia nhập Anh Hùng đại thính.
Tổng viện trưởng lại nói.
Lời này khiến cho rất nhiều người cho rằng viện trưởng đang làm khó dễ Giang Thần thay đổi cái nhìn.
Bây giờ nhìn lại, dường như là một loại thử thách vậy.
- Không, vẫn là làm khó dễ.
Có điều khi mọi người nghĩ đến đối thủ mà ngày hôm nay Giang Thần phải đối mặt đối thủ như thế nào thì mọi người lại cảm thấy viện trưởng đang làm khó dễ.
Giang Thần hoàn toàn không thắng được, căn bản không thể gia nhập Anh Hùng đại thính.
Chỉ có trong lòng Giang Thần là hiểu rõ, hắn nhìn về phía Thạch Cảm Đương, vẻ mặt của người sau đã khẳng định suy nghĩ của hắn.
Nhất định là Thạch Cảm Đương đã mang lời của mình nói cho cao tầng Thánh Viện, bọn họ nửa tin nửa ngờ, ngày hôm nay bọn họ muốn tới kiểm nghiệm mình.
Ứng Vô Song nhìn Giang Thần một chút, sau đó mang theo đội viên rời đi.
Cũng không biết có phải là ảo giác hay không mà từ trong mắt của nàng Giang Thần đã nhìn thấy hai chữ đồng tình.
- Giang Thần, ngươi nên biểu hiện cho tốt, nếu không Đông viện ta sẽ không đưa ngươi trở về, tự ngươi chậm rãi đi trở về đi!
Giáo viên Đông viện bất mãn nói.
Giang Thần nhíu nhíu mày, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hắn còn không biết nếu như hôm nay không thể chứng thực lời mà hắn nói, Thạch Cảm Đương sẽ bị cách chức.
Cho dù tính cách của Thạch Cảm Đương táo bạo, một lời không hợp sẽ chửi ầm lên, thế nhưng ở trong lòng người Đông viện lại có địa vị không thể thay thế được.
Bất kể là đệ tử, hay là lão sư, tất cả đều tôn kính Thạch Cảm Đương xuất phát từ nội tâm.
Cũng là may mà đệ tử Đông viện còn không biết chuyện này, nếu không Giang Thần đã sớm bị các đệ tử Đông viện vây công rồi.
- Tìm một nơi ngồi xuống đi, chuẩn bị cẩn thận, khiêu chiến ngày hôm nay của ngươi không nhỏ đâu.
Thạch Cảm Đương nói.
- Đúng vậy, ngày hôm nay ngươi sẽ rất khổ sở đó!
Viện trưởng Nam viện cười lạnh một tiếng, vẻ mặt sung sướng dường như sắp trả được thù vậy.
Bởi vì hôm nay Tô Lệ sẽ báo thù, hắn đã đột phá Thông thiên cảnh!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...