Edit: bé Na
Sau khi về nhà, Chu Luật bảo Thanh Dạ đăng nhập vào trò chơi trước, cậu mở máy rồi vào trang diễn đàn xem tình huống thế nào.
Khu vực này trước nay luôn luôn náo nhiệt, ồn ào, luôn luôn lấy mấy chuyện tầm phào ra cãi nhau hoặc cùng nhau chia sẻ đặc điểm kỹ năng giữa các chức nghiệp, nhưng bầu không khí hôm nay lại không giống như trước đó.
Trang diễn đàn vừa mở liền nhìn thấy topic bắt mắt nhất, tác giả là hội viên của Ảo Giác Liên Minh, Khoảnh Khắc.
Tiêu đề là……
“Ảo Giác giải tán, thời điểm biết được tin tức này, mình ở trong trò chơi đã khóc òa”.
Chu Luật nhẹ nhàng nhấn chuột, vào xem topic. Từ đầu đến cuối, giản lược xem qua một lần.
Từ cảm giác trong bài viết có thể thấy được, cảm xúc của đứa nhỏ này nhất định đang rất kích động.
“Ảo Giác giải tán…… Từ khi Thần Vô mới phát hành cho tới bây giờ…… Một công hội lớn như vậy, hiện tại lại bị giải tán một cách vô cùng đơn giản. Tuy rằng đối với việc này mình đã sớm có dự cảm, cũng không phải không thể hiểu được lý do vì sao Trục Phong cùng mấy vị lão đại lựa chọn cách này, nhưng mình vẫn cảm thấy cực kì, cực kì khó chịu…… Lúc ấy mình trong trò chơi đã òa khóc, hoàn toàn không để ý xung quanh có bao nhiêu người đang nhìn mình…… Công hội mình yêu nhất, từ nay về sau đã không còn tồn tại trong Thần Vô nữa rồi……”
Những người comment cho topic không ít. Nhưng kỳ tích là, không có ai nhẫn tâm trào phúng hay chửi rủa điều gì.
Hoặc khổ sở, hoặc tiếc nuối, hoặc chúc phúc. Mỗi người đều lấy phương thức của mình để biểu đạt cách nhìn đối với chuyện này.
Bởi vì phóng viên Sera đang không có mặt, cho nên bài luận phân tích tình thế lần này vẫn chưa được đăng lên. Ai cũng không nghĩ đến, danh sách các công hội trong trò chơi ngày hôm qua vẫn còn biểu tượng của Ảo Giác, lại là lần xuất hiện cuối cùng.
Thế lực của tứ đại công hội tại Bi Luyến Hồ, hiện đã sụp đổ một góc. Từ nay về sau là tam đại công hội với thế chân vạc, và quần hùng vẫn tiếp tục hỗn chiến…… Chu Luật tạm thời không muốn suy nghĩ tiếp.
“Luật, xem xong rồi sao?” Thanh Dạ nhìn chằm chằm vào màn hình của mình, hỏi.“Xong rồi thì em cũng đăng nhập đi, chúng ta cùng đi tìm Trục Phong.”
“Vâng.”
Chu Luật tắt trang diễn đàn.
Câu tiêu đề “Ở trong trò chơi mình đã khóc òa ”, làm cho cậu không khỏi thở dài.
Về chuyện giải tán, vẫn là nên giáp mặt hỏi trực tiếp Trục Phong thì có vẻ tốt hơn.
Đăng nhập vào trò chơi, thấy công hội nhà mình, các thành viên online cơ bản đều đang dùng kênh hội nói chuyện phiếm. Nội dung được bọn họ thảo luận, cũng không nằm ngoài những chuyện có liên quan tới việc Ảo Giác giải tán.
“Nghe nói Ảo Giác là do nội loạn mới phân tán như thế……”
“Ai…… Nội loạn thật sự có thể hủy đi một công hội lớn như vậy. Cho nên mới nói mặc kệ thực lực có mạnh đến đâu, mọi người cùng đoàn kết mới là quan trọng nhất.”
“Về sau Bi Luyến Hồ bốn nhà lớn liền chỉ còn ba rồi…… Không biết Ngã Phật Từ Bi có thể tiến lên thế chỗ hay không?”
“Giờ ngồi ngẫm lại mình vẫn cảm thấy trong lòng chẳng có tí tư vị gì……”
“Lão đại, Phó hội, Trục Phong anh ấy……”
“Anh biết rồi.” Thanh Dạ nói,“Vừa rồi có gửi tin mật cho cậu ấy, bây giờ anh với Luật đang đi tới cửa đông.”
“Vâng……”
Cá Chết gật gật đầu.
Cửa đông của Thủ đô, là nơi tập hợp của Ảo Giác, cũng là nơi Trục Phong đang đứng trước mắt.
Trước khi công thành chiến diễn ra đây là nơi vô cùng náo nhiệt, hiện tại lại có vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Trục Phong ngồi trước cửa đông, bên cạnh không có bất kì ai.
Nhìn cảnh cậu ấy như vậy, một người ngồi bên cửa. Hình bóng cô đơn, vô hạn cô đơn.
“…… Trục Phong.”
“Các cậu đồng ý đến đây, tôi thật sự rất vui vẻ.” Trục Phong thấy hai người tới, đứng lên mỉm cười nói.“Hai người, đã lâu không gặp.”
“Về chuyện giải tán……” Chu Luật trực tiếp hỏi,“Cậu thật sự đã suy nghĩ kỹ càng sao?”
“Điều này……”
Trục Phong sửng sốt một chút, lập tức cười nói:
“Uh, tôi đã suy nghĩ kỹ lắm rồi.”
“Vì điều gì?”
“Các cậu cũng nhất định cũng đã nghe nói đi…… vấn đề nội loạn.” Trục Phong khẽ thở dài, giải thích,“Trên thực tế từ rất lâu trước kia, trong hội đã có người bất mãn đối với tôi. Vài người ý kiến không đồng quan điểm, đều muốn tự tách ra lập hội mới. Nay giải tán, coi như là cho bọn họ một cơ hội tự mình phát triển.”
“……”
“Tôi so với ai khác càng hiểu rõ hơn, Ảo Giác chính là một công hội mặt ngoài yên bình, nhưng thực tế vấn đề bên trong đã tích lũy rất nhiều, một khi xử lý không tốt, toàn thể chắc chắn sẽ sụp đổ.” Trục Phong tiếp tục nói,“Những người đó trong hội, sở dĩ trước kia không đem ý kiến đi làm loạn, cũng là vì bận tâm mặt mũi của công hội bên ngoài. Nhưng mà cứ tiếp tục như vậy thì có ý nghĩa gì? Cảm giác bằng mặt nhưng không bằng lòng, thật sự làm cho người ta vô cùng mệt mỏi.”
“Anh chưa từng thương lượng với họ?”
“Có. Nhưng rất rõ ràng, thất bại. Ở mặt ngoài bọn họ đều đã đồng ý giữ mặt mũi cho tôi, trên thực tế đáy lòng bọn họ ai cũng không phục tôi, một hội trưởng không thể làm cho mọi người tin tưởng, thì tiếp tục làm làm gì?” Trục Phong cười khổ,“Ý nghĩ chọn người khác để trao lại cái trách nhiệm này tôi cũng đã quyết vài lần, nhưng vẫn chưa chọn được người thích hợp. Cho dù có thực sự làm như vậy, không bao lâu nữa, Ảo Giác cũng sẽ gặp kết quả giống hiện tại……”
Chu Luật cùng Thanh Dạ nhìn thoáng qua lẫn nhau, yên lặng không nói gì.
Trong lúc nhất thời, hai người tìm không được lời nói thích hợp để an ủi người đang đứng trước mặt.
Ảo Giác Liên Minh.
Từng là đồng minh trên danh nghĩa với Ánh Sáng, sau lại bởi vì xung đột lợi ích trong Quốc chiến mà từ bỏ liên minh. Giữa hai hội từng phát sinh một số chuyện không thoải mái, hai hội trưởng trong lúc đó cũng không giữ được mối quan hệ như hai người bạn tốt.
Nhưng hiện tại Ảo Giác giải tán, lại làm cho Ánh Sáng bọn họ tiếc nuối tận đáy lòng.
Mất đi một kình địch, ở một cách nói khác, cũng giống như mất đi một bằng hữu.
Từ nay về sau, người chơi lui tới trong Bi Luyến Hồ, không còn có tên người nào mang theo tiêu chí của Ảo Giác.
Từ nay về sau, trên tường thành Mai Căn Hải Mỗ, không bao giờ còn thấy cờ xí của Ảo Giác tung bay.
Thời gian trôi qua, Ảo Giác trong trí nhớ của mọi người sẽ tan biến dần, Mai Căn Hải Mỗ sẽ nghênh đón chủ nhân mới.
Thời gian trôi qua, mỗi người hiện tại đang đứng nơi này, mỗi một công hội, đều sẽ bị Bi Luyến Hồ quên đi hoàn toàn……
Cho dù là ai, cũng sẽ có một ngày như vậy.
Chính là tới sớm, cùng tới muộn khác nhau.
Chúng ta đều sẽ có một ngày như vậy.
Không lâu sau, Hồ Ly một mình đi tới cửa đông.
Lại một lát sau nữa, Ken cũng tới đây.
Chủ vị của Tứ đại công hội, hôm nay rất khó toàn bộ cùng hội ngộ nơi này.
Ý đồ Hồ Ly và Ken đến đây, không hề nghi ngờ, là để đối với Trục Phong, đối với Ảo Giác, đối với người đã từng là đối thủ, nói một lời từ biệt cuối cùng.
“Cảnh tượng chúng ta hòa bình mà nói chuyện như thế này, tôi đoán đây chắc là lần đầu tiên, mà cũng là lần cuối cùng?” Trục Phong cười,“Kỳ thật, tháng sau tôi sẽ kết hôn.”
“Kết hôn?…… Chúc mừng.”
Nghe được tin này làm cho người ta có cảm giác ngoài ý muốn.
“Uh, kết hôn.” Trục Phong gật gật đầu,“Bạn gái vốn vẫn phản đối tôi chơi game online. Lần này giải tán công hội, cũng sẽ làm cho tôi cắt đứt hoàn toàn ý niệm trong đầù, tập trung vào kinh doanh đảm bảo cho cuộc sống tương lai. Từ nay về sau, tôi đã có một gia đình riêng để quan tâm.”
Trục Phong giống như vui đùa nói:
“Nói tiếp, tôi quả thật cũng nên nghiêm túc lại. Cứ ham chơi như vậy, bà xã không chừng sẽ một cước đá ra khỏi nhả.”
Mọi người nghe vậy, đều nở nụ cười.
“Làm hội trưởng lâu như vậy, cả ngày đều tâm tâm niệm niệm chuyện của công hội…… Tin tưởng mọi người đều giống nhau.” Trục Phong thong thả bước đến tấm biển trước cửa thành, cảm khái nói,“Đôi khi tôi lại nghĩ, cuối cùng, làm hội trưởng còn không bằng làm một hội viên bình thường. Vì công hội phát triển mà bàn đông tính tây, thừa nhận áp lực từ các phương diện, kết quả là có người lại còn mắng mình là đồ chó má…… Chúng ta rốt cuộc cố gắng là vì cái gì?”
Anh dừng một chút, tiếp tục nói:
“Tôi hiện tại thật sự có chút mệt mỏi, rất mệt mỏi, tôi cũng không nghĩ muốn công hội này kéo dài hơi tàn. Những người đang muốn rời đi, để cho bọn họ tự do đi thôi…… Tuy rằng trong lòng vẫn luyến tiếc từng khoảnh khắc nhiệt tình yêu thương những đứa nhỏ trong công hội, nhưng tôi đã vô lực không muốn vì bọn họ làm thêm chuyện gì.”
“Trục Phong, thật sự đã làm khó cậu rồi.” Ken thản nhiên nói.
“Cho nên…… Sau này nếu có người của Ảo Giác xin gia nhập công hội các cậu, phiền các cậy thay tôi quan tâm tới bọn họ.”
“Chúng ta sẽ làm như vậy.”
“Cám ơn.” Trục Phong hơi nở nụ cười,“Nói tiếp, mấy công hội chúng ta cũng khó có được một buổi tụ tập thế này, không bằng đêm nay cũng nên mở lòng tâm sự cùng nhau.”
“Được rồi.”
Chu Luật gật gật đầu.
Buổi tối hôm nay, mọi người đều vứt bỏ thành kiến, bỏ qua công hội cùng giới hạn không gian.
Đối với người sắp rời đi, gửi lại cho họ nguyên vẹn thành ý và tôn trọng, là chuyện tất nhiên.
Bởi vì, chúng ta đều sẽ có một ngày như vậy.
Sau khi thời điểm tụ hội ngắn ngủi chấm dứt, mọi người nói lời từ biệt lẫn nhau, rồi đều rời đi.
Chu Luật cùng Thanh Dạ bị Trục Phong gọi lại.
“Thực tế…… Tôi còn có chuyện muốn gửi gắm hai người các cậu.”
“Chuyện gì vậy?”
“Tôi trong trò chơi có quen biết một cô bé, quan hệ giữa tôi và cô bé ấy vẫn tốt lắm.” Trục Phong thành khẩn nói,“Tôi đi lần này, không yên lòng nhất chính là em ấy. Đứa nhỏ này rất đơn thuần, tôi sợ cô bé sẽ bị hội viên bên tôi làm hư, cho nên……”
“Cho nên……” Chu Luật hiểu được, liền nói tiếp,“Anh muốn giới thiệu cô bé gia nhập Ánh Sáng?”
“Uh……” Trục Phong gật gật đầu,“Chỉ có để cô bé ở lại một công hội có không khí tốt như Ánh Sáng, tôi mới có thể an tâm rời đi. Đứa nhỏ Linh Linh này rất ngoan ngoãn, rất nghe lời, chắc chắn sẽ không gây thêm phiền toái cho các cậu…… Không biết các cậu có thể đồng ý không?”
Chu Luật liếc mắt nhìn Thanh Dạ một cái, lại nghĩ tới cô em gái nhỏ của mình, vì thế liền trả lời:“Không thành vấn đề.”
——————————————–
P/s: Ai trong chúng ta rồi cũng sẽ có một ngày như vậy…
Ai trong chúng ta rồi sẽ có một ngày bị lãng quên, bị thế giới này lãng quên, những chuyện chúng ta hiện giờ đang làm, bạn và tôi, rồi tất cả sẽ bị thời gian lãng quên.
Dù sớm hay muộn.
Cuộc sống luôn luôn thay đổi, lãng quên sự tồn tại của một người vô cùng dễ dàng, đời thực đã như vậy, trong thế giới ảo còn trông mong gì hơn.
Tôi tự nhận trí nhớ của mình rất kém, có những chuyện tưởng chừng rất quan trọng, nhưng giờ ngồi ngẫm lại, lại cảm thấy mình đã quên đi rất nhiều.
Thật đáng sợ, quên đi những điều mình cho là quan trọng nhất, đáng sợ hơn nữa, mình là người sẽ bị lãng quên.
Thật sự rất đáng sợ… rất đáng sợ…
Càng nghĩ càng bế tắc, mình chỉ là một hạt cát nhỏ bé trong một thế giới rộng lớn, làm thế nào để mọi người nhớ tới mình, quan tâm tới mình, để ý đến sự tồn tại của mình.
Đôi khi ở một mình, mình vô cùng cần một người, cần duy nhất một người, nhắc nhở mình rằng mình không cô đơn, không cô đơn giữa thế gian mênh mông này…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...