Edit: bé Na
Sera cùng Độc Bộ, đang ‘Đồng bệnh tương lân’.
Một người vì bằng hữu bị mượn đi công thành chiến cho nên nhàm chán, một người vì bà xã cả ngày làm chuyện của công hội cho nên nhàm chán. Hai người bị quốc chiến dự tuyển biến thành vô cùng trống vắng, gần đây thường xuyên ghé vào nói chuyện phiếm cùng nhau.
“Độc Bộ, cậu không cần đi kiếm tiền sao?”
“Cậu chẳng phải cũng thế?”
“Kiếm mối làm ăn nhiều, cũng không phải kiếm suốt ngày……” Sera ách xì 1 cái,“Thời gian còn lại không có việc gì để làm.”
“Đúng vậy.”
“Aizzz……”
Hai người nhìn nhau, cùng thở dài.
“Độc Bộ……”Sera lười biếng nói,“Mấy ngày nay có chuyện gì thú vị không?”
“Sera.” Độc Bộ mỉm cười,“Chuyện cậu biết so với tớ chẳng phải còn nhiều hơn sao?”
“Thật không……”
“Chuyện Mã Lệ cùng Ken, cậu chẳng phải đã biết từ trước sao?”
“Ách……” Sera sửng sốt,“Tớ không phải cố ý không nói cho cậu, cậu hẳn là hiểu được.”
“Chỉ đùa một chút thôi, tớ cũng hiểu được cái khó của cậu.” Độc Bộ thân mật cười cười,“Bất quá, người lên diễn đàn nói chuyện linh tinh rốt cuộc là ai nhỉ?”
“Là người rất hy vọng Cách Lãng phải thua trận……” Sera chậm rãi nói,“Với mấy nhân vật đổ cửa lần này, hắn ta chắc chắn là cũng có liên quan.”
“Rất khó để tra xem ai phải không……”
“Đúng vậy.” Sera gật gật đầu,“Tớ đã kính nhờ Tiểu Liên giúp tra ra chân thân của hắn, có thể tra được thế nào thì hay thế đó. Tóm lại, tớ không thể ngồi xem Tiểu Luật phải phiền não vì loại người như vậy.”
Sera là phóng viên của trò chơi, cùng admin diễn đàn Tiểu Liên, cũng là phóng viên trò chơi, quan hệ rất tốt.
Có thời điểm, các mối quan hệ là rất hữu dụng .
“Hy vọng có thể tra ra điều gì đó.” Độc Bộ khẽ thở dài,“Loại hành vi đổ cửa này, quả thực quá vô sỉ.”
Sera đồng ý cười cười, hỏi:
“Độc Bộ, cậu nói phu nhân nhà cậu sao không kéo cậu đến hỗ trợ cho công hỗi?”
“Hỗ trợ cái gì? Quốc chiến?”
“Uh.”
“Coi như xong……” Độc Bộ cười to,“Cho dù tớ có nguyện ý đi, cô ấy cũng sẽ không đồng ý . Ánh Sáng nhân tài đông đúc, tớ đây đàm phán kiếm tiền thì giỏi chứ đánh nhau thì gà mờ, vẫn là đừng nên gây thêm phiền phức.”
“Ha ha……”
Sera cũng cười một trận, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện.
“Đúng rồi…… Gần đây Thường Thế có qua tìm tớ.”
“Thường Thế?” Độc Bộ hỏi,“Hội trưởng của Ngã Phật Từ Bi, Thường Thế Chi Ám?”
“Đúng rồi.”
“Tìm cậu mua trang bị?”
“Uh.”
“A…… Kỳ thật cậu ta cũng đã qua tìm tớ.” Độc Bộ có chút thần bí nói,“Nhưng lại là tới mua phê dược , số lượng khá lớn.”
“Thường Thế không phải đã tuyên bố cậu ta không tham gia vào dự tuyển sao…… Ai chẳng biết trong lúc quốc chiến hàng hóa là quý nhất .” Sera nói thầm nói,“Hay là bọn họ chuẩn bị cùng Đại công hội nào đó kết minh?”
“Hẳn là không phải.” Độc Bộ lắc đầu,“Kỳ thật bọn họ vẫn tham gia công thành đều, chẳng qua chúng ta không để ý mà thôi. Về phần gần nhất tại sao lại tự nhiên phát lực, tớ hoài nghi……”
“Ừ?”
Độc Bộ cười tủm tỉm nói:
“Hơn phân nửa là Thường Thế đang rất nhàm chán!”
“Đổ……” Sera vốn tưởng rằng lần này có thể lấy được tin mới, gục đầu buồn bực,“Độc Bộ cậu mới là người nhàm chán nhất phải không?”
“Tớ nói sai sao?” Độc Bộ vẻ mặt vô tội,“Cậu cũng đừng quên, Thường Thế cũng giống như chúng ta, cũng là người bị Quốc Chiến làm cho thập phần trống vắng……”
Sera nghĩ nghĩ tới tình cảnh của Thường Thế, cùng với tình cảnh bà xã của Thường Thế, bừng tỉnh đại ngộ nói:“A…… Tớ hiểu được, quả nhiên là cậu ta cũng đang cần tìm người để phát tiết cảm xúc, thật là đáng thương mà……”
“Sera, nguyên lai cậu cũng biết bà xã của Thường Thế là ai hả? Uổng công tớ ra vẻ bí mật nãy giờ, ôi chao…… Cậu là làm sao mà biết được?”
“Độc Bộ, cậu thật đáng ghét, cậu còn muốn tớ nhất thanh nhị sở (phân tích rõ ràng) sao?”
“Ha ha ha ha……”
“Hắc hắc hắc hắc……”
Hai người nhìn qua chính trực vô cùng…… Chỉ sợ đây mới là Đại vương bát quái chân chính của Thần vô.
“Xem ra…… Đến thời điểm dự tuyển cuối cùng, chỉ sợ còn có thể phát sinh ra một trần hỗn chiến nữa.”
“Hỗn chiến sao? Kỳ thật thì cũng……” Sera cao thâm nói,“Tình thế, đã càng ngày càng rõ ràng.”
**
“Lão đại a, lần trước thực đáng tiếc không thể đánh hạ Tắc Nhĩ Thấm, lần này anh muốn chúng ta đi tiếp không?”
“Anh muốn nói cái này một chút.” Thường Thế nói,“Không tham gia quốc chiến, mọi người có thấy đáng tiếc hay không?”
“Có cái gì mà phải tiếc nuối .” Tiêu Dao cười nói,“Thường Thế, anh chừng nào lại trở nên lề mề như thế? Lúc trước, thời điểm kiến lập hội, chúng ta không phải là cảm thấy thú vị cho nên mới tập kết đứng lên khiêu chiến tứ đại công hội sao? Muốn đánh liền đánh, không muốn đánh nữa thì giải tán, Ngã Phật Từ Bi cho tới bây giờ cũng không là một công hội nghiêm túc. Cho nên cái loại Quốc chiến phiền toái như vậy, mọi người cũng không đặc biệt coi trọng .”
“Đúng vậy, lão đại.” Một người khác cũng phụ họa nói,“Mọi người đều là cam tâm tình nguyện đi theo anh làm loạn. Anh hôm nay nói không tham gia quốc chiến chúng ta sẽ không tham gia, anh ngày mai nói muốn đánh hạ tứ đại chủ thành chúng ta cũng sẽ đi đánh. Tóm lại, có thể chơi đến tận hứng là tốt rồi.”
“Thật không?”
“Đương nhiên là thật.”
“Hảo.” Thường Thế mỉm cười, nói với các anh em,“Đi thôi, chúng ta đi chiếm thành nào.”
“Go!”
Bà xã nhiều ngày như vậy cũng không thèm nói chuyện với mình, càng miễn bàn chuyện đi chơi linh tinh. Thường Thế trong lòng xác thực có chút buồn bực.
Ngẫu nhiên gặp mặt, chủ đề nói chuyện của đối phương cũng không nằm ngoài “Phó hội của chúng em”……
Thường Thế cũng đã từng gặp qua Luật, cũng từng bị đối phương cùng Thanh Dạ ở một giây cuối cùng hạ được thành.
Nói thực, ấn tượng rất sâu.
Thường Thế luôn luôn không thích Tứ đại công hội, những người vì ích lợi cho công hội mà không từ thủ đoạn, cũng không thích những người nghiêm túc đứng đắn đến trình độ như vậy.
Nhưng cậu thừa nhận, Nguyệt Ẩn Luật xác thực rất giỏi.
Đương nhiên…… Nếu bà xã nhà mình nhắc tới anh ta ít hơn một chút, thì ấn tượng của mình đối anh ấy chắc chắn sẽ tốt hơn.
Thường Thế cùng mấy đội hữu đi tới Hồng Vũ.
Bọn họ thấy, có người ở cửa thành phóng cột băng.
Thành viên Cách Lãng Địch Á bị chặn trước cửa, người nào người nấy nghiến răng nghiến lợi.
Bởi vì địa đồ thành chiến có đặc thù hạn chế, khu vực ngoài thành khu vực không được phép pk. Nếu không, đại khái đã sớm có người không cố kị vấn đề hồng danh hay không hồng danh, đối với mấy tên bại hoại kia đại khai sát giới .
“Lão đại…… Đây là có chuyện gì vậy?” Hội viên có người rất ngạc nhiên.
“Có kẻ quấy rối, sách.” Thường Thế khinh thường nói,“Loại thủ đoạn nhàm chán cực điểm này, mà bọn họ cũng có thể nghĩ ra.”
“Hôm nay là trận dự tuyển gần như cuối cùng rồi…… Cách Lãng Địch Á thật đúng là không hay ho.”
Thường Thế lẳng lặng quan sát tình huống, bỗng nhiên, trong tầm nhìn xuất hiện một người.
Nguyệt Ẩn Luật.
“Luật…. Mấy tên bại hoại kia quả nhiên đã ngóc đầu trở lại . Nhìn qua chắc là nhân vật mới.”
Một người tên Vân Trung tiến lên thống báo tình huống.
Cửa Hồng Vũ đã bị băng đổ che chật kín, căn bản không thể đi vào.
“Vân Trung, thực tế chỗ tập hợp cũng bị bọn họ đến gây rối, đang đổ đẩy chỗ cửa truyền tống.”
“Cái gì……?” Vân Trung cả kinh, lập tức mắng,“Con mẹ nó, quả thực khinh người quá đáng!”
“Tóm lại đi về trước đã. Hồ Ly sẽ nói cho các cậu bước tiếp theo nên làm như thế nào.”
Người kia lời nói vẫn bình tĩnh như cũ, nhìn không ra có cảm xúc, phản ứng gì khác lạ.
“Được rồi, mọi người đi thôi.”
Mấy thành viên còn lại của Cách Lãng Địch Á nhanh chóng trở về thành .
Người kia không hề rời đi. Thường Thế đoán anh ta có thể đã thấy mình.
Quả nhiên…… Anh ấy đi vài bước đến bên này, thêm cho mình cùng đội hữu vài trạng thái.
Thường Thế do dự một chút, vẫn là mở miệng nói cám ơn.
“Không cần.” Người kia ôn hòa trả lời,“Các cậu cũng cố lên nhé.”
Sau đó, anh ấy gật gật đầu hướng bọn họ, bay trở về thành.
“Thường Thế.” Tiêu Dao động tác mau lẹ gửi tin mật cho cậu,“Tôi đã đến cửa Lạc Tang, muốn đánh hay không?”
“Lạc Tang hiện tại là thành của ai?”
“Xem cờ xí…… Ngô, trước mắt là Cách Lãng.”
“Đổi địa phương đi, Tiêu Dao.” Thường Thế thản nhiên nói,“Hai lần này, chúng ta không động tới thành của Cách Lãng.”
“Vì sao?”
“Tôi không muốn bị lão bà đuổi giết.” Thường Thế hay nói giỡn đáp.
“Được rồi, sẽ theo ý anh.”
Tiêu Dao lập tức trả lời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...