Thần Vô Chi Nguyệt

Edit: Bé Na

“Ai vậy nhỉ?”

Chu Luật bất đắc dĩ đứng dậy, nằm lên giường tiếp điện thoại

Sau đó cậu ngây ngẩn cả người.

Di động hiền thị người gọi đến, mà người đó…. là Thanh Dạ.

Tuy đã trao đổi số điện thoại từ rất lâu trước kia, nhưng bọn họ vẫn chưa ai gọi cho người kia. Bình thường thì chỉ gửi mấy tin nhắn mà thôi.

Bây giờ Thanh Dạ lại gọi đến, là có chuyện gì?

Mình nên tiếp, hay là không tiếp?

Chu Luật nhìn màn hình sợ run.

Nói không sợ hãi, không khẩn trương… đều không có khả năng

Tim đập thật nhanh, tựa hồ so với vừa rồi mau hơn rất nhiều.

Chuông đã kêu ba lần, nhưng vẫn như cũ không có ngừng lại.

Nếu không trả lời điện thoại, chắc chắn chuông sẽ kêu đến hết đêm.

Hôm nay Thanh Dạ hẳn là muốn quyết tâm tìm cậu nói chuyện……

Chu Luật ấn nút nhận cuộc gọi, tận lực kìm nén tâm tính trả lời:

“…… Uy?”

“A……”

Người đang gọi rút cục cũng được trả lời cười cười, dùng tiếng nói trầm thấp đáp lại:

“Luật…… Là tôi.”

Thanh âm của Thanh Dạ, vô cùng chân thật vang lên ở bên tai.


Âm sắc rất có cảm xúc, làm cho người ta không tự chủ liên tưởng tới bộ dạng của anh.

Chu Luật lấy lại bình tĩnh, hỏi:

“Có chuyện gì vậy?”

“Không có việc gì không thể gọi cho cậu sao?” Thanh Dạ cười,“Cậu vẫn đang ở trên mạng hả?”

“Không……”

“Không là tốt rồi.” Thanh Dạ nói phi thường ôn nhu,“Lần đầu tiên gọi điện thoại cho cậu, tôi thật sự cảm thấy sợ hãi……”

“Bất an cái gì?”

“Sợ cậu mắng tôi.”

“Tôi mắng gì anh?”

“Sợ cậu mắng tôi không có chuyện gì để làm.”

“A……”

Chu Luật bị những lời này chọc nở nụ cười, bất an phía trước nhất thời trở thành hư không.

“Vậy mà anh vẫn có can đảm gọi tới?”

“Da mặt dày là ưu điểm của tôi. Nói sau đi…… Tôi từ trước đã muốn nghe thanh âm của cậu.” Thanh Dạ mặt không đỏ thản nhiên nói,“Chỉ cần nghĩ đến người đang nghe điện kia rõ ràng là Luật, trong lòng liền cảm động vô cùng.”

Đúng là một tên không đứng đắn… Trong hiện thực quả nhiên cũng là không đứng đắn giống nhau.

Chu Luật có điểm lúng túng, nói sang chuyện khác :

“Đúng lúc, có chuyện trọng yếu tôi phải nói với anh……”

“Nếu là chuyện Hưu Bá Luân thất thủ thì nói sau đi…… Cá Chết đã nói cho tôi biết .” Thanh Dạ nhẹ nhàng đánh gãy lời nói của cậu ,“Thắng bại trong binh gia là chuyện thường, hy vọng cậu không cần để ý quá.”

Chu Luật biết, Thanh Dạ nhất định sẽ nói như vậy.


Nhưng là, chỉ cần tự nhắc nhở mình đã cô phụ Thanh Dạ, trong lòng cậu không thể dễ chịu được.

Chu Luật tự yêu cầu bản thân rất nghiêm khắc, cậu chưa bao giờ có thói quen trốn tránh trách nhiệm.

Thấy cậu vẫn trầm mặc không nói lời nào, Thanh Dạ một lần nữa trấn an nói:

“Luật, cậu vì tôi, vì cái hội này đã làm được rất nhiều , hiện tại không cần vì một chuyện nhỏ mà trách cứ chính mình.”

“Nhưng nếu không phải tôi lúc đó vắng họp……”

“Thôi nào, Luật, lý do gì bây giờ cũng không quan trọng. Ghi nhớ rồi về sau nói.” Thanh Dạ thu liễm ý cười, thật sự nói,“Cậu hiện tại cần nhớ kỹ một chuyện, chỉ có đem Ánh Sáng giao cho cậu tôi mới có thể thực sự cảm thấy yên tâm. Vị trí Ánh Sáng phó hội trưởng vĩnh viễn đều chỉ thuộc về một mình cậu, trừ cậu ra, tôi và mọi người, đều sẽ không chấp nhận người thứ hai giữ vị trí này.”

“Thanh Dạ……”

“Công hội là một gia đình, nghiêm khắc giáo dục là đúng, nhưng bao dung lẫn nhau cũng là việc nên làm. Chúng ta sẽ không vì loại sự tình này trách cứ cậu.” Thanh Dạ ôn nhu nói,“Vừa rồi khi Cá Chết gọi điện thoại cho tôi, nhấn mạnh có khả năng cảm xúc của cậu bây giờ đang không tốt, hy vọng tôi có thể khuyên nhủ cậu. Bọn họ đều thật sự rất quan tâm tới cậu.”

“……”

Nghe xong lời này, Chu Luật nghe nhất thời không biết nên nói câu gì mới phải.

Quan tâm lẫn nhau , chiếu cố lẫn nhau , thông cảm lẫn nhau …… Đây mới thực gọi là bằng hữu.

Ánh sáng, còn có những người ở Ánh sáng, không biết từ khi nào đã trở thành tồn tại trọng yếu đối với mình. Bất luận là trò chơi hay ngoài đời, mình cũng không hy vọng bọn họ bị tổn thương.

Mọi người vui vẻ náo loạn cùng nhau, đó mới chính là cảnh tượng mình muốn nhìn thấy.

“Hôm nay tâm tình quả thật không tốt. Sau đó lại biết Đu Đủ bọn họ bị người bên Ảo Giác đùa giỡn , có chút tức giận.” Chu Luật khẽ thở dài,“Tên Trục Phong này, quả nhiên vẫn không thành thật.”

“Cậu ta lúc trước sở dĩ đáp ứng kết làm đồng minh, một nửa nguyên nhân là nể mặt cậu. Nếu không một người làm việc cẩn thận như cậu ta, làm gì có khả năng dễ dàng gật đầu?” Thanh Dạ cười cười,“Luật nhà ta tự thân xuất mã đàm phán, đối phương làm gì có tư cách không đồng ý?”

Nghe Thanh Dạ nói đến vấn đề tình thế giữa các công hội ở Bi Luyến Hồ, cảm xúc của Chu Luật cũng lên cao. Cậu trả lời:

“…… Tôi cũng không lấy đao đặt lên cổ Trục Phong.”

“Cũng không kém nhiều lắm đi.” Thanh Dạ nhớ tới cảnh tượng lúc hội đàm, không khỏi bật cười,“Khẩu khí của cậu lúc nói chuyện đó, ngay cả tôi nghe xong cũng thấy buồn bực thật sự……”


Chu Luật hơi hơi cười nói:

“Kỳ thật mặc kệ cậu ta có thật tình hay không, chỉ cần cậu ta đồng ý là được rồi. Bởi vì hai hội kết minh mới là mục đích cuối cùng của chúng ta, không phải sao?”

Cách Lãng Địch Á đã chính thức cùng Ngân Cánh kết minh, lại có tin truyền tới là sắp tới giữa hai hội thậm chí còn muốn tiến hành trao đổi thành viên. Điều này đối với Ánh Sáng cùng Ảo Giác còn lại mà nói, cũng không phải là việc tốt.

Cho nên, Ảo Giác bên kia có nhiệt tình kết minh hay không cũng không trọng yếu, chỉ cần hai hội cùng kí kết hiệp ước đồng minh, là đủ rồi

Loại quan hệ ở mặt ngoài này ít nhất còn có thể chế trụ Ken của Ngân Cánh, khiến cho hắn trong khoảng thời gian ngắn không dám đối Ánh Sáng làm bậy.

Đợi đến khi Ken thật sự có đủ thực lực xuất thủ, thì Ánh Sáng cũng giống như vậy, có đủ cường lực chống đỡ hết thảy công kích.

Kế hoạch của Chu Luật, vẫn đang tiến hành theo đúng trình tự.

“Đúng, cậu nói đều đúng” Thanh Dạ ôn nhu mỉm cười nói,“Thời điểm đó, cậu thật có khí thế. Lúc ấy tôi đã nghĩ…… Cuộc đời này có cậu, tôi không còn cầu mong gì hơn. Trừ bỏ Luật, ai không nhập được vào mắt tôi.”

“…… Câm miệng.”

Trước kia là “Hết thảy rất đẹp, chỉ vì có cậu”, hiện tại lại là “Cuộc đời này có cậu, tôi không còn cầu mong gì hơn”……

Người này càng ngày càng quá đà, sử dụng những từ ngữ điên cuồng.

Nhưng là, nghe xong câu nói này cũng làm cho người ta có điểm khó nói, lại có thể làm trong lòng dần dần ấm áp lên.

Nụ cười không tự chủ đặt bên môi… May mắn đây chỉ là gọi điện nên đối phương không thể nhìn tới.

“Luật…… Ngày gặp mặt , tôi muốn nghe cậu trả lời thuyết phục.”

Trả lời thuyết phục?

Cái gì mà trả lời thuyết phục?

“Tôi thích cậu, Luật.”

Thanh Dạ thanh âm, nghe ra có chút lo lắng.

A…… Hiểu được . Thì ra là vì điều này.

Đây là phương thức Thanh Dạ quan tâm đến mình, xác thực vì chính mình mà suy nghĩ.

Lúc gặp mặt cho câu trả lời thuyết phục, điều này cũng thích hợp lắm… khả năng bị cự tuyệt… cũng nhiều lắm.

Thanh Dạ kỳ thật cũng thực bất an……


Anh cũng rất sợ, sợ mình sẽ bị người ta quyết đoán mà cự tuyệt.

Nguyên lai anh cũng có thời điểm lo lắng.

Chu Luật ngượng ngùng cười, trêu ghẹo nói:

“Thanh Dạ, nếu tôi lớn lên giống Godzilla, anh có thể hay không sẽ bị dọa mà bỏ chạy?”

“Ách……” Đối phương dừng một chút, hồi đáp,“Đương nhiên sẽ không.”

“Nhưng là Thanh Dạ……”

“Ân?”

“Nếu anh lớn lên giống Godzilla, tôi nhất định xoay người bỏ chạy.”

“……”

Thanh Dạ sửng sốt một chút, bỗng nhiên nở nụ cười:

“Không hổ là Luật, cậu thật đúng là không chừa cho tôi ít mặt mũi……”

Chu Luật thập phần đứng đắn trả lời:

“Tôi là người, căn bản không có lý do cấp quái thú mặt mũi.”

“Ha ha ha ha……”

Lần này, Thanh Dạ còn cười lợi hại hơn . Hoàn toàn không để ý tới cái gọi là hình tượng.

Nếu giờ phút này bên cạnh Thanh Dạ có người đi qua, nhất định sẽ cảm thấy rất kinh ngạc.

“Luật thân ái…… Tôi thật sự là càng ngày càng thích cậu.”

“Đứa ngốc……”

“Luật, tôi thật sự rất thích cậu.”

“Ngu ngốc……”

“Luật, tôi yêu cậu tới chết mất……”

“Anh điên rôi……”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận