Thanh niên hán tử vừa ăn hết tô mì ngẩng đầu lên vội đáp:
- Đúng ta là Liêu Trường Phát.
Tiểu Hổ Tử cười tươi bước tới:
- Đại ca, chẳng lẽ không nhận ra đệ đây ư, đệ là Tiểu Hổ Tử đây mà.
Liêu Trường Phát mở tròn hai mắt không dám tin ngay:
- Ngươi... ngươi... thực là Tiểu Hổ Tử ?
- Đương nhiên thực là Tiểu Hổ Tử.
Liêu Trường Phát ngờ vực:
- Sao ngươi vẫn bé nhỏ thế này thôi ư ?
Tiểu Hổ Tử mỉm cười:
- Đệ không dám lớn vì sợ tốn tiền mua quần áo lắm !
Giọng điệu đùa bỡn chính là của Tiểu Hổ Tử, Liêu Trường Phát vẫn còn nửa tin nửa ngờ:
- Nhị đệ, mấy năm nay ngươi biệt tăm ở nơi đâu, ta với tam đệ cứ tưởng ngươi chết mất rồi chứ.
Tiểu Hổ Tử bật cười:
- Chuyện còn dài lắm, tam đệ hiện ở đâu ? Đệ thực nhớ nhị vị huynh đê.....
Liêu Trường Phát quay sang gọi một nữ tử đứng sau bàn thu tiền:
- Liên Hoa, coi cửa hàng giùm ta một chút rồi dẹp hàng sớm về nhà sửa soạn rượu thịt, ta đi gọi Lãn Cẩu Tử đây...
Hắn vừa dặn nữ tử có lẽ là vợ hắn vừa nhấc bổng Tiểu Hổ Tử lên:
- Nhị đệ, không ngờ ngươi vẫn còn sống trở về. Ngươi vẫn bé nhỏ như năm xưa, hay quá, chúng ta đi tìm Lãn Cẩu Tử.
Tiểu Hổ Tử thẹn đỏ mặt:
- Đại ca bỏ đệ xuống, có phải đại tẩu của đệ kia không?
Liêu Trường Phát “a” một tiếng đặt Tiểu Hổ Tử xuống vẫy tay gọi nữ tử:
- Liên Hoa, đến đây, đây là người ta thường nhắc với em, nhị đệ Tiểu Hổ Tử đấy.
Tiểu Hổ Tử chắp tay xá Liên Hoa một cái, Liên Hoa do dự một chút rồi cũng thi lễ lại, nàng ta ngẩn mặt ra trong lúc Liêu Trường Phát kéo Tiểu Hổ Tử bước mau ra quán mì. Tiểu Hổ Tử rất nhớ Lãn Cẩu Tử, hỏi dò:
- Tam đệ hiện nay làm nghề gì để sống?
Liêu Trường Phát đáp:
- Nó khá hơn chúng ta nhiều, bây giờ đã là chủ nhân một cửa hàng kha khá.
Lãn Cẩu Tử chỉ là một chủ nhân cửa hàng bán gạo. Cửa hàng chẳng lấy gì làm lớn nhưng ở một nơi nhỏ bé như nơi này cũng có thể gọi là khá giả. Khi Tiểu Hổ Tử và Liêu Trường Phát đến nơi, hắn đang cân gạo cho khách, Tiểu Hổ Tử và Liêu Trường Phát đến sát bên hắn mà hắn hình như chưa biết.
Sau khi cân gạo xong, tiễn khách ra ngoài, quay thân lại, hắn mới mỉm cười với Liêu Trường Phát:
- Đại ca, hôm nay đến có chuyện gì ?
Tiểu Hổ Tử đứng sau lưng Liêu Trường Phát, tựa hồ Lãn Cẩu Tử không chú ý đến, liền chen lời:
- Ngươi không nhận ra ta là ai đây sao ?
Lãn Cẩu Tử nhìn y không có gì ngạc nhiên chứng tỏ không hề nhận ra Tiểu Hổ Tử.
Tiểu Hổ Tử cười cười:
- Nhị ca của ngươi đây, Tiểu Hổ Tử.
Lãn Cẩu Tử giật mình im lặng một lúc lâu rồi mới tiếp:
- Nhị ca, xin mời vào.
Liêu Trường Phát xua tay:
- Ngươi dọn dẹp đi, đến nhà ta nói chuyện.
Lãn Cẩu Tử bất bình:
- Cần gì đến nhà đại ca, nhà tiểu đệ không nói chuyện được ư ?
Liêu Trường Phát giải thích:
- Vì ta đã dặn đại tẩu ngươi chuẩn bị rượu thịt rồi.
Tiểu Hổ Tử xen vào:
- Không giấu gì nhị vị, đệ bây giờ đang đói lắm, chỉ e đại tẩu nhất thời chưa thể chuẩn bị xong rượu thịt được. Theo đệ thì chúng ta hãy tìm nơi tửu lâu thanh vắng nào đó rồi hãy nói chuyện được chăng ?
Lãn Cẩu Tử đáp:
- Chúng ta nên đến “Trường Xuân lâu” được không?
Nói xong hắn vào tủ thu dọn tiền bạc, rồi cùng hai nghĩa huynh bước ra cười cười nói nói đưa nhau đến Trường Xuân lâu.
Trường Xuân lâu vốn có ba gian quán, giờ này đều đông đặc khách ăn, ba người vào ngồi ở cái bàn tận ngoài sân. Địa phương này là một thành trấn nhỏ, ai cũng biết mặt nhau, chỉ cần dặn mấy tiếng, rượu thịt đã được dọn lên.
Ba người uống cạn ba chén rượu, Tiểu Hổ Tử rót tiếp chén rượu nữa:
- Nhớ lại chuyện ngày xưa thật như nằm mơ, sau đó nhị vị huynh đệ làm sao ?
Lãn Cẩu Tử đáp:
- Lúc ấy vì chúng ta tuổi còn quá nhỏ nên không bị nha huyện giam giữ gì, chỉ đưa chúng ta về...
Liêu Trường Phát nói tiếp:
- Nhưng không vì vậy mà được an thân, chúng ta luôn luôn bị áp bức...
Lãn Cẩu Tử chau mày:
- Nhị ca có khổ sở bị áp bức như chúng ta không?
Chưa dứt câu nói, hốt nhiên Tiểu Hổ Tử xua tay khẽ kêu lên:
- Chúng ta đợi một chút hãy nói tiếp. Xem kìa, bên kia sắp xảy ra náo động.
Lãn Cẩu Tử dừng lời nhìn theo hướng Tiểu Hổ Tử ra hiệu. Cách họ ba bàn, bàn tứ tư có một hán tử mặc áo xanh ngồi một mình, nhưng trên bàn có tới bốn chén rượu, một mình hắn uống cạn từng chén rượu. Do vì hán tử ấy ngồi quay lưng vào họ, nên không rõ diện mạo niên kỷ của hắn. Lãn Cẩu Tử nói:
- Bất quá hắn uống rượu giải buồn thôi, có chuyện gì náo động đâu ?
Tiểu Hổ Tử ngầm đưa mắt sang hướng khác, nói:
- Đừng quay đầu lại, hãy liếc ngang về phía tả, phải chăng có hai tên một gầy một mập, nhị vị huynh đệ nhìn thấy chăng ?
Liêu Trường Phát gật đầu:
- Nhìn thấy.
Lãn Cẩu Tử nói tiếp:
- Ta nhận ra hai người ấy, chúng là hai võ sư hộ viện của Thái viên ngoại ngoài đại nha phía đông.
Tiểu Hổ Tử hỏi:
- Hai vị võ sư ấy là người thế nào ?
Lãn Cẩu Tử đáp:
- Có thể nói là người tốt, thôi chúng ta ăn đi !
Tiểu Hổ Tử lại hỏi:
- Còn Thái viên ngoại ra sao ?
- Thái viên ngoại cũng là người tốt, trong làng Thập Lý này ai cũng có cảm tình với lão. Có gì lạ không?
Tiểu Hổ Tử chỉ hán tử áo xanh:
- Không, nhưng tên áo xanh sắp gây sự với họ đó.
Lãn Cẩu Tử ngạc nhiên:
- Vì sao nhị ca biết được?
Tiểu Hổ Tử đáp:
- Vì hắn đã ra dấu hiệu quy cũ võ lâm bằng mấy chén rượu, có nghĩa là không ai được xen vào chuyện của hắn.
Liêu Trường Phát có vẻ gấp vội:
- Có chuyện ấy thực ư ?
Tiểu Hổ Tử ngạc nhiên:
- Đại ca làm gì gấp thế ?
Liêu Trường Phát không đáp đứng bật dậy như sắp bước tới. Tiểu Hổ Tử hỏi nhẹ:
- Đại ca định đi đâu ?
Y vươn tay kéo Liêu Trường Phát lại. Liêu Trường Phát có cảm tưởng bàn tay Tiểu Hổ Tử phát ra một kình lực kỳ dị, không thể nào động đậy được nữa, hắn sực hiểu ra Tiểu Hổ Tử tuy vẫn nhỏ bé nhưng không phải là người bình thường nữa. Vì trong vòng bốn năm nay Liêu Trường Phát cũng gặp được kỳ ngộ, học hỏi được võ công và đang có nhiệm vụ cai quản vùng Thập Lý này. Liêu Trường Phát quay lại nhìn Tiểu Hổ Tử:
- Nhị đệ, ta không thể để bọn chúng làm náo động ở nơi đây.
Tiểu Hổ Tử hỏi:
- Đại ca có rõ lai lịch tên hán tử áo xanh kia không?
Liêu Trường Phát lắc đầu, Tiểu Hổ Tử hỏi:
- Thế đại ca làm cách nào ngăn cản được bọn họ ?
Liêu Trường Phát đáp:
- Ngươi yên tâm, ta không cần phải xuất đầu lộ diện.
Tiểu Hổ Tử buông tay ra, khi Liêu Trường Phát định bước đi, Tiểu Hổ Tử lại đưa tay níu hắn lại:
- Không cần nữa, có người đến rồi.
Người mới đến chẳng phải là ai xa lạ, mà là đệ tử coi vườn rau của Cái Bang, Trương Thế Xương, Liêu Trường Phát bất bình:
- Hắn xuất hiện ở đây làm gì ?
Tiểu Hổ Tử kéo Liêu Trường Phát ngồi xuống ghế rồi y tự xoay mình không cho Trương Thế Xương nhìn rõ mặt.
Trương Thế Xương đưa mắt nhìn quanh tìm ghế trống, cuối cùng hắn nhìn thấy chỗ người áo xanh. Chỉ thấy hắn hơi cau mặt rồi tiến lại gần hán tử đưa tay cầm lấy chén rượu đặt lên miệng tu ực một hơi. Động tác mau lẹ hoàn tất, Trương Thế Xương vẫn đứng yên không nói một lời. Hán tử áo xanh cười gằn một tiếng:
- Người trẻ tuổi, khỏi cần làm phiền người chung quanh, hãy nói cho ta nghe tính danh, địa điểm.
Trương Thế Xương đáp rất đơn giản:
- Trương Thế Xương, vườn rau ở phía bắc.
Hán tứ đứng lên, ôm quyền xá một cái:
- Tại hạ Đường Vĩnh Thắng, canh ba đêm nay nhất định sẽ đến xin được chỉ giáo.
Trương Thế Xương cũng ôm quyền:
- Xin chờ đại giá.
“Bộp” một tiếng, hán tử áo xanh quăng mấy đồng tiền lên mặt bàn bước ra Trường Xuân lâu liền. Trương Thế Xương đưa mắt quét một vòng quanh, hiển nhiên hắn không phát hiện ra Tiểu Hổ Tử, hắn cũng chẳng chào hỏi hai võ sư nhà Thái viên ngoại, chuyển thân bước ra khỏi tửu quán.
Đợi bóng hắn đi khuất, Tiểu Hổ Tử mới bảo:
- Nơi đây không tiện nói chuyện, chúng ta về nhà Liêu đại ca đi !
Khi chia tay với hai nghĩa huynh nghĩa đệ, Tiểu Hổ Tử ẩn thân với người của Cái Bang. Từ khi y bị Cái Bang đuổi ra khỏi cửa, y vô cùng thù hận nhưng qua bốn năm học võ công với Hận Hải Du Hồn lòng thù hận ấy đã tiêu tan.
Tiểu Hổ Tử đã tạm trú ở khu vườn rau này nhiều ngày nên trong lòng cũng còn chút hoài niệm. Bốn năm vùn vụt trôi qua nhưng khu vườn vẫn không có thay đổi gì nhiều, các phòng ốc vẫn cũ kỹ, các rau cỏ trong vườn hình như vẫn xanh tươi như cũ, nào là rau cải đắng, rau cải ngọt, rau sắn, rau lang. Chỉ không biết người cai quản có còn là Tứ nhãn điền kê Thôi Phúc Sinh nữa hay không? Tiểu Hổ Tử vừa suy nghĩ vừa đi xuyên qua vườn rau nhắm hướng gian phòng có ánh đèn sáng bước tới.
Đi gần tới gian phòng, y nghe bên trong loáng thoáng có tiếng nói chuyện. Thanh âm ấy nghe rất quen thuộc, chẳng những có Tứ nhãn điền kê Thôi Phúc Sinh mà còn có cả Cửu Giang phân đà chủ Bạch Kiên nữa. Có thể thấy Cái Bang không dám khinh thường Đường Vĩnh Thắng.
Tiểu Hổ Tử mỉm cười nhẹ, thân ảnh như một con chuột vừa chui xuống lại cất lên như con chim đến gần cửa phòng ẩn thân vào nơi kín đáo nhìn vào trong nhà.
Bên trong ngoài phân đà chủ Bạch Kiên và Tứ nhãn điền kê Thôi Phúc Sinh, Trương Thế Xương và Hồ Tiêu ra còn có một người trẻ tuổi ước độ hai mươi lăm, hai mươi sáu là cùng. Niên kỷ người ấy còn trẻ nhưng lại thản nhiên ngồi ở vị trí quan trọng nhất, hiển nhiên đã được phân đà chủ Bạch Kiên và Thôi Phúc Sinh rất tôn kính.
Có lẽ họ cũng vào đây chưa lâu vì nghe Trương Thế Xương vừa thuật lại tình hình ở Trường Xuân lâu. Bạch Kiên nghe xong khẽ cau mày:
- Thế Xương, khi bước vào cửa tửu lâu ngươi nói ngươi có nghe một cầu “truyền âm nhập mật” của người nào đó, theo ngươi người ấy là ai ?
Trương Thế Xương cung kính:
- Dạ thưa... không biết, lúc ấy đệ tử đã quan sát kỹ khắp tửu lâu, chỉ tháy toàn bộ là những người quen mặt ở vùng này, trừ Đường Vĩnh Thắng ra, không có ai lạ. A !
Trong ấy còn có một người, đệ tử không nhìn rõ mặt vì y chỉ độ tám, chín tuổi nên đệ tử thấy không cần phải chú ý.
Tứ nhãn điền kê Thôi Phúc Sinh nói:
- Có thể sử dụng truyền âm nhập mật cũng đương nhiên không thể là một đứa hài tử, cái ấy chẳng có gì quan hệ.
Bạch Kiên nói:
- Nơi này do chúng ta cai quản, thật là kỳ quái, người nào lại biết chuyện của chúng ta mà đem ra làm trò cười ?
Tứ nhãn điền kê Thôi Phúc Sinh nói:
- Cứ theo thuộc hạ thấy, có lẽ người đó ngầm dùng truyền âm nhập mật nói vào tai Thế Xương, vị tất đã biết rõ việc làm của chúng ta, cớ gì lại có ý xúi bẩy chúng ta xung đột với hai võ sư Tứ Xuyên Đường gia trang ở tại nhà Thái viên ngoại ?
Tiểu Hổ Tử kêu thầm một tiếng nghĩ thầm:
“Thôi đại thúc ơi, cháu không hề có ý này, đại thúc đâu biết đệ tử của đại thúc có ý náo động chứ có liên quan gì đến cháu ? A ! Hai tên võ sư kia là Đường gia nổi tiếng ám khí ở Tứ Xuyên ư ?
Bạch Kiên hơi gật đầu :
- Thôi huynh, chính ta cũng lo nhất là điểm này.
Lời họ Bạch chưa nói xong bỗng nghe bên ngoài vọng vào tiếng gõ sang canh ba, họ Bạch chuyển qua nói với Trương Thế Xương :
- Đường Vĩnh Thắng đến rồi đó, ngươi hãy ra nói chuyện với hắn. Nên cẩn thận, đừng để người ta chế phục !
Trương Thế Xương cung thân:
- Đệ tử xin tuân lệnh !
Rồi chuyển thân bước ra, Tiểu Hổ Tử cũng rời gian nhà âm thầm theo chân Trương Thế Xương. Vị trí của y lúc ấy ở phía trước bên phải của Đường Vĩnh Thắng nên y nhìn rất rõ diện mạo của hắn. Thì ra niên kỷ Đường Vĩnh Thắng không trẻ như Tiểu Hổ Tử tưởng, ít nhất hắn cũng trên bốn mươi tuổi, với tuổi này chắc chắn hắn có địa vị không đến nỗi thấp kém trong Đường môn. Đương nhiên, đó là vì Tiểu Hổ Tử chưa lịch thiệp giang hồ, nếu y biêt rõ hơn y sẽ hiểu trong Đường môn Đường Vĩnh Thắng chẳng những không thấp kém chút nào mà hắn còn là một nhân vật nổi tiếng phi thường.
Chính vì nghe Trương Thế Xương báo lại tên tuổi của Đường Vĩnh Thắng nên Bạch Kiên cũng bị chấn động.
Sau khi Trương Thế Xương và Đường Vĩnh Thắng đối diện, họ Trương ôm song quyền xá dài:
- Đệ tử Cái Bang Trương Thế Xương xin bái kiến Đường đại hiệp.
Hiển nhiên Đường Vĩnh Thắng không ngờ Trương Thế Xương lại là đệ tử Cái Bang, vừa nghe dứt lời, hắn hơi ngạc nhiên, tiếp đó hắn cười ha hả:
- Té ra là Trương thiếu hiệp là nhân vật mới của Cái Bang thảo nào chẳng trách được.
Trương Thế Xương nhíu mày không ngờ Đường Vĩnh Thắng chẳng có chút lễ mạo, họ Trương gượng cười :
- Tệ bang dù có gan bằng trời cũng không dám xúc phạm tới Đường đại hiệp, chỉ vì lần này vạn bất đắc dĩ có chỗ mạo phạm, xin Đường đại hiệp mở lượng hải hà nghe vãn bối thưa qua một lời.
Lời lẽ của hắn bây giờ tỏ ra rất khiêm cung. Đường Vĩnh Thắng là người xưa nay tự phụ về bản lãnh nhưng ngôn ngữ đối phương quá ôn hòa, hắn chưa tiện trở mặt liền đáp gọn lỏn:
- Thiếu hiệp có lời gì xin cứ nói.
Trương Thế Xương cung thân thi lễ lần nữa:
- Chiếu quy cũ xưa nay của bản bang đối với quý môn vẫn có giao tình, lần này tiền bối đến làng Thập Lý này, tệ bang sẽ tận lực tương trợ, nhưng chỉ xin... chỉ vì...
Đường Vĩnh Thắng cười lạnh lẽo một tiếng, ngắt lời:
- Phải chăng vì tại hạ đến đất quý bang mà không báo trước nên mới xảy ra chuyện này ?
Trương Thế Xương gượng cười :
- Không... tệ bang không hề có ý...
Không đợi Trương Thế Xương nói dứt, hắn lại bật cười một tiếng lạnh lẽo:
- Hoặc là vì ba tiếng “Đường Vĩnh Thắng" trên giang hồ chẳng có chút giá trị gì với quý bang ?
- Ha ha, ha ha, Đường đại hiệp danh chấn thiên hạ, bất cứ ai đến đây cũng biết, tệ bang đâu dám vô lễ với Đường đại hiệp.
Cùng với tiếng cười là bóng nhân ảnh di động, chỉ nhìn thấy Bạch Kiên đi đầu lướt thân pháp từ ngoài khu vườn đi vào. Sau lưng Bạch Kiên là vị hán tử trẻ tuổi, sau người trẻ tuổi ấy là Tứ nhãn điền kê Thôi Phúc Sinh. Bọn họ không đi từ hướng gian nhà đến mà lại vòng ra ngoài vườn rau rồi lại vòng ngược vào khiến người hiểu lầm là họ vừa mới tới. Thân hình Bạch Kiên vừa lướt tới, tay phải khẽ vẫy cho Trương Thế Xương lùi lại một bên.
Bạch Kiên ôm song quyền mỉm cười:
- Đường đại hiệp đại giá quang lâm, đệ nghe tin vội đến ngay, không kịp nghênh đón xin được thứ tội.
Tiểu Hổ Tử ẩn thân trong bụi rậm cười gằn một tiếng tự nghĩ:
“Có lẽ bọn chúng quen nhau từ trước, thế thì cuộc đùa này chàng còn gì đáng xem nữa.” Trong bụng y lấy làm thất vọng.
Đường Vĩnh Thắng cũng ôm quyèn lạnh nhạt:
- Không dám, không dám !
Bạch Kiên nghiêng thân nhường cho hán tử trẻ tuổi bước lên:
- Phạm đường chủ, vị này là Tứ Xuyên Đường gia đến chính là Đường đại hiệp, chắc đường chủ chưa hề gặp mặt, xin để thuộc hạ giới thiệu...
Tên hán tử trẻ tuổi nọ cười nhẹ bước tới trước ôm quyền xá một cái:
- Tại hạ Phạm Trung Kiệt, nghe đại danh đã lâu như sấm sét bên tai, hôm nay vinh dự được thấy mặt thật là vạn hạnh.
Nét mặt lạnh lùng của Đường Vĩnh Thắng vẫn không có gì thay đổi, hắn chỉ hơi miễn cưỡng mỉm cười trả lễ:
- Có lẽ Phạm đại hiệp là một trong Cái Bang tam kiệt, vận hạnh, vận hạnh.
Niên kỷ của Phạm Trung Kiệt tuy chưa cao nhưng hắn nổi tiếng như cồn trong giang hồ, Đường Vĩnh Thắng không thể không ngấm ngầm đề phòng. Sau một hồi lễ mạo khách sáo, Bạch Kiên nhân danh thân phận là phân đà chủ Cửu Giang nghiêm giọng hướng về Đường Vĩnh Thắng :
- Xin mời Đường đại hiệp vào trong thưởng trà.
Đường Vĩnh Thắng một thân đến đây, trong lòng vốn sẵn úy kỵ đâu dám khinh thị vào nhà, hắn cười nho nhỏ lắc đầu :
- Đa tạ thịnh ý, không cần. Tại hạ chỉ xin nghe một lời của Bạch đại hiệp liền lập tức rời khỏi đây.
Bạch Kiên mỉm cười :
- Mời Đường đại hiệp cứ hỏi.
Đường Vĩnh Thắng nghiêm mặt:
- Tại hạ vâng mệnh đến đây thi hành một nhiệm vụ, xin được quý bang nương tay.
Cái Bang tuy chỗ nào cũng có phân đà, nhưng vẫn không thể tác oai tác quái tự ý, câu nói của Đường Vĩnh Thắng tuy bên ngoài có vẻ giữ lễ mạo nhưng bên trong ngầm ý bất mãn. Bạch Kiên cười gượng:
- Đường đại hiệp, sao lại nói thế...
Đường Vĩnh Thắng không đợi cho hết câu đã vội ôm quyền vái:
- Đa tạ có lời chấp nhận, sau này xin báo đáp.
Dứt lời, thân hình hơi xoay, song cước điểm xuống đất như con chim bay vọt lên.
Bạch Kiên vội vàng gọi theo:
- Đường đại hiệp, xin chậm một bước nghe tại hạ có lời...
Giữa khi Bạch Kiên gọi chỉ thấy thân hình Đường Vĩnh Thắng đang lơ lửng trên không hốt nhiên dừng lại rơi xuống chỗ cũ. Bạch Kiên vui mừng:
- Đường đại hiệp.
Thân pháp họ Bạch cùng lướt tới tức thì nhưng hắn chưa kịp ổn định cước bộ bỗng nghe Đường Vĩnh Thắng quát to dữ dội:
- Hay cho tên tiểu nhân thô bỉ, ngươi dám thử thủ đoạn của lão tử đây ư ?
Tay họ Đường vung ra, ba ánh hàn quang lấp lánh bay thẳng tới ngực Bạch Kiên.
Bạch Kiên không ngờ Đường Vĩnh Thắng xuất thủ tức giận cười lạnh một tiếng :
- Họ Đường kia, ngươi...
Tiếng “ngươi” vừa dứt, Bạch Kiên cảm thấy trước ngực nhói đau, tiếp đó hai mắt hoa lên ngã vật xuống đất bất tỉnh. Độc dược ám khí của Đường môn đã nổi tiếng thiên hạ, khoảng cách hai bên lại quá gần, Bạch Kiên không ngờ trong khi Đường Vĩnh Thắng dừng thân, tưởng đối phương sẽ đối đáp tiếp, không kịp phòng bị, nên thân thủ của hắn tuy cao nhưng vẫn bị ám khí bắn trúng. Thấy Bạch Kiên trúng ám toán, Tứ nhãn điền kê Thôi Phúc Sinh cả giận rống lên một tiếng :
- Họ Đường kia, ngươi thật là đồ vô sỉ, xem chưởng đây !
Thân ảnh biến thành “Thương ứng phốc thố” chưởng xuất “Khai thi tịch địa” vận dụng công lực toàn thân đánh tới Đường Vĩnh Thắng.
Đường Vĩnh Thắng vừa dùng độc dược ám khí đánh ngã Bạch Kiên, hai vai rung động định phi thân lên bỗng bị chưởng lực Thôi Phúc Sinh đập tới. Chưởng phong rít lên mau như điện chớp khiến họ Đường không kịp né tránh, chỉ nghe “ùm” một tiếng lớn, thân thể Đường Vĩnh Thắng rơi liền xuống đất nằm im bất động.
Sự tình diễn biến ngoài sự liệu của mọi người và mau lẹ đến độ không ai kịp trở tay. Trong chớp mắt, bỗng nhiên sau một gốc cây có bóng người lay động có lẽ đang định lén lút tẩu thoát. Tiểu Hổ Tử động tâm nghĩ thầm:
“Tên này vì sao lén lút như thế ? Chẳng lẽ chính hắn ngấm ngầm ra tay lúc nãy ?” Vừa nghĩ ý ấy, Tiểu Hổ Tử nhớ ra lúc Đường Vĩnh Thắng phi thân lên, đột nhiên rơi lại xuống đất là có vấn đề. Thân ảnh Tiểu Hổ Tử lướt tới, y sợ tên kia thoát thân nên không kể gì tới lợi hại, quát to:
- Ngươi định chạy đâu ?
Bỗng một tiếng cười lạnh lùng phát ra từ sau lưng Tiểu Hổ Tử:
- Bằng hữu, chuyện không dính dáng gì đến bằng hữu, xin đừng nhúng tay.
Tiếp theo là một kình lực quái lạ đè xuống lưng y. Tiểu Hổ Tử than thầm trong bụng, y đang bận tập trung vào cái bóng lén lén lút lút trước mặt quên cả an nguy của bản thân, tình thế cấp bách, Tiểu Hổ Tử đành phải vận chân khí lật chưởng đánh ngược lại sau lưng, đồng thời thân hình hơi nghiêng tránh đòn chính diện của đối phương.
Chưởng lực của Tiểu Hổ Tử rơi vào khoảng không, trước mắt y nhân ảnh lay động.
Cái Bang Phạm Trung Kiệt đã hoành thân chận đường y. Trong lúc cấp thời, Tiểu Hổ Tử chỉ vào sau thân cây hô lớn:
- Sau lưng có người...
Phạm Trung Kiệt thấy Tiểu Hổ Tử chỉ là một đứa bé, bất giác hắn có vẻ kinh dị lắc đầu:
- Tiểu đệ, xem ra thân thủ ngươi không kém.
Chưa nói hết câu, Trương Thế Xương đã từ sau chạy lên vừa nhìn thấy Tiểu Hổ Tử, bất giác hắn kêu lên một tiếng:
- Té ra là ngươi...
Vừa buột miệng, hắn cảm thấy lỡ lời, liền lắc đầu như không dám tin ở mắt mình, vì hắn không thể tin trước mắt hắn là Tiểu Hổ Tử. Tiểu Hổ Tử không thể đến hôm nay mà vẫn bé nhỏ như thế, Tiểu Hổ Tử mỉm cười:
- Trương đại ca không nhận lầm người đâu. Ta chính là Tiểu Hổ Tử.
Tiểu Hổ Tử nhìn hắn rất thành khẩn, như đợi hắn sẽ tạo cơ hội giải thích với Phạm Trung Kiệt. Trương Thế Xương biến sắc mặt:
- Ai là Trương đại ca của ngươi, ngươi là thứ vong ân bội nghĩa...
Tiểu Hổ Tử vừa ngượng vừa nổi máu tự tôn, nghiêm mặt:
- Trương đại ca, chúng ta xưa nay đối với nhau không có gì xấu, sao ngươi nở chửi ta như thế ?
Trương Thế Xương cười lạnh lẽo không thèm lý tới Tiểu Hổ Tử, chuyển thân về phía Phạm Trung Kiệt cung thân:
- Bốn năm trước nó là tên Tiểu Hổ Tử ở đây, có lẽ nó quay trở lại để báo thù báo oán gì đó.
Tiểu Hổ Tử nghe giọng hằn học của hắn, tức giận kêu lên:
- Trương đại ca, ngươi...
Phạm Trung Kiệt xua tay:
- Nếu có gì cần nói rõ ngươi hãy chịu trói tay trước đã.
Tiểu Hổ Tử nhìn về phía gốc cây, lúc ấy bóng người kia đã chạy mất lâu rồi, y tự nghĩ thầm:
“Ta chẳng có chứng cớ gì cả, đâu có lý do nào để nói ?” Tiểu Hổ Tử không muốn bị bắt giữ chút nào, liền ngấm ngầm hít một hơi chân khí ngưng tụ chân lực, hơi mỉm cười:
- Trương đại ca, hãy cho ta nói vài lời được chăng ?
Trương Thế Xương lạnh lùng:
- Ngươi có đưa tay ra chịu trói hay muốn ta động thủ ?
Hiển nhiên hắn cự tuyệt thỉnh cầu của Tiểu Hổ Tử. Y tức giận, âm thanh đanh lại:
- Trương đại ca, các ngươi như quả không cho ta có cơ hội giải thích, thì mời động thủ.
Trương Thế Xương không xem Tiểu Hổ Tử vào đâu, hắn cười gằn một tiếng:
- Ngươi tưởng ta thích khách sáo với ngươi lắm ư ?
Vừa quét tay hắn vừa vươn tới chụp vào đầu vai Tiểu Hổ Tử. Tiểu Hổ Tử vẫn đứng yên bất động, đợi năm ngón tay của Trương Thế Xương chạm vào áo y mới lập tức lật bàn tay chộp vào mạch môn cổ tay Trương Thế Xương. Tiểu Hổ Tử xuất thủ mau như gió cuốn khiến chẳng những Trương Thế Xương không kịp biến chiêu mà đến thủ pháp lật tay của y ra sao hắn cũng không kịp nhìn rõ ràng, bỗng đã cảm giác mạch môn đau nhói vì bị Tiểu Hổ Tử chụp trúng.
Trương Thế Xương hoảng kinh nhưng hắn chưa kịp tin nổi mình đã bị đối phương cầm giữ uyển mạch, hắn thu hết sức mạnh kéo tay về nhưng khi tận lực kéo hắn lại thêm một lần kinh dị nữa.
Chẳng những hắn không thể kéo thoát khỏi tay Tiểu Hổ Tử mà còn tổn thất chân lực, tay hắn mềm nhũn như không còn chút sức lực nào. Lúc ấy hắn mới bất giác hiểu Tiểu Hổ Tử đã biến đổi thành một người khác. Hắn đau đớn rú lên một tiếng “ôi”. Tiểu Hổ Tử buông năm ngón tay thả mạch môn của hắn ra điềm nhiên nở nụ cười:
- Trương đại ca, xin lỗi, vì các người không chịu cho ta cơ hội thanh minh, nnê ta đành lỡ tay.
Nói xong, thân pháp đột nhiên bắn vọt lên bay thẳng ra phía ngoài khu vườn.
- Ồ, ngươi muốn thoát thân không dễ dàng đâu.
Phạm Trung Kiệt tung thân lên vươn tay chụp vào sau lưng y. Hai vai Tiểu Hổ Tử khẽ lắc lư nghiêng hẳn xuống đồng thời thân thể vọt lên cao năm thước tránh khỏi chiêu “Kim long thâm qua” của Phạm Trung Kiệt.
Xuất chiêu không trúng, Phạm Trung Kiệt vừa thu thế lại nhân ảnh của Tiểu Hổ Tử đang lơ lửng trên không liền thi triển chiêu thức “Tuyết nhan tinh hồng” vọt lên cao thêm năm thước nữa biến mất trong bóng đêm.
Phạm Trung Kiệt nằm mộng cũng không thể ngờ thân thủ của Tiểu Hổ Tử lại đạt đến độ xuất thần nhập hóa ấy, đành dừng lại vì biết không thể đuổi kịp y nữa. Hắn lặng lẽ thở dài quay lại chỗ Đường Vĩnh Thắng bị thụ thương đang nằm dưới đất. Lúc ấy thân thể Đường Vĩnh Thắng đã bị Thôi Phúc Sinh lật lại dùng nội lực truyền nhập thể nội trợ giúp hắn hồi tỉnh để tra hỏi hắn lấy thuốc giải độc cho Bạch Kiên.
Chỉ một lúc sau, Đường Vĩnh Thắng tỉnh dậy khẽ kêu “ối chà” hai tiếng, mở choàng hai mắt. Tứ nhãn điền kê Thôi Phúc Sinh vội vàng tra hỏi:
- Họ Đường, ngươi đả thương Bạch đà chủ chúng ta, hãy mau đưa thuốc giải ra, hôm nay chúng ta sẽ tha mạng cho.
Đường Vĩnh Thắng vừa mở mắt nhìn Thôi Phúc Sinh một cái rồi lại nhắm mắt lại.
Thôi Phúc Sinh tức giận chụp lấy đầu vai Đường Vĩnh Thắng quát to:
- Họ Đường, ngươi không đưa thuốc giải ra thì đừng trách chúng ta đối với ngươi tàn nhẫn.
Đường Vĩnh Thắng mở mắt cười gằn:
- Chúng bay mà còn biết nhân đạo ư ? Nếu biết nhân đạo các ngươi nào đã dùng ám khí đánh lén ta.
Thôi Phúc Sinh nóng nảy:
- Nếu ngươi không dùng ám khí đả thương người trước, ta nào cần xuất thủ.
Đường Vĩnh Thắng bĩu môi:
- Nếu các ngươi không dùng ám khí đả thương ta trước, ta nào đả thương Bạch đà chủ các ngươi làm gì ?
Thôi Phúc Sinh hơi giật mình:
- Chúng ta nào có ai dùng ám khí đả thương ngươi ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...