Thần Uy Lâm Thế: Thiên Hạ Đích Chí Nữ

Vòng tay đang ghì chặt bỗng nới lỏng. Song Tiếu lập tức vùng thoát khỏi rồi đỡ Trùng Thiên ngồi xuống. Cũng không quên hướng Bạch Nhiễm Huyết Lang đa tạ. Nếu nó không xuất hiện, bọn họ e là đã trọng thương.

- Chờ một chút. - Bạch Nhiễm Huyết Lang thân hình cao lớn cúi đầu nhìn hai người, lại quay sang Ngưng Độc Xà đang phát tiết. Ánh mắt nó tối sầm, phi thân bổ nhào đến.

- Bạch tiểu tử, ngươi cư nhiên dám phá hoại chuyện tốt của ta!- Ngưng Độc Xà vừa thấy Bạch Nhiễm Huyết Lang chạy đến. Cả thân hình liền cuộn lại ra thế phòng thủ.

- Ta dám đấy, thì sao? - Bạch Nhiễm Huyết Lang liếc mắt khinh bỉ. Chỉ là một con xà có chút bản lĩnh, còn dám ở trước mặt nó giương oai.

Ngưng Độc Xà tuy cấp bậc cao nhưng nếu so với Bạch Nhiễm Huyết Lang thì chính là một tiểu oa nhi chẳng đáng nhắc đến. Bạch Nhiễm Huyết Lang là gì? Là hậu duệ chính thống của Thiên Khổng Bạch Huyết Lang cao quý. Mà con Bạch Lang trước mặt, cả người như tuyết, hoa văn như máu, lại có ấn kí trên đầu. Đây chẳng phải là ấu thú của Bạch Nhiễm Lang vương sao. Trong giới ma thú, ngoài cấp bậc thì uy áp huyết mạch là thứ tối cao. Nếu hai con ma thú có cùng phẩm cấp thì huyết mạch con nào tốt hơn sẽ quyết định hơn thua. Thế nên Ngưng Độc Xà giờ đang rất bực tức. Thức ăn đã dâng đến miệng rồi mà còn không được ăn. Nó muốn bỏ chạy a.

Bạch Nhiễm Huyết Lang đương nhiên biết Ngưng Độc Xà đang nghĩ gì. Cơ thể  bỗng chốc được bao bọc bởi một lớp băng mỏng trong suốt, nó định nhào đến cắn Ngưng Độc Xà đây mà.

Ngưng Độc Xà hoảng sợ vô cùng. Độc của nó tuy rất lợi hại nhưng lại vô tác dụng với những sinh vật hệ băng hiếm có! Lần này nó nhất định chết chắc! Nghĩ vậy ý muốn chạy trốn càng mãnh liệt hơn. Ngưng Độc Xà vung đuôi rắn quất vào thân Bạch Nhiễm Huyết Lang. Bạch Lang nghiêng người tránh thoát đồng thời trong nháy mắt dùng vuốt sắc cào lên thân Ngưng Độc Xà. Hai bên ăn miếng trả miếng, qua lại không ngừng. Những ma thú hay yêu thú cấp thấp từ lúc Bạch Nhiễm Huyết Lang xuất hiện đều không hẹn mà ẩn úp bỏ chạy. Đùa sao, kia thế mà là Bạch Nhiễm Huyết Lang đó a.

Bạch Lang vừa xoay người tiếp đất định kết liễu Ngưng Độc Xà thì thấy Ngưng Độc Xà đang há to miệng. Một viên châu màu đen dần dần to lên. Thầm kêu không tốt. Viên châu đó là toàn bộ độc tố của Ngưng Độc Xà. Nó muốn đồng quy vô tận với bọn họ! Nghĩ đến mấy nhân loại ở đây đều không chống cự được độc này. Bạch Nhiễm Huyết Lang vội nhảy sang một bên quật ngã những thân cây xung quanh làm mọi người bị chấn văng ra xa đồng thời ngưng kết một lớp băng mỏng tạo thành bức tường băng bảo hộ toàn bộ nhân loại kia.


Vốn tưởng Ngưng Độc Xà  sẽ quăng viên châu đó ra nhưng không ngờ đến phút cuối cùng nó lại chỉ thả một ít hơi độc rồi biến mất. Con xà này đủ giảo hoạt a!

Bạch Nhiễm Huyết Lang cũng không thèm đuổi theo. Nó chạy nhanh đến chỗ Song Tiếu. Bọn Bách Lý Ngạn liền nhao nhao tụ lại. Tuy bọn họ cũng bị thương nhưng không nghiêm trọng. Người đáng lo nhất là Trùng Thiên. Cả người hắn đầy mồ hôi, những mảng đỏ hồng dần chuyển sang đỏ tím rồi đen tím. Nhiệt độc cơ thể ngày một tăng. Song Tiếu nhíu nhíu mày. Cảm giác ươn ướt mà nong nóng từ bàn tay đang đỡ tên nguy hiểm kia truyền đến làm nàng cảm thấy bất thường. Hiện tại, thuốc dưỡng thương đã hết, những lại thuốc bày độc cấp cao nàng vẫn chưa lấy được. Tình hình đang chuyển biến xấu.

- Đi theo ta!- Bạch Nhiễm Huyết Lang vì có Song Tiếu ở đây nên cách nói chuyện cũng khách sáo hơn. Lần trước ngoài nữ oa, nó cũng cảm nhận được một đạo ánh mắt khác bất phàm khác. Chắc hẳn là của tên nhân loại này.

Mấy vị gia chủ ngay lập tức đứng hình. Bạch Lang này cư nhiên nói chuyện được?! Ma thú phân chia cấp bậc giống như tu luyện giả. Cmn, chả phải chỉ có ma thú từ cấp thống lĩnh trở lên mới có thể nói tiếng người, từ vương giả trở lên mới hóa hình người được sao? Thiên a, con ma thú trước mặt họ là cái thể loại gì mà lại ngưu như vậy.

Bạch Nhiễm Huyết Lang đương nhiên không biết chỉ một câu nói của mình đã làm cho đám người ở đây kinh hào hãi lãng. Nó khom người, ý muốn Song Tiếu đỡ Trùng Thiên leo lên. Vì thân hình hai người quá chênh lệch nên dù cố mấy lần cũng không thể đứng vững. Tiểu Thanh hoàn hồn, vội bước đến dìu Trùng Thiên.Hành động tưởng chừng bình thường này của Bạch Lang lại giáng thêm một cú sét vào tâm họ. Ai không biết Bạch Nhiễm Huyết Lang cực kì cao ngạo, ngông cuồng, lợi hại. Nó chưa bao giờ khom lưng với bất kì ai, kể cả chủ nhân kí khế ước với mình. Vậy việc đang diễn ra là thế nào a? Mọi người thật sự hỗn độn trong gió. Đến khi Bạch Nhiễm Huyết Lang đã chạy được một đoạn thì họ mới bắt đầu cật lực đuổi theo.

Ngay cả chính Bạch Nhiễm Huyết Lang cũng không hiểu bản thân nó tại sao lại chấp nhận hạ mình trước đám nhân loại nho nhỏ kia. Tuy trong lòng âm thầm than vãn nhưng bên ngoài lại phi rất nhanh. Bọn Bách Lí Ngạn có thể nói là vắt hết sức bình sinh để chạy theo. Sau khoảng một khắc, một hang động xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Cửa hang khá hẹp nhưng bên trong lại rất rộng lớn. Vách đá tự nhiên chia hang động thành nhiều không gian hẹp.

Bạch Lang đưa Song Tiếu với Trùng Thiên đến một gian đá rộng sạch sẽ. Ý thức được lúc nãy lỡ lời nên bây giờ nó đành im lặng đứng sang một bên. Vừa đặt Trùng Thiên xuống thì một  trung niên nam tử liền bước đến bắt mạch cho hắn.  Đây hẳn là Bách Lan Dật, tam đệ của Bách gia chủ, cũng là luyện đan sư cấp bậc cao nhất trong số bọn họ, cấp 8.

Sau một hồi, hắn thu tay. Vẻ mặt trầm trọng: - Độc bắt đầu xâm nhập vào máu. Cần có Hoàn Độc đan cấp 6 mới trừ khử được độc tố. Ta có thể luyện được nhưng lại không có dược liệu và dược đỉnh.


Không gian trở nên yên tĩnh. Mọi người đã từng nói sẽ báo đáp ân tình của Ngự công tử. Vậy mà bây giờ lại phải khoanh tay đứng nhìn thúc thủ vô sách. Nghe thêm Bách Lan Dật giảng giải thì xung quanh đây đều có rất nhiều dược liệu. Nhưng lại thiếu Nhan tâm thảo. Loài cây này chỉ có ở tầng năm. Muốn lên các cao tầng khác phải tốn rất nhiều công sức và thời gian. Độc của Ngưng Độc Xà quá ba ngày không có giải dược sẽ thấm vào xương tủy, đau đớn đến chết. Từ tầng hai lên tầng năm đi về cũng tốn ít nhất năm ngày. Thời gian cấp bách, càng trễ nãi bao nhiêu thì di chứng độc để lại càng nặng bấy nhiêu.

- Mọi người ra ngoài đi. Không có sự cho phép của ta, bất kì ai cũng không được tiến vào! - Giọng điệu lạnh nhạt bỗng cất lên từ người từ nãy đến giờ chưa mở miệng. Ai cũng sửng sốt nhìn nàng.

Nàng hẳn căn bản không hiểu sự nguy hiểm của Ngưng Độc Xà đi. Tuy thắc mắc nhưng không một ai dám mở miệng chất vấn bởi họ cảm nhận được khí tức nguy hiểm phát ra từ Song Tiếu. Hai người họ là huynh muội, nàng chắc sẽ không làm chuyện gì có hại cho huynh trưởng của mình đâu. Nghĩ thế, họ đành ngoan ngoãn lui ra và âm thầm phân ra tìm kiếm dược liệu.

Trước khi ra ngoài, Tiểu Thanh lưỡng lự một chút, cũng nói: - Đừng ép buộc bản thân, có gì thì cứ nói với chúng ta! 

Bạch Nhiễm Huyết Lang đứng bên cạnh đồng dạng khó hiểu nhìn nàng. Chẳng lẽ nàng nghĩ ra được cách giải độc nào khác sao? Theo hiểu biết của nó, muốn giải độc của bất cứ loài nào chỉ có hai cách: dùng giải dược hoặc bức độc. Nhưng cách thứ hai chỉ có những tu luyện giả đạt cấp thống lĩnh trở lên mới thực hiện được. Nàng mới mấy tuổi, rõ ràng là một phù thủy cấp một trung kì. Sao có thể giải được độc?

Song Tiếu thấy mọi người đã đi hết nhưng vẫn còn một sinh vật ngoan cố. Nàng híp mắt nhìn nó. Bạch Nhiễm Huyết Lang cảm nhận ánh mắt khó chịu thiếu kiên nhẫn ấy, thân hình giật nảy. Giống như một cơn lốc cấp tốc chuồn nhanh. Đùa sao, vẻ mặt nàng thật quá dọa thú đi. Nhưng trước đó nó vẫn không quên để lại nhúm lông quý giá của mình. Thông qua chúng để cảm ứng mọi chuyện xảy ra trong gian đá này.

Không gian lại rơi vào tĩnh mịch. Song Tiếu lẳng lặng nhìn nam tử nằm trên giường đá. Mồ hôi chảy như thác đổ. Ắt hẳn rất khó chịu, song hắn chẳng có lấy một tiếng kêu rên. Tâm tình nàng phức tạp vô cùng.


Cha hắn là người thống lĩnh đội quân xâm lược nơi nàng sinh ra - Trái Đất. Là người đưa nàng rời khỏi quê hương, là người cho nàng cuộc sống mới. Cũng là người chấm dứt cuộc sống đó của nàng!

Hắn là người đầu tiên nàng thật tâm thưởng thức bởi tài năng của mình. Là người chấp nhận tặng quà cho nàng, là người biến nàng thành nửa người nửa máy, cứu nàng khỏi Ngưng Độc Xà.

Hắn là ân nhân nhưng vẫn là kẻ thù. Là bằng hữu cũng là địch thủ.

Hắn giúp nàng, nàng cũng giúp hắn.

Nàng hận hắn, hắn cũng chẳng ưa gì nàng.

Bây giờ, hắn nằm đó. Im lìm, yên tĩnh, sắc mặt mỗi lúc một tệ. Đôi mắt tinh anh nhắm nghiền. Bạc mâu vốn hay mỉa mai nàng giờ đang mím chặt. Một thân sạch sẽ tao nhã giờ lại chật vật rách rưới. Nàng hẳn nên hả giận vui vẻ mới phải. Nàng có thể cứu hắn bằng khả năng lọc độc của bản thân, song với những gì đã xảy ra, nàng có thể không cứu hắn.

Hắn chết, nàng sẽ bớt một đối thủ, cuộc sống chắc chắn sẽ dẽ chịu hơn.

Thế nhưng, từ khi nào, nàng trở nên hèn nhát như vậy? Sợ phiền phức, thử thách và ngại phải đối đầu với đối thủ mạnh mẽ? 

Cứu hay không cứu?


Có lẽ là để giữ lại một địch thủ để cuộc sống bớt vô vị, để có kẻ bị nàng xỏ xiên đến bốc hỏa. Nàng muốn thắng hắn, thắng Lucas, thắng sự an bài của số phận của ba mẹ và của những người đã bỏ rơi nàng!

Hoặc đơn giản, nàng không muốn thiếu nợ ân tình của bất kì ai. Nói khác hơn, nàng không thể buông bỏ chấp niệm trong tâm hồn.

Hít sâu một hơi, âm thầm đưa ra quyết định. Nàng sẽ cứu hắn!

Nhẹ nhàng đưa tay cởi bỏ lớp áo cho Trùng Thiên. Cơ thể rắn chắc liền bại lộ trước mặt nàng. Quang mang lưu chuyển trong đôi mắt càng rực rỡ: - Thế là hết nợ rồi đấy!

Nhắm mắt, đặt hai tay lên lồng ngực của hắn. Đại não kích hoạt chế độc hấp thụ độc tố. Bạch Nhiễm Huyết Lang đang ngồi tu luyện ở một gian khác kinh hãi chứng kiến cảnh tượng quỷ dị này. Từng dòng độc tố đen nhuồm ồ ạt tụ lại chỗ hai bàn tay của nàng. Sau đó xuyên qua da, men theo cánh tay đi vào cơ thể nàng. Cứ tưởng nữ oa sẽ đau đớn nhưng không ngờ, sắc mặt của nàng vẫn hồng thuận, chẳng có tí biểu hiện gì. Mỗ Bạch Lang hoàn toàn bị đả kích. Chẳng lẽ nàng là dị năng giả hệ độc. Nếu không sao có thể làm được như vậy?

Chưa được nửa khắc, Song Tiếu thu tay lại. Sau khi xác định tên nguy hiểm này đã hoàn toàn khỏe mạnh, nàng mới khép hờ vạt áo hắn, rồi dựa vào vách đá nhắm mắt dưỡng thần.

Cơ thể không có thiết bị hỗ trợ lại trực tiếp hút độc với cường độc mạnh làm nàng có chút ăn không tiêu. Trong lúc mơ hồ liền chìm vào giấc ngủ.  Cơ thể vớ được đồ ăn ngon nên hoạt động liên tục, không ngừng cắn nuốt độc tố chuyển hóa thành năng lượng tích trữ.

Nàng cảm thấy bản thân ngủ sâu một cách bất thường. Cố mở mắt ra thì lại nghe được một thanh âm non nớt vang lên: 

- Mẫu thân!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui