Thần Tượng Toàn Năng
Một tuần qua đi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Mặc dù họ bảo tôi đợi mail nhưng thời gian trôi qua cũng khá lâu mà tôi chưa nhận một bức thư điện tử nào.
Lỡ người ta quên không đánh dấu pass cho tôi thì sao.
Vào tối thứ ba, lúc đó tôi đang chuẩn bị về từ trung tâm dạy nhảy.
Tôi mở điện thoại, thấy một thông báo mail mới gửi tới.
Tôi mở ra và thấy thông báo lịch dự thi vòng đầu tiên của cuộc thi, cộng với số báo danh của tôi.
Tôi chụp lại màn hình gửi cho chị Mẫn.
Tôi đoán chị cũng sẽ vô cùng vui vẻ khi nhìn thấy lá thư điện tử này.
Sau buổi tiệc ăn mừng lần trước, chú Dụ và chị Mẫn cũng bắt đầu quen nhau.
Đến độ tuổi này của chú Dụ thì tình yêu vững chãi phải đặt trên hết.
Tôi thấy hai người đều có tính cách rất tốt nên làm mối cho họ, cuối cùng tôi cũng trở thành một ông mối hàng thật giá thật.
Tuy thế nhưng bọn họ không nói chuyện này cho tôi, chắc ngại tôi là trẻ con mà nói về vấn đề này.
Vậy nhưng hành độn lén lén lút lút nhắn tin với một chị gái, xong lúc nào cũng chăm chăm cái điện thoại để kiểm tra xem có ai gọi điện thoại không, lúc thì nói chuyện đi chơi với người ta tới nỗi miệng cười ngoác tới tận mang tai.
Tôi tò mò nên tình cờ thấy được ảnh chị Mẫn ở màn hình chờ điện thoại.
Tình cảm này rất đáng để trông đợi đây.
Tôi đi về nhà, ghé qua quán ăn quen thuộc để mua đồ về ăn.
Cuộc thi bắt đầu vào thứ sáu tuần này.
Tôi cũng không có nhiều thời gian chuẩn bị, Mẫn Nhi biết vậy nên gọi tôi buổi tối sang nhà chị ấy luyện tập.
Do nhà chị cũng không phải là khu chung cư, các nhà cũng ngăn cách với nhau một khoảng cách đáng kể nên đến tối cũng không phiền hà tới ai.
Ngoài ra phòng luyện thanh nhạc cũng được cách âm rất tốt.
Trong suốt một tuần qua, tôi luyện đi luyện lại các kĩ thuật mà chị rèn cho tôi.
Nói chung cơ bản thì trình độ của tôi cũng tương đương học sinh đại học môn thanh nhạc rồi.
Chị Mẫn cũng đã từng nói với tôi rằng, chị ấy chưa từng gặp ai học liều mạng như tôi.
Vì chỉ có thể ở thành phố H hết kì nghỉ hè này nên tôi buộc phải như vậy.
Tôi không thể tìm được một khoảng thời gian nào hợp lí hơn.
Nói chung, luyện tập cũng nhiều nên một ngày trước khi thi tôi không tới nhà chị nữa.
Tôi ngủ sớm, nghĩ về một ngày mai tốt đẹp.
Sáng thứ sáu, anh tôi nói muốn đưa tôi tới trường quay.
Anh không có việc bận gì cả.
Anh làm xong khóa luận và sẵn sàng tốt nghiệp.
Anh cũng đã được nhận một lời mời làm việc ở một công ty khá có tiếng ở thành phố H.
Tôi cũng rất vui khi anh nhận được một công việc tốt.
Anh Tiêu chở tôi tới đó.
Cất xong xe, anh tôi cùng tôi tới sảnh chính.
"Em có lo lắng không?" - Anh tôi hỏi.
"Không ạ.
Có gì đâu mà lo lắng chứ." - Tôi vừa cười vừa nói với anh.
"Gớm, cứ làm màu." - Anh tôi lại theo thói quen xoa đầu tôi.
Thấy tôi lảng cái đầu ra chỗ khác mới rút tay lại.
"Anh, hôm nay em phải thật đẹp trai đấy.
Đừng có làm em đầu bù tóc rối như tổ quạ mà lên sân khấu."
"Anh biết rồi." - Anh vỗ vỗ lên vai tôi - "Cố lên đấy."
Rồi chúng tôi đi theo một người người quản lí dẫn chúng tôi đi tới phòng chờ.
Ở đó đã có rất nhiều người đợi rồi.
Có khá nhiều băng ghế được đặt trong phòng.
Vòng giấu mặt này sẽ có sự tham gia của rất nhiều thí sinh, do đó các huấn luyện viên dường như phải chia làm hai ngày để có thể tuyển chọn hết tất cả.
Khi quay trên ti vi, mọi thứ không cần thiết sẽ được cắt đi, hai ngày sẽ được nối vào làm một phần.
Mặc dù thế nhưng riêng một vòng giấu mặt đã được chiếu 4 - 5 tập rồi.
Tôi ngồi đó nói chuyện với anh trai một chút.
Tôi không run lắm, nhưng tôi cảm thấy anh Tiêu khá là hồi hộp.
"Sao anh lại hồi hộp thế?" - Tôi sờ đến bàn tay đang run của anh.
Nhận ra mình thực sự quá lộ liễu, anh biện minh.
"Do bên trong này lạnh quá đấy chứ."
"Đâu có, nhiệt độ vẫn 26 độ kìa anh."
"À, thì đây là lần đầu tiên anh tới một chương trình lớn như vậy.
Hồi nhỏ cũng chỉ xem qua màn hình ti vi thôi, ai ngờ được tới đây đâu." - Anh tôi xoa xoa mái tóc cắt ngắn rồi nói.
"Rồi anh còn phải tới đây dài dài ấy.
Anh cũng phải chuẩn bị tinh thần để phát biểu cảm nhận khi có em được giải đi." - Tôi nói đùa.
"Ui cha thằng nhóc này mơ lớn thật đấy."
Một lát sau, một người đàn ông đi vào nói với chúng tôi chuẩn bị để lên sân khấu.
Hôm nay là ngày cuối cùng rồi.
Tôi không biết lí do tại sao tên tôi ở giữa, nhưng lại bị đẩy xuống ngày cuối cùng như vậy.
Tổ chương trình có chiêu trò gì chăng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...