Tôi đoán rằng cú sốc ban đầu của anh về tình trạng man rợ tồn tại ở một trường trung học thời hiện đại, Luke đã dịu đi đôi chút. Ngay cả bữa trưa có vẻ cũng không làm phiền anh nữa. Cũng là bởi vì kể từ ngày thứ hai, anh mang thức ăn của mình đi. Tất nhiên điều đó suýt làm anh lộ tẩy – hoặc ít ra là tôi nghĩ thế - bởi vì bữa ăn trưa anh ấy mang theo rõ ràng là đã được chuyển từ Indianapolis(15) tới bằng máy bay. Ý tôi là làm gì có quán sushi nào ở Clayton. Chúng tôi còn chẳng có công ty kinh doanh xe limo! Thì làm sao chúng tôi có sushi được?
Nhưng Luke – đã giải thích khá là trơn tru, tôi nghĩ vậy – rằng anh ấy tự làm sushi, với cá hồi mua ở cửa hàng cá Mr.D’s. Tôi phải thừa nhận, câu chuyên đó suýt làm tôi sặc thứ Diet Coke tôi đang uống. Nhưng Luke nói chuyện đó như thể đó-là-chuyện-đương-nhiên đến nỗi ngay cả Scott cũng tin anh, Thực ra là cả hai người bọn họ say sưa bàn tán về tiêu chuẩn cá ngừ để làm sushi và cách thức đông lạnh nhanh. Tôi chẳng hiểu họ đang nói gì, nhưng tôi rất hài lòng vì các bạn tôi đang cố gắng để anh chàng mới tới cảm thấy mình được chào đón…
Cho tới khi tôi nhớ ra rằng Luke không thực sự là “anh chàng mới đến”. Anh ấy là cựu ngôi sao của Thiên Đường nâng đỡ chúng ta, cựu bạn trai của Angelique Tremaine, là một chàng Tarzan đóng khố khiến ta phải nín thở, và là một Lancelot anh hùng và bi thảm. Đó là bằng chứng về khả năng diễn xuất của Luke, tôi cho rằng như vậy, đến mức ngay chính bản thân tôi bắt đầu nghĩ anh ấy là Lucas Smith, một học sinh mới chuyển đến. Anh ấy không hề thoát ra khỏi vai diễn Lucas trong suốt ngày hôm sau đó…
Ngoại trừ một lần. Và đó là ngay sau tiết học thứ nhất, khi anh biết về vụ bắt cóc Betty Ann Mulvaney.
“Sao em lại học tiếng La-tinh?” – Luke hỏi tôi khi chúng tôi đi về phía tủ đồ của tôi sau tiết học. “Ý anh là, không phải đó là một ngôn ngữ chếà? Bây giờ chẳng còn ai nói thứ tiếng đó cả!”
“Nhưng biết cũng tốt mà,” tôi nói, sử dụng cách trả lời tiêu chuẩn tôi áp dụng với tất cả mọi người. Bởi vì sẽ thật kỳ nếu giải thích sự thực. “Để chuẩn bị cho kỳ thi SATs.”
“Em đâu cần môn đó.” – Luke nói với một sự tự tin phát sợ so với một người chỉ mới gặp tôi hai-mươi-tư giờ trước. “Em làm việc cho tờ báo của trường. Em biết rõ về ngữ pháp và mọi thứ. Thực sự thì em học môn đó để làm gì?”
Có thể bởi vì anh ấy lớn tuổi hơn – chỉ mới mười chín, nhưng anh ấy già đạn hơn nhiều so với hầu hết những người mười-chín-tuổi, nếu xét đến chuyện anh có một căn nhà riêng ở Hollywood Hills và lương của anh nhiều hơn khoảng 10 triệu đô-la so với thu nhập hằng năm của bố tôi, đó là chưa kể tới cái hình xăm cam kết của anh và những thứ khác – nên tôi đã nói với anh sự thực.
“Em nghe nói cô Mulvaney là giáo viên rất giỏi”, tôi thì thầm phòng khi Courtney Deckard hay bất cứ người bạn nào của cô ta ở quanh có thể nghe thấy. “Vậy nên em đăng ký theo học lớp của cô.”
Luke hiểu vấn đề hơn là tôi tưởng.
“Phải rồi”, anh nói. “Cũng giống như trong nghề đóng phim. Nếu em muốn làm việc với một đạo diễn thật giỏi, em sẽ nhận vai, bất kể đó là vai gì hay bộ phim nói về cái gì. Chỉ có điều…anh không có ý gì đâu, nhưng cô Mulvaney không có vẻ giỏi đến thế. Ý anh là, cô ấy kiểu như là…không tập trung.
“Vâng”, tôi nói. “Nhưng chỉ là bây giờ thôi. Dạo này cô ấy hơi mất tập trung, vì vụ Betty Ann.”
Luke hỏi Betty Ann là ai, và tôi kể cho anh nghe. Có lẽ là tôi đã kể cho anh hơi quá nhiều – như là về tin đồn rằng cô Mulvaney không thể có con như thế nào và rằng Betty Ann giống như đứa con thay thế của cô, xét theo một cách nào đó. Sự thực là tôi vẫn đang lo lắng. Về việc Kurt và những gã đó định làm gì với Betty Ann. Bởi vì tôi tôi không cho rằng họ đủ thông minh để nhận ra Betty Ann quan trọng với cô Mulvaney đến mức nào. Ý tôi là, với cô Mulvaney, Betty Ann không chỉ là một con búp bê hay một linh vật của trường hay gì gì đó. Con búp bê đó giống như là…gia đình của cô vậy.
Kể cho Luke nghe hóa ra lại là một sai lầm.
“Bắt cóc con búp bê?” anh ấy thực sự hét lên, ngay trong hành lang. “Nhưng để làm gì?”
“Đó là một trò chơi khăm”, tôi giải thích. “Trò chơi khăm của năm cuối cấp.”
“Phải rồi, buồn cười ghê nhỉ”, anh nói. “Khi nào thì họ sẽ trả lại nó?”
“Em đoán là sau lễ tốt nghiệp.” tôi nói. Đó là tôi hy vọng như vậy.
Nhưng câu trả lời đó chưa đủ.
“Sau lễ tốt nghiệp à?” Luke phát hoảng. “Em có biết ai làm chuyện đó không? Ai đang giữ con búp bê?”
“Có”, tôi nói. “Em biết.”
“Vậy thì hãy bảo họ trả nó lại đi.” Luke nói. “Bảo họ hãy tìm trò chơi khăm khác. Chuyện này không buồn cười đâu.”
Tất nhiên là tôi đồng ý với anh, nhưng tôi có thể làm gì? Tôi chỉ là một đứa học sinh lớp mười một hèn mọn. Tôi chẳng có quyền gì mà sai bảo Kurt hay lũ bạn của anh ta.
Chỉ có điều hóa ra Luke lại không nghĩ như vậy.
“Không phải như vậy,” Luke nói với tôi. “Và em biết thế mà, Jen.”
Tôi kể với Luke rằng tôi đã nói với Kurt ngày hôm đó – cái ngày mà anh ta nhét Betty Ann vào trong cái ba lô của anh ta. Tôi kể với Luke rằng tôi đã hỏi Kurt anh ta làm trò gì vậy. Và rằng Kurt bảo tôi cứ kệ đi.
Nghe điều đó, Luke chỉ lắc đầu. Sau đó anh không nói gì thêm về việc này nữa.
Nhưng tôi nhận thấy rằng sau đó anh đặc biệt tử tế với cô Mulvaney. Luke cư xử tốt với tất cả mọi người – chính vì thế mà mọi cô gái trong trường, không chỉ Trina, đã mê mệt anh trước khi dịp cuối tuần kịp tới – nhưng anh còn hơn lả tử tế với cô Mulvaney, sáng nào anh cũng mang cho cô một cốc cà phê lớn, mở cửa cho cô, thậm chí còn cố gắng chia vài động từ.
Trong thực tế, nấu có điều gì khiến cho cô Mulvaney vui lên thì đó chính là Luke, bởi vì bài báo trên tờ Register chưa đủ để thủ phạm lộ mặt, và thư đòi tiền chuộc của Kurt, trong đó chỉ viết rằng Cho tất cả học sinh năm cuối điểm A trong học kỳ này, nếu không Betty Ann sẽ phải chết, chẳng có vẻ gì mang tinh thần vui vẻ đáng yêu của một trò đùa năm cuối cấp. Cô Mulvaney có vẻ vô cùng thích anh ấy, đến mức lần duy nhất cô ấy cười gần đây là khi anh bước vào lớp.
Cô Mulvaney, như tôi đã nói, chẳng phải là người duy nhất không thể cưỡng lại được sức thu hút của Luke. Trina mê mệt anh hơn qua từng ngày. Cô nàng đã chủ động xin số điện thoại di động của anh – ngay trước mặt Steve tội nghiệp, và cậu ấy trông rất tan nát nhưng chẳng hề nói một lời nào về chuyện đó – và rồi cô nàng than phiền với tôi một cách cay đắng mình đã gọi và bị chuyển thẳng sang hộp thư thoại của Luke. Mười một lần liền.
Nhưng Trina chẳng có vẻ nghi ngờ gì cả. Nếu có thì, việc rất khó tiếp cận với Luke chỉ càng khiến anh ấy trở nên hấp dẫn hơn mà thôi.
Điều đó cũng đúng với Geri Lynn. Có vẻ như với chị ấy, bao nhiêu Luke cũng là không đủ.đặc biệt là lúc ăn trưa và tại các cuộc họp của tờ Register. Mà điều này thì đặc biệt kỳ lạ bởi vì có vẻ như tất cả những gì hai người đó làm là tranh cãi với nhau. Geri luôn nói về vai trò quan trọng của các nhà báo trong việc xây dựng hay đánh đổ một sự nghiệp của một ngôi sao, trong khi Luke chẳng buồn che giấu quan điểm của anh rằng báo chí chỉ là những kẻ đâm lén sau lưng khốn kiếp, làm tất cả chỉ vì tiền. Cuộc cãi vã phát triển đến mức Scott giao cho họ làm một bài tranh luận, trong đó Geri Lynn đứng trên lập trường của các paparazzi chuyên nghiệp, còn Luke là bên phản bác.
Tôi phải thừa nhận là bài báo của Luke tốt một cách đáng ngạc nhiên. Mà điều đó chỉ làm cho tôi càng thêm bối rối về anh. Đôi khi anh có vẻ hoàn toàn chán nản và không quan tâm tới mọi thứ và mọi người ở trường trung học Clayton. Nhưng những lúc khác (giống như vụ về Cara) anh trở nên nghiêm túc và căng thẳng đáng ngạc nhiên. Mà rõ ràng là anh chàng này cũng rất thông minh.
Và mặc dù tôi có thể bỏ qua cho Trina về cái tội say mê Luke, nhưng tôi không thể lạc quan như vậy về Geri Lynn. Bất chấp sự thực là chị ấy tranh cãi với Luke không ngớt, thế nhưng Geri lại chẳng thể rời mắt khỏi anh bất cứ khi nào có anh ở đó. Ý tôi là có phải Geri đang hẹn hò với Scott, người không hẳn là anh chàng hấp dẫn nhất trên thế giới này đâu. Chị ấy đang cặp kè với Scott Bennett…người mà tôi biết hầu hết mọi người sẽ chỉ coi như là một kẻ sách vở thuần túy, vốn là, bạn biết đấy, Tổng Biên tập của tờ báo trường và là người thích đọc sách và nấu ăn.
Nhưng những người đó không hiểu Scott. Họ chưa bao giờ bàn cãi với cậu ấy, như tôi từng làm, về cái hay của The Stand, tác phẩm mới tái bản của Stephen King, trong đó có thêm những đạn từng bị cắt bỏ trong lần in trước.
Họ cũng chưa bao giờ được nếm món súp dưa chuột lạnh của cậu ấy như tôi đã được thử.
Khác với tôi, họ chưa từng ngồi cạnh cậu ấy bên đống lửa trại, lắng nghe cậu ấy kể về sự tan vỡ đầy đau đớn của bố mẹ mình, về quyết định tới sống với mẹ của cậu ấy, và rồi, nhiều năm sau, về quyết định của cậu ấy trở lại Clayton để hai bố con có một cơ hội sống chung.
Khác với tôi, họ chưa bao giờ nhận thấy rằng, mắt của Scott có màu nâu lục còn sẫm hơn mắt của tôi, đôi khi trông như màu xanh và những lúc khác thậm chí là màu hổ phách, cái màu giống như thứ đã bao phủ con muỗi trong phim Công viên kỷ Jura.
Họ chưa từng thấy đôi bàn tay mạnh mẽ của Scott lướt trên bàn phím máy tính khi cậu ấy sửa bài Annie Vấn-Đáp của tôi. Hoặc khi cậu ấy giơ tay lên để bám lấy khúc gỗ trước khi một bức tường bơ lạc đổ sập xuống.
Họ chưa bao giờ nghe nói về câu chuyện món súp bí rợ đó. Chẳng lẽ đáng để vứt bỏ một anh chàng như vậy chỉ vì một ngôi sao điện ảnh?
Cho dù là chàng diễn viên ngôi sao đó có bị lộ tẩy, và đột nhiên tất cả mọi người trên thế giới này đột nhiên biết rằng anh ta không phải là một học sinh mới tới, và người của Entertainment Tonight và tạp chí People bắt đầu tới gõ cửa nhà bạn?
Cho dù nếu như ngôi sao điện ảnh đó mời bạn cùng đi tới dạ hội Spring Fling?
Annie
Vấn – Đáp
Hãy gửi tới Annie mọi khúc mắc, những tâm tư tình cảm rắc rối nhất của bạn. Mạnh dạn lên, bạn dám không! Mọi thư từ gửi cho Annie sẽ được đăng lên tờ Register của trường trung học Clayton. Chúng tôi đảm bảo tên và địa chỉ e-mail của người gửi sẽ được giữ kín.
Annie thân mến,
Mình nghĩ bạn trai mình đang lừa dối mình, nhưng anh ấy chối bỏ điều đó. Làm sao mình có thể biết anh ấy có đang nói dối hay không?
Ký tên: Hẹn hò với Kẻ dối trá.
Hèn hò thân mến,
Nếu anh ta đang lừa dối, anh ta sẽ có ít nhất một trong vài biểu hiện sau:
- Anh ta đi chơi với “tụi bạn trai” vào tối thứ bảy ngày càng nhiều.
- Anh ta nhận được điện thoại khi đang ở bên bạn mà anh ta chẳng trả lời sau khi đã xem ai gọi tới.
- Anh ta đội nhiên bắt đầu quan tâm tới đầu tóc / ăn mặt của mình.
- Anh ta buộc tôi BẠN lừa dối ANH TA.
- Anh ta hỏi bạn những câu khó hiểu, có vẻ như là ngẫu nhiên như, “Em nghĩ có thể yêu hai người cùng một lúc không?”
- Anh ta có việc phải làm mới hoặc là phải “làm việc” mọi lúc.
- Tự nhiên anh ta quan tâm tới một loại âm nhạc hay nhóm nhạc mà trước kia anh ta không hề thích.
- Anh ta không còn gửi mail cho bạn nhiều như trước kia, nhưng lại lên mạng nhiều hơn.
- Anh ta có một địa chỉ email mới.
- Anh ta thôi nài nỉ để được làm chuyện đó với bạn.
Điều quan trọng nhất là, nấu bạn nghi ngờ anh ta đang lừa dối, có thể đúng như vậy… hãy tin vào linh cảm của mình. ừ khi bạn là một trong những cô gái ngốc nghếch, luôn cảm thấy bất an và luôn nghĩ bạn trai mình đang lừa dối mình cho dù sự thực không phải vậy. Trong trường hợp đó thì, hãy tỉnh lại đi.
-Annie
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...