Thần tượng Teen

Tôi nói với vẻ khá bình tĩnh, tôi chắc vậy, nhưng các ý nghĩ trong đầu tôi thì xoay tít như cái đu quay ở hội trợ thị trấn. Có chuyện gì vậy? Người này là ai? Tôi gặp rắc rối đến chừng nào? Liệu việc này có liên quan gì tôi đã ghi là tôi muốn trở thành công nhân máy khoan trong bài trắc nghiệm cá nhân? Bởi vì thực sự là tôi chỉ đùa thôi. Cả Trina cũng làm như thế mà. Và liệu chuyện này có xong trước bữa ăn trưa không? Bởi vì tôi chỉ có 25 phút để ăn thôi.
“Jane này,” thầy Lewis nói tiếp, “Ông Mitchell đây đã thi xếp để mang lại cho trường trung học Clayton của chúng ta một vinh dự lớn. Một vinh dự rất lớn!”
“Vinh dự ghê chưa”, cô Lucy Mỡ Màng khịt nũi. Thầy Lewis phóng về cô một cái nhìn cảnh cáo, nhưng cô Lucy không hiểu ý. Thực ra thì cô đã chuyển sang thế phòng thủ.
“Tôi sẽ không ngồi đây và nói quá lên thế đâu, anh Richard ạ,” cô nói. “Chuyện này rõ là lố bịch. Chúng ta sẽ phải nới lỏng các quy định, làm phiền tới tất cả học sinh của chúng ta, và vì điều gì chứ?”
“Chúng tôi hy vọng rằng sẽ không có phiền phức gì hết, thưa cô Thompson,” – ông Mitchell nói. “Và tất nhiên vào lúc mà…”
“Sẽ không có phiền phức gì đâu, Mỡ… ý tôi là Lucille”, cô Kellogg nói. Có một lần tôi đã hở cho cô biết, mọi người gọi sau lưng cô Thompson là gì, và kể từ lúc đó, cô Kellogg không thể nào gọi sếp của mình khác đi được. “Mục đích chính là như vậy mà. Họ muốn chuyện này diễn ra trơn tru hết mức có thể…”.
“Tôi không hiểu làm sao họ có thể mong chờ mọi chuyện sẽ suôn sẽ được”. Môi cô Mỡ- ý tôi là cô Thompson- thực sự là đã biến mất vì cô mím chúng quá chặt. “Cậu ta sẽ bị đám đông bu lấy ngay khi đặt chân tới trường này. Những cô nữ sinh đó… chúng đâu có biết kiềm chế bản thân. Chị có nhìn thấy Courtney Deckard mặc gì hôm nay không? Một cái yếm. Đi học đấy! Tôi đã phải gọi điện cho mẹ và bảo bà ấy mang tới thứ gì đó tử tế để thay.”
Có vẻ như thầy Lewis và ông Mitchell đều nhìn cô Thompson chằm chằm như thể cô ấy đã hút hết tất cả khí oxy ra khỏi phòng. Theo cách nào đó tôi nghĩ có thể đúng như vậy thật. Tôi biết là mình đang cảm thấy hơi choáng cáng mà.
“Tôi xin đảm bảo với cô”, ông Mitchell nói tiếp, “rằng chuyện đó sẽ không xảy ra. Bởi vì anh Striker sẽ cố gắng hạn chế gây chú ý. Và anh ấy sẽ cải trang nữa!”.
“Cải trang.” Cô Thompson đảo tròn mắt. “Phải rồi, như thế sẽ có tác dụng đấy.”

“Cô sẽ thấy kinh ngạc cho mà xem”, ông Mitchell nói, “khi thấy một cặp kính đơn giản có thể làm gì.”
“Ôi,” cô Lucy Mỡ Màng nói và giơ hai tay lên trời. “Chà, kính cơ đấy. Sao ông không nói sớm? Như thế sẽ lừa được bọn chúng đấy”.
“Cho em xin lỗi”, tôi nói. Bởi vì tôi thực sự tò mò muốn biết có chuyện gì đang xảy ra. Chuyện này không có vẻ liên quan tới Cara hay Betty Ann. Thực sự thì trừ khi tôi quá nhầm lẫn, còn thì chuyện này có vẻ liên quan tới… “Các thầy cô đang nói về Luke Striker ạ?”
Cô Kellogg cười toe, và bắt đầu gật đầu lia lịa. “Đúng vậy”, cô nói. “Đúng thế. Luke Striker. Cậu ta sẽ tới đây. Sẽ tới trường trung học Clayton.”
Tôi nhìn cô như thể cô lại vừa bung ra một câu bông đùa khác. Mà thực ra thì đây là kiểu tôi thường nhìn cô Kellogg. Bởi vì hầu hết thời gian, tôi nghĩ cô không thích sự nghiêm túc cho lắm.
“Luke Striker,” tôi lặp lại. “Luke Striker, ngôi sao của phim Thiên đường nâng đỡ chúng ta ạ?”
Đó từng là một trong những chương trình nổi tiếng nhất trên truyền hình, cái hồi còn chưa có các chương trình thực tế. Tôi cũng đã từng xem nó. Luke Striker vào vai con trai của một mục sư. Anh ta đã lớn lên cùng với bộ phim truyền hình đó, và ngày càng trở nên hấp dẫn hơn qua mỗi phần phim. Anh ta được hâm mộ đến độ cuối cùng đã rời khỏi bộ phim đó để theo đuổi nghiệp diễn viên, rồi xoay xở sao đó để nhận được vai Tarzan trong bộ phim điện ảnh mới nhất về Tarzan, trong đó anh ấy hầu như là…
Bạn biết đấy, không mặc gì.
Rồi anh ấy vào vai hiệp sĩ Lancelot trong bộ phim mới nhất về Camelot…

Anh ta đã diễn khá tốt trong hai bộ phim đó. Ít nhất thì đó là ý kiến của những fan ruột, như là Trina chẳng hạn.
Tuy nhiên người hâm mộ lại không được phấn khích như vậy về chuyện đời tư của Luke Striker. Tin đốn là – ít nhất là theo lời Trina, người đã lảm nhãm về chuyện này suốt cả mùa Đông – Lewis đã có một mối tình nồng nhiệt với bạn diễn Angelique Tremaine trong phim Lancelot và Guinevere . Người ta còn đồn rằng họ đã xăm tên nhau lên bắp tay như một nghi thức biểu lộ sự gắn bó. Thay cho nhẫn cưới ấy mà, bạn biết đấy.
Chỉ có điều tôi đo là Angelique đã không làm theo những cam kết ấy, bởi vì chưa đầy 6 tháng trước, Angelique đã cưới một đạo diễn người Pháp gấp đôi số tuổi của cô ấy, sau lung Luke! Trina rất là hả hê – mặc dù tất nhiên là cảm thấy buồn cho Luke. Bởi vì giờ đây anh ấy lại tự do – với trái tim tan vỡ, theo lời mấy tờ báo lá cải – nhưng mà tự do. Hoàn toàn tự do để yêu Trina.
Và giờ thì có vẻ như Luke Striker, ngôi sao màn bạc kiêm người tình bị ruồng bỏ, sẽ tới Clayton, bang Indiana.
“Trong bộ phim sắp tới, anh ấy sẽ vào vai một học sinh trung học năm cuối tại vùng Trung Tây”, ông Mitchell vui vẻ giải thích, “một bộ phim rất hay vầ tình yêu và sự phản bội tại vùng trung tâm bang Indiana, Bởi vì Luke lớn lên ở Los Angeles – cháu biết đấy, anh ấy bắt đầu đóng Thiên đường nâng đỡ chúng ta từ khi mới bảy tuổi – vậy nên anh ấy cảm thấy cần phải hòa mình vào văn hóa học đường ở Indiana để vai diễn của mình được chân thực…”
“Tuyệt quá phải không?”- cô Kellogg thốt lên, mắt sáng bừng. “Ai mà ngờ được cậu ta lại là một nghệ sĩ thực sự, hết mình với công việc như vậy?”
Tôi quả là không ngờ được. Ý tôi là chắc chắn ta chẳng thể nói vậy nếu xem quảng cáo bánh snack Doristos của anh ta, mà đã được phát sóng trong suốt trận Super Bowl – Trận tranh chức vô địch của giải bóng bầu dục chuyên nghiệp Mỹ - hồi năm ngoái.
“Vậy là…” tôi nhìn từ ông Mitchell sang cô Kellogg rồi trở lại vấn đề. “Luke Striker sẽ tới Clayton ạ?”

“Chỉ hai tuần thôi”, ông Mitchell nói, “để nghiên cứu vai diễn mà anh ấy sắp đóng. Và anh ấy đã yêu cầu rất rõ ràng – hay ít ra là xưởng phim đã yêu cầu rất rõ ràng là – danh tánh thật sự của anh ấy sẽ được giữ kín. Luke sẽ chẳng có được những kinh nghiệm chân thực về trường trung học nếu có hàng đoàn người hâm mộ bám theo anh ấy ở khắp nơi.”
“Và chúng tôi nghĩ rằng em có thể giúp chúng tôi trong việc này, Jen ạ”, cô Kellogg xen vào, vẫn với cặp mắt mơ màng. “Chúng tôi đã lên kê hoạch để cậu Striker vào vai một học sinh mới chuyển tới có tên là Lucas Smith”.
“Vâng ạ”, tôi nói. Giờ đây, khi đã biết chắc mình bị gọi tới đây không phải để bảo vệ Cara hay bị “nướng chả” vì vụ bắt cóc Betty Ann, thì tôi không lắng nghe chăm chú cho lắm. Thứ nhất là bởi vì tôi không có hứng thú với mấy chuyện người nổi tiếng giống như, ai nhỉ, Trina. Và thứ hai là tôi đãỏ lỡ mất buổi tập của Những Kẻ Hát Rong, và thầy Hall luôn có vẻ rất cáu kỉnh khi tôi bị gọi ra khỏi lớp học. Không phải vì tôi là một phần quan trọng không thể thiếu trong dàn hợp xướng hay gì đâu, mà bởi vì tôi vẫn cần phải luyện tập các kiểu múa tay trước chương trình Luers, cuộc thi hợp xướng mà chúng tôi sẽ tham dự vào cuối tuần tới. Mà tôi thì vẫn chưa nhịp tay cho đúng được.
“Vậy nên các thầy cô đã nói vơi ông Mitchell rằng, Jen ạ,”- cô Kellogg tiếp tục, “rằng, bởi vì em rất giỏi giữ bí mật, và các thầy cô biết rằng chúng ta có thể trông cậy em sẽ không làm lộ chuyện hay cư xử ngốc nghếch khi biết chuyện nàym nên em có thể làm người hướng dẫn cho Luke. Em biết chúng ta đều rất sẵn lòng hướng dẫn cho học sinh mới tới để giúp họ đở bỡ ngỡ trong vài ngày đầu mà. Và em có thể dẫn Luke đi cùng em tới các lớp học của em, chỉ cho cậu ấy xem thứ này thứ kia. Giải đáp những thắc mắc của cậu ấy, có thể là giúp đánh lạc hướng nếu có ai đó nghi ngờ… Rồi thì cậu ấy có thể hòa mình vào môi trường ở Clayton này mà không có ai nghi ngờ gì về thân phận thật sự của cậu ấy. Em thấy việc đó thế nào?”.
Cô muốn biết sự thực ạ? Em thấy chuyện này chẳng khác gì một bãi phân ngựa. Ý tôi là chẳng nhẽ họ thật sự nghĩ sẽ không có ai để ý thấy rằng anh chàng mới tới trông giống hệt như Luke Striker? Chẳng nhẽ họ thật sự nghĩ rằng chỉ cần gọi anh chàng là Lucas Smith là có thể đánh lừa mọi người, đặc biệt những người như Trina, vốn tôn thờ anh ta? Tôi thật sự nghĩ rằng ông Mitchell, Ban giám hiệu và chính Luke Striker đã đánh giá thấp trí thông minh của các bạn học của tôi ở trường trung học Clayton.
Nhưng mà này, đây đâu có phải là lần đầu tiên.
Tôi nhún vai. Thì tôi còn biết nói gì chứ? Nói không à?
“Vâng”, tôi nói. “Sao cũng được ạ”
Cô Kellogg cười với vẻ hài lòng và liếc một cái, mà theo thiển ý của tôi là một cái nhìn đắc thắng về phia cô Lucy Mỡ Màng. Ý tôi là cô Thompson.
“Thấy chưa?” – cô Kellogg nói. “Tôi đã bảo chị rồi. Ta luôn có thể tin tưởng rằng Jen sẽ không làm nhặng xị lên”.
Mà thực sự thì hoàn toàn đúng như vậy.

Annie
Vấn – Đáp
Hãy gửi tới Annie mọi khúc mắc, những tâm tư tình cảm rắc rối nhất của bạn. Mạnh dạn lên, bạn dám không! Mọi thư từ gửi cho Annie sẽ được đăng lên tờ Register của trường trung học Clayton. Chúng tôi đảm bảo tên và địa chỉ e-mail của người gửi sẽ được giữ kín.
Annie thân mến,
Tớ kể với người bạn thân nhất của tớ tất cả mọi chuyện. Thậm chí đêm nằm ngủ mơ thấy gì, tớ cũng kể với bạn ấy. Nhưng có vẻ như bạn ấy chẳng bao giờ thổ lộ lòng mình với tớ. Ngay cả về những chuyện quan trọng như là bạn ấy thích ai hay đại loại như vậy. Tớ cảm thấy bọn tớ như không có được một tình bạn cởi mở, thân thiết như tớ mong muốn. Tớ phải làm gì để bạn ấy biết rằng bạn ấy có thể tin tưởng kể hết mọi chuyện với tớ?
Ký tên: kẻ cảm thấy bị ruồng bỏ.
Bị ruồng bỏ thân mến,
Có thể bạn của bạn chẳng có bí mật gì để bật mí cả. Không phải bất cứ ai cũng nghĩ giấc mơ của mình thú vị giống như bạn đâu. Có thể bạn ấy chỉ không muốn làm cho mọi người mất hứng. Sao bạn không đáp lễ lại như vậy?
-Annie


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui