Thần tượng Teen

MƯỜI BẢY
“Chỉ là…” Luke nói, khi chúng tôi nhảy cùng nhau trong ánh đèn chiếu – mà hóa ra lại đây là một phần bắt buộc trong nghi lễ đăng quang của chúng tôi – “anh cứ đinh ninh rằng khi Angelique bò anh, anh sẽ chẳng bao giờ có thể yêu được nữa. Và rồi anh gặp Geri Lynn, và… anh không biết nữa. Đó không phải là tiếng sét ái tình hay gì đâu. Anh thề đấy. Chuyện đó xảy ra từ từ.”
Phải rồi. Từ từ, trong một khoảng thời gian chưa tới hai tuần, mà phần lớn thời gian đó anh ấy ở Los Angeles.
“Anh biết bọn anh hoàn toàn khác nhau”, anh ấy nói tiếp – có thể đây là vị vua Spring Fling đầu tiên trong lịch sử trường trung học Clayton dành cả điệu nhảy với hoàng hậu để kể lể thay vì hôn hít, như một anh chàng bình thương – “Ý anh là, cô ấy muốn trở thành một phóng viên. Mà em biết là anh ghét cái lũ phóng viên thích rình rập đó đến thế nào đấy. Nhưng có một số điều mà cô ấy đã nói trong bài báo đó, bài tranh luận mà Scott đã giao cho bọn anh viết ấy? Điều đó đã khiến cho anh phải suy nghĩ. Cô ấy không giống những cô gái khác. Cô ấy không ngại nói ra suy nghĩ của mình.?
Chẳng phải đúng như thế sao.
“Có một phần sự thực trong việc nghệ sĩ bọn anh cần tới truyền thông. Và tất nhiên là bọn họ cần bọn anh. Đó là một mối quan hệ cộng sinh mà trước kia anh chẳng mấy để ý tới. Nhưng Geri đã khiến anh nghĩ về điều đó”, Luke giải thích. “Đó là điều anh rất thích ở cô ấy. Cô ấy khiến cho anh suy nghĩ. Khi cô ấy cho anh số điện thoại của mình, cái ngày ở chỗ rửa xe ấy, anh đâu có định gọi cho cô ấy. Nhưng rồi… tại biệt thự vào hôm đo. Em biết đấy, về chuyện nước sốt đặc biệt đó. Vậy nên anh đã gọi cho Geri và nhờ cô ấy để mắt tới em… bảo cô ấy gọi cho anh khi nào cô ấy nghĩ em không thể chịu đựng được lũ săn tin đó nữa. Anh nhận ra rằng cô ấy chính là người sẽ biết khi nào bọn họ trở nên quá thô bạo với em. Rồi thì anh bắt đầu gọi cho cô ấy vài lần mỗi ngày, chỉ để biết tình hình của em… Và bọn anh nhanh chóng chuyển từ nói về em… sang nói về cô ấy… sang nói về anh và cô ấy… Em biết mọi chuyện diễn ra thế nào đấy.”
Tôi biết quá đi chứ. Geri Lynn chuyên gia thực sự trong việc vồ lấy bọn con trai ngay trước mũi tôi.
Không. Như thế thật không công bằng. Tôi chưa bao giờ thích Luke cả.
Và tôi mừng cho anh ấy. Thực sư đấy. Cho anh và Geri Lynn. Họ là một cặp đẹp đôi. Anh ấy rất đẹp trai còn Geri thì xinh xắn. Và sau rốt thì anh ấy chỉ lớn hơn chị ấy một tuổi. Và chị ấy sẽ tới học đại học ở L.A nơi mà Luke đang sống.
Đúng vậy, Geri sẽ học chuyên ngành báo chí, và Luke lại chẳng có vẻ ưa thích gì cái đám nhà báo cho lắm. Nhưng chị Geri cũng chẳng đam mê gì cái loại “dân diễn xuất” đó. Vậy nên có thể là họ hòa nhau.
Sao cũng được. Nhưng họ cần lời chúc phúc của tôi để làm gì chứ?
“Đó là vì em thật phi thường,” Luke nói giọng đều đều, những viên đá giả trên cái vương miện vua Spring Fling quá cỡ của anh lấp lánh trong ánh đèn chiếu. “Thực sự rất phi thường, Jen ạ. Những gì em làm chỉ trong một tuần tại ngôi trường đó… quả là không thể tin nổi. Geri nghĩ em nên ra tranh cử chức Chủ tịch Hội học sinh vào năm tới. Anh hoàn toàn đồng ý với ý đó.”
“Em không biết”, tôi nói. “Em không hứng thú với chính trị lắm.”
“Vậy thì hãy quan tâm đi”, Luke nói. “Bởi vì đó là tài năng thiên bẩm của em. Ít nhất hãy hứa với anh rằng em sẽ suy nghĩ về chuyện đó.”
“Vâng”, tôi nói, chủ yếu là để anh buông tha tôi. “Vâng, em sẽ nghĩ về việc đó. Anh này, chuyện Annie Vấn-Đáp ấy. Có phải là anh tự phát hiện ra không? Hay là chị Geri đã biết bằng cách nào đó…”. Ví dụ như là Scott, bạn trai của chị ấy, đã kể cho chị ấy? Và rồi chị ấy kể lại cho anh.
“Anh tự phát hiện ra thôi,” Luke nói. “Và em đừng lo. Anh sẽ không cho cô ấy biết đâu. Cũng như anh sẽ không cho cô ấy biết về những chuyện khác nữa.”
“Những chuyện khác nào?” – tôi hỏi anh, không mảy may đoán được điều anh nói tiếp theo, và đó là:
“Em biết đấy. Chuyện em yêu bạn trai cũ của cô ấy.”
Thật là hay vì ngay khi đó điệu nhảy trong ánh đèn rọi của chúng tôi kết thúc, nếu không thì tất cả mọi người ở Spring Fling của trường trung học Claytonã có thể chiêm ngưỡng tường tận a-mi-đan của tôi. Bởi vì tôi khá chắc hàm dưới của tôi rớt rộng đến như thế nào khi nghe những từ yêu bạn trai cũ của cô ấy.
“Đâu có”, tôi đứng đó và lắp bắp như một con ngốc. “Em hầu như chắc chắn rằng em không… yêu… Scott Bennett.”
“Sao em không nghe theo lời khuyên của chính em hả Jen?” – Luke hỏi tôi, khi có hàng chục cặp khác ra sàn nhảy cùng với chúng tôi. “Sao em không cho cậu ấy biết em cảm thấy thế nào?”
“Đó là lời khuyên của em dành cho anh”, tôi lắp bắp. “Ý em là, cho Scott. Ý em là… ôi em không còn biết ý em là gì nữa.”

“À”, Luke nói, khi Geri Lynn đột ngột xuất hiện bên cạnh anh cười rạng rỡ. “Anh cũng không hiểu ý em là gì. Nhưng anh biết rõ một điều.”
“Điều gì vậy?” tôi hỏi anh.
“Có một chiếc limo đang đợi ở ngoài kia để đưa em tới bất kỳ nơi nào em muốn.”
“Hả”, tôi nói, bởi vì tôi hoàn toàn chẳng biết làm gì với thông tin đó. “Cảm ơn anh.”
Rồi thì anh bước tới ký tặng cho vài người đơn giản là không thể kiềm chế được và đã tiến tới van vỉ anh ký vào tờ chương trình Spring Fling của họ.
“Em này, em thực sự không thấy có vấn đề gì về chuyện này chứ?” Geri hỏi tôi ngay khi anh ấy vừa đi. “Về chuyện của Luke và chị ấy?”
“Chúa ơi, không sao đâu,” tôi nói thành thực. “Em đã nói với chị rồi, bọn em chỉ là bạn.”
“Em tuyệt vời nhất đấy Jen ạ”, Geri nói, rồi xiết tay tôi. “Những chuyện này chẳng thể xảy ra nếu không có em. Chị hạnh phúc quá. Chị không biết phải cảm ơn em thế nào cho đủ. Như Luke đã nói, em thực sự rất đặc biệt.”
Phải rồi. Tôi đặc biệt như thế đấy. Bạn nhảy Spring Fling của tôi đã bỏ tôi mà đi.
Tôi nói với Geri là tôi rất mừng cho chị ấy (một lần nữa) rồi dạt về bàn chúng tôi, nơi Steve đang mát-xa chân cho Trina. Rõ ràng bạn hoàn toàn có thể bị rộp da vào tối Spring Fling cho dù đôi giày mới bạn đang đi là giày thể thao đi
“Geri Lynn là đồ lăng nhăng” là lời đầu tiên mà Trina dành để chào đón tôi. “Cứ hình dung cô ta cướp anh chàng của cậu mà xem. Lại còn ngay trước mặt cậu nữa.”
“Cứ bình tĩnh, Trina”, tôi nói. “Tớ đã bảo bọn họ là không sao đâu. Luke và tớ chỉ là…”
“Là bạn”, Trina, Steve, Liz Chán đời, Brenda Khó nhằn, và bạn nhảy của họ cùng lặp lại như là tiếng vang.
“Đúng vậy đấy”, tôi nói với một đôi chút phòng thủ. Sao chẳng có ai tin tôi thế này?
“Spring Fling này tệ quá”, Trina nhận xét một giây sau đó. “Cậu biết tớ ước gì không? Tớ ước gì chúng ta đừng tới cái buổi dạ hội ngu ngốc này. Giá mà chúng mình đến bữa tiệc phản Spring Fling của Kwang. Tớ cá là bọn họ ở đó vui vẻ hơn chúng ta nhiều.”
Và đó lá khi tôi chợt nhận ra.
Điều mà Luke đã nói về việc sử dụng cái limo ấy mà.
“Sao lại không chứ?” tôi nói, tim tôi đệp thình thịch hơi bị không thoải mái bên dưới đóa hoa Luke cài cho tôi. “Tới bữa tiệc của Kwang ấy. Còn sớm mà – chỉ mới 10 giờ. Có thể bữa tiệc đó chỉ mới bắt đầu.”
“Tớ nghe nói cậu ấy sẽ đốt lửa trại.” Liz Chán đời nói, trông rõ là đỡ chán đời hơn.
“Mình nghe nói cậu ấy đã chuẩn bị đám pháo hoa bị cấm”, Brenda Khó nhằn nói đầy vẻ hứng thú.
“Đi nào”, tôi nói. “Luke nói chúng ta có thể dùng cái limo.”
Trina chớp mắt “Cậu nói thật chứ?”

“Ừ”, tôi nói. “Anh ấy cần limo làm gì đâu? Anh ấy có chiếc Harley mà.”
“Đến lúc,” – Steve nói, và đặt chân của Trina xuống. “lên xe rồi.”
Chúng tôi cũng chẳng mất công chào tạm biệt Luke và Geri. Đó là bởi vì bọn họ còn quá bận hôn hít nhau trên sàn nhảy. Chẳng nên làm phiền họ. Tôi có thể thấy thầy Lewis đang quan sát họ với vẻ ngập ng
Nhưng tất nhiên thầy chẳng thể làm gì về chuyện này. Geri đã mười tám tuổi, một người trưởng thành.
Nhưng tôi cá là cô Lucy Mỡ Màng dám thử làm điều đó lắm.
Tôi thấy hơi nản khi nghĩ tới các tựa đề báo ngày mai, Bạn biết đấy, khi báo chí phát hiện ra rằng Luke đã đá tôi vì một cô gái khác.
Hoặc họ có thể viết bài theo một góc độ khác. Bạn biết đấy, cái góc độ mà tôi đã đá Luke ở Spring Fling để tới một bữa tiệc khác. Ta chẳng bao giờ biết được đâu. Chuyện đó có thể xảy ra lắm.
Khi người lái xe limo dừng lại trước nhà của Kwang – một nông trại màu trắng hoành tráng ở xa tít khu ngoại thành với một nhà kho lớn, những cánh đồng ngô và khu rừng có suối chảy qua và mọi thứ khác, một nơi hoàn hảo để dành cho những bữa tiệc ồn ào được hoàn tất bằng lửa trại và chỗ pháo hoa bị cấm – chú ấy nói với vẻ hoài nghi, “Đây đúng là nơi các cô cậu muốn đến chứ?”
Đáp lại sự hoài nghi ấy là sự nhiệt tình tuyệt đối của chúng tôi, “Vâng, cảm ơn chú!” – khi chúng tôi đổ xô ra khỏi xe và chạy tới chỗ ánh sáng rực rỡ của đống lửa trại ở đằng xa.
Mọi người đều ở đó. Tất cả mọi người không có mặt ở Spring Fling ấy. Có cả dãy bàn dài chất đống khoai tây chiên, soda và một dàn âm thanh gắn với hai cái loa khổng lồ, đang phát nhạc ầm ầm đủ để nửa hạt nghe thấy, thực sự đấy.
Kwang đang ngồi trước đống lửa rừng rực với một cái que trong tay. Ở cuối cái que xiên một cái kẹo dẻo. Ngồi bên cạnh Kwang là Cara Schlosburg với một gói bánh quy đã bóc và cài thanh sô-cô-la ăn dở ở trong lòng. Họ đang cười rúc rích có vẻ tội lỗi khi chúng tôi tới.
Và nếu sợi kẹo dẻo dính từ miệng của Kwang tới miệng Cara là một dấu hiệu, tôi biết rằng họ không hẳn cảm thấy có lỗi vì việc bỏ qua chế độ ăn kiêng của mình.
Nhưng không ai trong bọn tôi định nói về chuyện đó cả.. Ít nhất là không phải lúc này. Thay vào đó, mọi người bu lại, la hét tranh nhau que và kẹo dẻo, kêu ca về chuyện xảy ra ở Spring Fling. Câu chuyện tôi trở thành hoàng hậu Spring Fling đã trở thành trò mua vui cho cả đám. Tôi nghe thấy một tiếng cười quen thuộc và quay lại…
… V Scott, đang ngồi trên một khúc cây ở phía bên kia đống lửa.
Và tôi đã hiểu. Chỉ đơn giản vậy thôi.
Thực ra thì không chỉ như vậy. Trái tim tôi lộn nhào trong lồng ngực. Và đột nhiên tôi không thể thở được. Và đó là những dấu hiệu khá là mạnh.
Chỉ vào lúc đó, cuối cùng tôi đã hiểu đó là những dấu hiệu cho điều gì:
Rằng tôi đã yêu Scott Bennett. Rằng tôi đã yêu cậu ấy suốt cả đời tôi, thực sự đấy. Đột nhiên, tất cả những hình ảnh đó hiện ra trước cặp mắt đang bị lóa vì đám lửa của tôi: Tên của Scott ở trên tên của tôi trong sổ mượn cuốn sách Dòng dõi sao Tiên nữ; Scott ra khỏi xe trong bãi đậu xe, nhiều năm sau đó, vào cái ngày chúng tôi đi trại sáng tác thực tế; Scott nhấc tôi lên về phía cái khúc gỗ đó; Scott xem lại bản thiết kế trang quảnh cáo tôi làm; Scott đuổi theo tôi quanh bãi đậu xe của quán Chi Chi với cái xô đó; Scott giúp tôi giải cứu Betty Ann…
Và tôi đã hiểu. Cuối cùng tôi đã hiểu điều Trina đã biết từ thủa nào rồi. Rõ ràng là cả Luke nữa.
Nhưng cho đến trước lúc đó, thì tôi chẳng hề nhận ra.

Nhưng giờ thì tôi đã biết.
Vì thế mà tôi đã làm điều tiếp sau đó. Đó là bước tới và ngồi xuống cạnh cậu ấy, kiên quyết phớt lờ việc tim tôi đập loạn, việc tôi đột nhiên thấy khó thở, và trên hết là cảm giác ân hận day dứt rằng có thể tôi quá muộn. Lại một lần nữa.
“Chào cậu”, tôi nói với Scott. Tôi còn chẳng hiểu làm sao tôi có thể thốt được nên lời nhưng tôi đã làm được.
“Chào”, Scott nói. “Đó là kim cương Hope đấy à? Hay là một bản sao giống thật vậy?”
Tôi hỏi: “Cái gì cơ?” và rồi, “Ôi”, tôi giơ tay lên và ngượng ngùng nhận ra tôi vẫn đang đeo vương miện hoàng hậu của mình. Tôi gỡ nó ra và đặt xuống khúc gỗ, ở giữa chúng tôi. “Xin lỗi. Mình là hoàng hậu.”
“Mình luôn nghĩ vậy đấy,”Scott nói với vẻ ga-lăng. “Cậu ăn kẹo dẻo nhé?”
Cậu đưa cho tôi miếng kẹo dẻo mà cậu đã nướng rất cẩn thận ở phíai cái que cậu đang cầm.
“Ừ”, tôi nói và thận trọng gỡ nó ra khõi cái que. “Cảm ơn cậu.”
“Thế nào,”- Scott xiên một cái kẹo dẻo khác vào que và hơ nó trên ngọn lửa- “Spring Fling thế là hết rồi hả?”
“Ôi không”- tôi nói. “Vẫn đang tiếp tục đấy.”
Và đột nhiên tôi nhớ ra ai vẫn còn đang ở đó. Ý tôi là ở Spring Fling ấy. Luke. Và Geri. Bạn gái cũ của Scott. Nhỡ cậu - ấy hỏi tôi thì sao? Nhỡ cậu ấy hỏi có chuyện gì đă xảy ra với bạn nhảy của tôi? Liệu có thực là cậu ấy đang yêu ai đó khác không? Nhỡ cậu ấy vẫn còn nghĩ về Geri thì sao?
“Ở đó cậu không thấy vui à?”- cậu ấy hỏi.
“Ôi không”, tôi nói với về nhẹ nhàng hơn tôi thực sự cảm thấy. “Mình vui chứ.”
“Có chuyện gì với Luke vậy?”
Đây rồi.
“Ừ thì”, tôi bắt đầu một cách chậm rãi.
Nhưng hóa ra tôi còn chẳng cẩn phải nói tiếp. Bởi vì Scott đã hỏi, “Cậu biết rồi phải không? Về chuyện của Geri ấy?”
Tôi vẫn chưa ăn cái kẹo dẻo mà cậu ấy đã đưa cho tôi. Vào lúc đó, tôi chẳng thể ăn nổi gì đâu dù tôi có cố đi nữa. Vậy là khi cậu ấy nói thế, tay tôi trở nên cứng đờ, và cái kẹo dẻo, cho dù nó rất dính, trượt khỏi ngón tay tôi và rơi thành một đống hỗn độn cạnh chân tôi.
“Cậu biết à?”- giọng của tôi vỡ ra.
Scott nhìn xuống cái kẹo dẻo. “Ừ. Geri đã nói với mình.”
“Khi nào?”
“Hôm qua.”
Hôm qua? “Sao cậu không cho mình biết?”
“Mình đã cố,” cậu ấy nói. “Lúc ở trong xe ấy, cậu nh
Vậy là đó là chuyện này sao?

“Mình đoán lẽ ra mình nên cố gắng hơn nữa. Nhưng…” Scott đưa cho tôi cái kẹo dẻo mới, chín vàng ở bên ngoài. “Mình nghĩ… mình đã nghĩ có thể cậu sẽ buồn.”
Tôi cũng đánh rơi cả cái thứ hai nữa.
“Buồn? Về Luke và Geri ư?” – tôi nhìn cậu ấy chằm chằm. “Sao điều đó lại khiến mình buồn cơ chứ?”
Trông cậu ấy có vẻ ngạc nhiên. “Bởi vì…”
“Chúa ơi”, Trina nói, ngồi sụp xuống khúc gỗ bên cạnh tôi. “Cậu có biết về cái vụ sợi kẻo dẻo giữa Cara và Kwang không? Cậu nói thật đi, Scott. Có phải bọn họ hôn hít nhau trước khi bọn mình tới đây không?”
“Mình không biết”, Scott noi.
Khi tôi liếc nhìn Scott một lần nữa, tôi thấy cậu ấy đang nhìn tôi chứ không phải là Trina. Tôi sẽ mạo hiểm nói rằng cậu ấy đang nhìn tôi chăm chú, nhưng sự thực là, tôi chỉ có thể đoán như vậy qua cách đâu của cậu ấy không hề nhúc nhích. Tôi không thể nhìn thấy mắt của cậu ấy, bởi vì vầng sáng từ đống lửa trại đã đẩy chúng tôi vào sâu trong bóng tối.
Nhưng tôi thề là cái cách cậu ấy nhìn tôi, trong một phút, đã khiến tôi suýt nghĩ rằng...
Tôi gần như đã nghĩ rằng có thể tôi là cô gái bí ẩn mà mọi người đồn cậu ấy phải lòng. Và rằng, bạn biết đấy, cậu ấy chẳng nói gì cả bởi vì…
“Mình nghĩ họ đã hôn hít nhau”, Trina nói tiếp, “với một mồm đầy kẹo dẻo. Mình xin lỗi nhưng nếu Steve định hôn mình với một mồm đầy kẻo dẻo, mình sẽ bái bai cậu ấy luôn. Cho dù cậu ấy chính là một nửa của mình đi nữa.”
“Jen”, đột nhiên Scott nói với tôi. “Cậu có muốn đi dạo không?”
Trina nhìn cậu ấy như thể cậu ấy đã phát điên.
“Đừng có đi vào lúc này”, cô nàng nói. “Sắp sửa đốt pháo hoa mà.”
Nhưng nếu có ai đó ng rằng tôi sẽ từ bỏ cuộc đi dạo với Scott chỉ để xem một buổi trình diễn pháo hoa đốt trộm… thì tôi sẽ nói rằng họ là đồ điên.
“Được thôi”, tôi nói, cố gắng sao đó để nghe vẫn có cẻ bình thường, cho dù trái tim của tôi đã chui tọt lên cổ họng. “Mình sẽ đi dạo.”
Annie
Vấn – Đáp
Hãy gửi tới Annie mọi khúc mắc, những tâm tư tình cảm rắc rối nhất của bạn. Mạnh dạn lên, bạn dám không! Mọi thư từ gửi cho Annie sẽ được đăng lên tờ Register của trường trung học Clayton. Chúng tôi đảm bảo tên và địa chỉ e-mail của người gửi sẽ được giữ kín.
Annie thân mến,
Mình thực sự thích cậu ấy. Và mình thực sự cần bạn giúp. Mình có nên thổ lộ trước? Liệu điều đó có khiến mình giống như một đứa con gái hư hỏng không? Nhưng nếu mình cứ ngồi chờ cậu ấy nói ra, nhỡ có cô gái nào đó chiếm được cậu ấy trước thì sao? Mình không muốn tỏ ra quá sấn sổ, bởi vì bạn ấy luôn nói rằng kiểu đó thật phản cảm. MÌNH PHẢI LÀM GÌ ĐY?
Ký tên: Tuyệt vọng Hơn Bao Giờ Hết.
Tuyệt vọng thân mến,
MÌNH KHÔNG BIẾT ĐU!!!! Mình cũng đang cố gắng để hiểu điều đó đây.
-Annie


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui