MƯỜI BA
Tôi cứ tưởng sẽ phải mất nhiều ngày tôi mới có thể nhìn lại sự việc đã xảy ra tại buổi hợp xướng ngày hôm đó và cười. Có thể sẽ mất hàng tuần. Thực ra chuyện đó cũng khá là buồn bực. Tôi đã không nghe lời một thầy giáo, bỏ đi trước một đám người vốn phụ thuộc vào tôi, và có thể là cắt đứt mãi mãi tình bạn với người bạn thân nhất của tôi.
Nhưng hóa ra chỉ ba mươi tiếng đồng hồ sau, tôi nhận ra khía cạnh buồn cười của câu chuyện này. Bởi vì lúc đó các thành viên của tờ Register chỉ cho tôi thấy điều đó. Ý tôi là mặt vui nhộn của vấn đề.
Đặc biệt là Scott Bennett.
“Không phải thế chứ,” cậu ấy nói, khi tôi kể tới đoạn nhồi chiếc váy của tôi vào trong thùng rác.
“Không, mình làm thật đấy.” – tôi nói.
Tôi phải thừa nhận, phản ứng của các thành viên tòa soạn về sự việc này đã đem lại cho tôi sự tự tin đáng kể về bản thân cũng như về quyết định của mình. Tôi đã ngồi suốt cả buổi học chiều trong sự chờ đợi giấy triệu tập của cô Lucy Mỡ Màng, người sẽ chắc chắn gọi điện cho bố mẹ tôi, nếu như cô ấy không thẳng tay đình chỉ tôi.
Nhưng chẳng có thông báo triệu tập nào tới từ văn phòng hiệu phó cả. Cả văn phòng của thầy Lewis cũng không, cô Kellogg cũng không. Có vẻ như thầy Hall đã không báo cáo về chuyện của tôi.
Hoặc có thể đúng hơn là thầy đã báo cáo và chẳng ai quan tâm cả. Bởi vì dù sao thì đó cũng là tôi cơ mà. Và Jen Greenley thì có thể dính vào rắc rối gì được chứ, đi lang thang trong hành lang thay vì bám chặt lấy bục biểu diễn như một cô bé ngoan ư?
Scott, Geri và Kwang và tất cả hội Register đã là tôi phấn chấn hẳn lên. Thực sự thì họ chẳng hiểu gì về Những Kẻ Hát Rong cả. Ngoại trừ Kwang sẽ đi cùng xe buýt với đội hợp xướng tới Luers, để viết về sự kiện này. Bởi vì các đội thể thao của trường trung học Clayton thua tất tật các trận đấu họ tham gia, cho nên mọi người gởi gắm rất nhiều vào Những Kẻ Hát Rong sẽ vớt vát thể diện cho Gà trống.
“Giờ thì mình biết ngồi cạnh ai đây?” Kwang rền rĩ, bởi vì nếu không có tôi ở đó, cậu ấy chẳng có ai để tán gẫu trên xe buýt.
“Có Trina”, tôi gợi ý “Và Steve nữa.”
“Cái bọn biểu diễn”, Kwang nói đầy vẻ kinh tởm.
“Mình không thể tin nổi là cậu quẳng nó đi như vậy”, Scott nói, vẫn đề cập tới cái váy của tôi. Đó là phần khiến cho cậu ấy day dứt mãi. Rằng tôi đã quẳng cái váy đó đi.
Và tôi chắc điều đó khá là kỳ lạ. Ý tôi là, nó đắt như thế cơ mà.
Nhưng đó chính là vấn đề. Tôi đã trả cho cái váy ngu ngốc đó bằng tiền của chính tôi. Tiền trông trẻ ấy. Số tiền mà tôi có thể dùng để mua… tôi không biết nữa. Thứ gì đó mà tôi thực sự thích.
“Vậy cậu nghĩ mình có thể làm gì với nó chứ?”. Tôi lắc đầu. “Ý mình là, minh đâu có thể mặc nó nữa.”
“Đúng rồi đấy, Scott”, Geri nói. Họ đã đạt tới một mức độ mới trong mối quan hệ mới – phi yêu đương – trong đó họ lại có thể trêu chọc nhau như trước. Tôi không chắc lắm rằng đó là dấu hiệu tốt hay xấu. Nhưng tôi thấy nhẹ người bởi vì cả hai bọn họ đều chẳng có đau đớn dằn vặt vì người kia. Thực tế là, gần đây, dường như Geri có tâm trạng khá tốt. “Cậu nghĩ một cô gái có thể mặc cái váy đỏ với hình tia chớp ở đằng trước đi đâu được hả?”
“Phải rồi”, Kwang nói. “Cậu nghĩ bạn ấy nên mặc nó để đi Spring Fling với Luke Striker chắc?”
Mọi người cười rất ầm ĩ về ý tưởng đó.
Rồi thì Geri đề nghị chúng tôi trở lại nhà vệ sinh nữ, nơi tôi đã vứt cái váy, moi nó từ trong thùng rác ra, và tiến hành nghi lễ đốt và/hoặc là chôn nó đi. Nhưng Scott có ý tưởng hay hơn: Chúng tôi nên đổ hóa chất lấy trong phòng tối(41) lên nó – bởi vì nó được làm từ quá nhiều sợi nhân tạo – để xem chúng tôi có thể làm cái váy nổ tung được không.
Tôi cảm thấy kỳ kỳ về chuyện tới phòng hợp xướng chóng như vậy sau những chuyện vừa xảy ra, tôi không muốn gặp phải thầy Hall hay Trina hay bất cứ ai, nên tôi từ chối sứ mệnh do thám để lấy cái váy về. Thay vào đó, Geri đi cùng với vài cô bé mới vào. Nhưng họ trở về tay không. Nhân viên lao công đã mang rác đi rồi.
Sự việc này dẫn tới rất nhiều các chuyện đùa rằng nhở có một người lao công tìm thấy cái váy và quyết định giữ nó lại, và sẽ chết cười mất nếu chúng tôi tình cờ bắt gặp một trong bọn họ đang mặc nó. Bạn biết đó, bên dưới bộ đồ lao động của ông ấy.
Chuyện đó thật ngu ngốc, tôi biết. Nhưng tôi thề là tôi suýt thì ướt quần vì cười quá nhiều.
Vì thế mà sau khi buổi họp kết thúc, tôi chẳng nghe thấy Scott gọi tên tôi. Bởi vì tôi vẫn đang cười như nắc nẻ.
“Có cần mình đưa về nhà không Jen?”, Scott nói.
Tôi thề là cậu ấy nói điều đó một cách quá thoải mái đến mức ban đầu tôi không nhận ra sự ghê gớm của tình huống này. Bạn biết đấy, bởi vì không phải ngày nào cậu ấy cũng hỏi tôi như vậy. Tôi chỉ nói – bởi vì Trina không nói chuyện với tôi nữa và tôi không thể trông chờ vào việc đi nhờ xe Steve nữa, khi mà họ đã chia tay nhau – “Hay quá, cảm ơn cậu.”
Tôi lấy balô và đi theo Scott dọc theo hành lang dài, vắng vẻ để tới bãi để xe của học sinh. Chúng tôi trò chuyện vui vẻ trên đường đi. Scott nói rằng cậu nghe nói Avril Lavigne chẳng biết trượt ván gì sất, và điều đó khiến cô ấy trở thành kẻ giả tạo đáng xấu hổ; còn tôi bảo vệ cô ấy, biện hộ rằng cô ấy chưa bao giờ tuyên bố mình là dân trượt ván. Chỉ là cô chơi bời với họ mà thôi.
Chuyện này tự nhiên dẫn tới một cuộc thảo luận về giá trị đạo đức của trò chơi ván trượt, và nếu chúng tôi xây dựng lại nền văn minh, giống như ở trong Lucifer’s Hammer, liệu chúng tôi có để những người trượt ván tham gia vào xã hội Utopian mới của chúng tôi không. (SCOTT: Chắc chắn là không. Trò trượt ván không phải là một kỹ năng có ích. TÔI: Có thể đấy. Bởi vì những người trượt ván thường có hiểu biết về Vật Lý học. Họ buộc phải biết điều đó trong khi xây dựng các đường trượt nửa hình cầu lõm)
i việc thật là…dễ dàng. Ý tôi là chuyện đi dọc hành lang và trò chuyện với Scott. Như thể chúng tôi đã làm việc đó suốt cả cuộc đời mình.
Nhưng không phải như vậy. Luôn có một người thứ ba ở đó. Chỉ có điều vào lúc đó tôi đã không nhận ra sự vắng mặt của chị ấy.
Đó là một buổi chiều Xuân đẹp đẽ khi chúng tôi bước ra ngoài. Bầu trời giống như một bát sa-lát xanh da trời khổng lồ bị lật úp trên không trung. Thật khó mà tin được rằng có các hành tinh và các ngôi sao và các thứ khác xoay xung quanh, ở đằng sau nó. Thực tế thì, vào thời xa xưa người ta từng nghĩ rằng – bầu trời giống như môt cái chảo lớn úp lên mặt đất và rằng các ngôi sao là ánh sáng tới từ thiên đường, tỏa ánh sáng qua những lỗ châm kim trên lớp màng bảo vệ của bầu trời. Tất cả mọi người đều sợ rằng bầu trời sẽ tách ra, khiền cho toàn bộ sức mạnh của ánh sáng thiên đường chiếu xuống, và họ nghĩ rằng điều đó sẽ giết tất cả chúng ta…
Tôi đang nói điều này với Scott khi chúng tôi tới chỗ rửa xe của cậu ấy và cậu ấy mở cửa trước cho tôi. Mãi tới lúc đó tôi mới nhận thấy mình đang nhìn chằm chằm vào cái ghế ở đằng trước – cái ghế trống không, cạnh người lái, ở đằng trước – và rồi điều đó bật ra trong óc tôi: Geri Lynn không ở đó cùng chúng tôi. Geri Lynn không ở đó cùng chúng tôi, bởi vì Scott và Geri Lynn đã chia tay. Scott và tôi chỉ có một mình với nhau.
Lần đầu tiên trong đời, Scott và tôi chỉ có một mình với nhau.
Tôi không hiểu tại sao nhận ra điều đó lại khiến tôi cảm thấy thật là…lúng túng. Ý tôi là Scott và tôi nói chuyện với nhau suốt, trong bữa ăn và các cuộc họp của tờ Register.
Nhưng sự thực là, khi đó luôn có những người khác ở quanh chúng tôi. Và tất nhiên, có thể họ không tham gia vào câu chuyện của chúng tôi. Nhưng họ vẫn ở đó.
Ở một mình với cậu ấy như thế này…
Cứ cảm giác kỳ lạ sao ấy.
Như là việc ngồi tại ghế trước này chẳng hạn.. Tôi chưa bao giờ ngồi ghế trước trong xe của Scott cả. Chưa bao giờ. Tôi luôn ngồi ở đằng sau, phía sau Geri Lynn. Tất cả những gì tôi nhìn thấy ở đằng sau đó, thực sự chỉ là mái tóc vàng rực rỡ của Geri.
Nhưng ngồi ở ghế trước, hóa ra tôi có thể thấy tất cả những thứ tôi chưa từng để ý tới trước kia. Như là bộ sưu tập đĩa CD của Scott chẳng hạn, bao gồm toàn những đĩa hát mà tôi cũng có…Ma.Dynamite, Bree Sharp, Garbage và Jewel.
Và quả xúc xắc bằng bông treo ở gương chiếu hậu của cậu ấy trên đó có in dòng chữ SEE RUBY FALL (42) .
Và tay của Scott đặt trên cần số, chỉ cách đùi tôi một chút xíu, cánh tay rắn chắc của Scott, cánh tay đã nhấc tôi lên, về phía khúc gỗ ngu ngốc đó…
Đáng nhẽ ra sẽ chẳng có chuyện gì đâu. Lẽ ra tôi đã có thể xử lý cái cảm giác kỳ lạ khi ở một mình với Scott tại ghế trước trong xe của cậu ấy nếu – rầm – cái ký ức về những lần Trina đã nói tôi rằng tôi nên mời Scott đi chơi không tự dưng ầm ập đổ về. Hai cậu là một cặp đôi hoàn hảo, giọng nói của Trina đột nhiên cứ vang lên, lặp đi lặp lại, trong đầu tôi. Tại sao cậu không rủ cậu ấy đi chơi?
Im đi, Trina. Tôi đốp lại cô nàng. Nhưng, bạn biết đấy, ở trong đầu tôi ấy. Im đi!
Thật là choán váng khi người bạn đã-từng thân nhất với tôi có thể phá hủy một chuyến đi hoàn toàn trong sáng như thế này…mà thậm chí còn chẳng cần có mặt ở đó.
Tôi không biết liệu Scott có để ý thấy tôi đột nhiên trở nên im lặng không. Tôi chẳng thấy có lý do gì để cậu ấy không nhận ra cả. Ý tôi là, bình thường chúng tôi nói nới nhau với tốc độ cà cây số mỗi phút.
Nhưng tôi thề là khi tôi đã nghe thấy tiếng nói của Trina trong đầu, khuyên bảo tôi nên rủ Scott đi chơi, nên tôi chẳng thể nào nghĩ tới bất cứ điều gì khác.
Ngoại trừ có thể là những trái tim trong cuốn sổ của Geri Lynn, Vì lý do gì đó, tôi không thể gạt bỏ chúng ra khỏi đầu.
Scott chẳng có vẻ gì thấy phiền về sự đột ngột nín thinh của tôi. Thực tế thì cậu ấy lợi dụng cơ hội đó để nói, khi chúng rôi rẽ vào khu phố nhà tôi, “Mình hỏi cậu điều này được không Jen?”
Liệu có điều gì ít đáng sợ hơn thế được không? Cậu ấy muốn hỏi tôi những một câu. Chỉ có thế thôi. Chỉ một câu.
Vậy thì sao trái tim tôi i đập liên hồi trong lồng ngực? Tại sao lòng bàn tay tôi đột nhiên đẫm mồ hôi? Vậy tại sao tôi lại cảm thấy khó thở thế này?
“Nói đi”, tôi phải cố gắng lắm mới thốt ra được hai từ đó.
Chỉ có điều tôi chẳng bao giờ biết được Scott muốn hỏi gì tôi, bởi vì chúng tôi đã đỗ lại trước nhà tôi…
…và bảy hay tám phóng viên gì đó lao tới cái xe, mỗi người hét các câu hỏi của mình vào mặt tôi.
“Jen, Jen”, một người trong số họ kêu lên. “Em sẽ mặc màu gì khi tới dự prom? Tiết lộ cho chúng tôi biết một chút được không?”
“Greenley,” một người khác hét lên. “Tóc búi? Hay tóc xõa? Giới trẻ muốn được biết!”
“Jen” người thứ ba la lên. “Em có đi tới Toronto cùng với Luke, nơi anh ấy sẽ đóng bộ phim tiếp theo không?”
“Chúa ơi”, Scott nói về đám phóng viên. “Họ vẫn còn săn lùng cậu à?”
“Vẫn cuồng nhiệt lắm”, tôi nói. Và tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng làm cho trái tim đang cuồn loạn của tôi chậm lại. “Vừa rồi cậu định hỏi gì mình cơ?”
“Ôi”, Scott nói. “Không có gì”. Rồi cậu ấy toét miệng cười, và giả bộ như cậu ấy đang cầm microphone, chĩa nó vào mặt tôi. “Cảm giác là đối tượng ghen tỵ của hàng triệu cô gái trên đất nước này như thế nào, thưa cô Greenley?”
“Miễn bình luận”, tôi nói, với một nụ cười đã bớt phần căng thẳng, Đùa đấy. Cậu ấy đang đùa với tôi. Vậy nên mọi chuyện đều ổn…
…cho dù đó là chuyện gì.
Rồi thì tôi nhảy ra khỏi xe và bước vào giữa đám ký giả.
“Hẹn gặp lại cậu ngày mai!” – tôi gọi theo Scott.
“Hẹn gặp lại”, Scott nói.
Nhưng ngay cả khi đó – cho dù cả hai chúng tôi đã tách ra và chẳng ở một mình bên nhau nữa – mọi việc vẫn cứ kỳ lạ. Bởi vì tôi nhận thấy rằng Scott đợi tới khi tôi đi qua đ phóng viên – “Jenny, Jenny, em cảm thấy như thế nào khi biết mình sẽ tới Spring Fling với người chiến thắng ở trong hạng mục Ngôi Sao Mới Hấp Dẫn Nhất của People’s Choice Award(43)?” – và cậu ấy vẫn để mở cửa xe trước khi lái xe đi. Cậu ấy muốn chắc chắn rằng tôi vào nhà bình an, cho dù đó là, bạn biết đấy, đang lúc trời sáng trưng.
Điều đó có nghĩa là gì? Ý tôi là, thật đấy?
Và tôi nhận ra rằng, giờ đây Scott và Geri đã chia tay, lẽ ra tôi đã có thể lên mạng và bàn tán với Trina về chuyện đó. Bạn biết đấy, kiểu như là, Ôi trời ơi, vừa rồi khi Scott thả tớ xuống, cậu ấy đã đợi cho tới khi tớ vào nhà ổn thỏa rồi mới lái xe đi. Cậu nghĩ điều đó có nghĩa là gì?
Chỉ có điều tôi không thể buôn chuyện đó với Trina. Bởi vì chúng tôi vẫn chẳng nói chuyện với nhau.
Và cũng bởi vì chuyện này thật là quá kỳ lạ. Bởi vì tôi không nghĩ về Scott theo cách đó.
Có thật vậy không?
Có nên như vậy không?
Nhưng tôi không thực sự có thời gian để nghĩ về chuyện đó, bởi vì ngay khi tôi bước qua cửa, chuông điện thoại bắt đầu reo.
Đầu tiên tôi gần như chắc chắn đó là cô nàng. Ý tôi là Trina. Gọi tới để nói cô nàng rất hối hận về chuyện đã xảy ra tại đội hợp xướng ngày hôm đó, và xin tôi tha thứ cho cô nàng.
Nhung mà đó chẳng phải là Trina. Hóa ra lại là Karen Sue Walters.
Tôi không thể hình dung Karen Sue muốn gì – cô ấy chưa từng gọi tới nhà tôi bao giờ.
Điều mà Karen Sue muốn, hóa ra lại là hỏi thăm xem tôi có sao không. Cô ấy đùa về cơn nóng giận của thầy Hall rồi nói, “Dân biểu diễn bọn mình ấy mà. Thật chẳng biết kiềm chế gì cả.” Rồi cô ấy hy vọng sẽ gặp tôi tại buổi tập ngày mai.
“Mình không nghĩ vậy đâu”, tôi nói chậm rãi, tự hỏi đang có chuyện gì xảy ra vậy? Ý tôi là, thật là kỳ lạ khi bây giờ, nhiều giờ sau chuyện đó, Karen Sue lại lo lắng xem tôi có ổn không. Tôi còn chẳng thấy cô ấy có vẻ gì là lo lắng vào lú đó, khi chuyện đó thực sự đã xảy ra.
“Chắc mình không hợp với trò hợp xướng đó đâu”, tôi bảo cô ấy. “Tự cậu nói đấy… dân biểu diễn.Chỉ là mình không thuộc vào trong số đó.”
Khi đó giọng của Karen Sue trở nên khác đi. Cô ấy nhắc nhở tôi rằng liệu tôi có nhận ra rằng tôi đã khiến mọi người thất vọng đến nhường nào. Không phải chỉ cô ấy và đội hợp xướng mà cả trường luôn. Cả trường này đã gửi gắm niềm tin vào Những Kẻ Hát Rong sẽ giành chiến thắng ở Bishop Luers vì họ.
Đó là khi tôi nhận ra lý do thực sự tại sao Karen Sue gọi điện cho tôi. Không phải bởi vì cô ấy lo cho tinh thần của tôi hay gì đâu. Rõ ràng là như thế, bởi vì cô ấy đâu có chạy theo tôi khi tôi rời khỏi phòng hợp xướng ngày hôm nay.
Mà là bởi vì họ chẳng tìm được ai khác để đưa mũ cho Trina.
Vậy nên bảo Karen Sue rằng cách duy nhất để cô ấy thấy tôi ở buổi tập vào hôm sau là có ai đó kéo lê cái xác lạnh ngắt vô hồn của tôi lên bục biểu diễn và đặt nó ở đó.
Rồi thì tôi dập máy trước khi tôi có thể xin lỗi vì đã nói như vậy.
Karen Sue không phải là người duy nhất của Những Kẻ Hát Rong gọi điện cho tôi vào tối hôm đó. Tôi nghe điện của một đám giọng nữ cao khác. Tất nhiên là không có Trina. Không có người lẽ ra nên gọi cho tôi, người có lỗi trong toàn bộ chuyện này. Mà là những người khác.
Nhưng tôi bảo với bọn họ hệt như tôi đã nói với Karen Sue: “Không, mình sẽ không trở lại dàn hợp xướng biểu diễn.”
Khi chuông reo vào lúc mười một giờ đêm hôm đó, bố tôi – cũng giống như mẹ tôi, không hề biết chuyện đã xảy ra… và tôi thích cứ y nguyên như vậy – càu nhàu, “Thế mà bố cứ tưởng cái hồi con và Trina còn nói chuyện với nhau đã đủ tệ lắm rồi…”
Nhưng khi tôi nhấc máy, đó không phải người của Những Kẻ Hát Rong, cầu xin tôi trở lại với hội.
Đó là Luke Striker.
“Chào Jen,” anh nói. “Này, hi vọng anh không đánh thức em. Ở L.A này mới chỉ có chín giờ. Anh quên mất vụ chênh lệch múi giờ. Bố mẹ em có bực không?
Tất nhiên là có rồi, nhung mà không phải bực với Luke. Tôi bảo anh rằng mọi việc điều ổn cả. Và rồi tôi tự nhủ tại sao anh lại gọi đến. Có phải là anh, tôi tự nhủ, gọi để bảo tôi không đi nữa? Về vụ Spring Fling ấy.
Tôi biết điều này nghe có vẻ điên rồ. Tôi biết bất cứ cô gái nào trên nước Mỹ này cũng sẽ thấy khiếp sợ với một cuộc gọi như thế. Bạn biết đấy, Luke Striker gọi đến và báo hủy cuộc hẹn với bạn.
Nhưng tôi ư? Tôi cố gắng lờ đi việc mạch của tôi đang đập tưng tưng. Bởi vì nếu Luke hủy bỏ cuộc hẹn này, tôi sẽ tự do…tự do để tới bữa tiệc phản Spring Fling của Kwang. Tự do chơi bời ở đó.
Tôi chẳng tự hỏi mình tại sao ý tưởng này lại có vẻ hấp dẫn đến vậy. Tôi chẳng tự hỏi mình tôi muốn được gặp ai ở bữa tiệc của Kwang.
Và tôi chẳng tự hỏi liệu việc này có liên quan gì tới câu hỏi mà một người nào đó đã muốn hỏi tôi lúc buổi chiều…
Làm ơn hủy vụ Spring Fling. Làm ơn làm ơn hủy vụ Spring Fling. Đi mà Luke bảo là sẽ không đi Spring Fling với em đi…
Nhưng đó không phải là lý do Luke gọi cho tôi, Hoàn toàn chẳng hề liên quan gì đến việc đó cả.
“Anh đã nghe nói về chuyện xảy ra hôm nay”, anh ấy nói. “Ở lớp hợp xướng.”
Tôi suýt thì đánh rơi cái điện thoại.
“Anh đã nghe à? Làm sao anh biết về chuyện đó? Ai đã nói với anh? Có phải là cô Kellogg không? Chúa ơi, hãy nói là cô ấy không biết chuyện đó đi.”
“Không phải cô Kellogg đâu”, Luke tặc lưỡi. “Em cứ biết là anh có nguồn tin riêng.”
Nguồn tin à? Nguồn tin nào? Anh ấy đang nói về cái gì vậy?
“Chúa ơi,” tôi nói, cảm thấy một nỗi sợ hãi lạnh giá siết chặt lấy tôi. “Chuyện đó không lên bản tin chứ? Chuyện em bỏ đội hợp xướng ấy?” Ai đã nói? Có thể là ai cơ chứ? Bố mẹ mà biết chuyện này thì tôi sẽ tiêu đời.
“Cứ bình tĩnh”, Luke nói anh ấy đang cười không thèm giấu diếm. “Không phải trên bản tin đâu. Nhưng mà ước gì anh có ở đó. Ước gì anh có thể thấy cảnh cái mũ đó bay vào kèn tuba…”
“Chuyện đó không buồn cười đâu”, tôi nói, cho dù chỉ vài tiếng trước, tôi đã cười tới đau cả bụng vì chuyện đó. “Dù sao thì cũng chẳng buồn cười đến thế đâu. Mọi người đều cáu em. Luke ạ, trước kia chưa bao giờ có nhiều người bực vì em đến vậy.”
“Tốt,” Luke nói. “Như thế nghĩa là đang có tác dụng đấy.”
“Cái gì có tác dụng?”
“Điều chúng ta đã nói ấy,” anh nói. “Em không thể tạo ra sự thay đổi xã hội, nếu không làm xáo trộn lên một chút.”
“Ôi,” tôi nói. “Em không nghĩ rằng việc em từ bỏ đội hợp xướng sẽ tạo ra sự thay đổi xã hội đâu.”
“Có đấy,” Luke nói. “Có thể không nhiều như những gì em làm với Cara, nhưng…”
“Chờ đã,” tôi nói. “Làm sao anh biết chuyện gì đã xảy ra với Cara?”
“Anh đã nói với em rồi,” Luke lại cười. “Anh có nguồn tin riêng của mình.”
Tôi tự hỏi không hiểu Luke có thể nói chuyện với ai được cơ chứ. Từ sau “vụ đi chơi” ở Clayton của anh, anh đã bay trở về tòa biệt thự của anh ở Hollywood Hills, nơi Pat O’Brien và những người như thế nói rằng anh ấy đang “ở ẩn”, vẫn từ chối nói với báo giới về chuyện Angelique đá anh và về sự kiện sau đó – một phóng viên gọi đó là “trò hề” – cải trang để tới một trường trung học ở một thị trấn nhỏ, tại vùng nông thôn ở khu vực Trung Tây. Có vẻ như tất cả mọi người muốn biết có chuyện gì đang xảy ra với Luke Striker và cái mọi người gọi là cách cư xử “kỳ lạ” của anh ấy.
Nhưng thực sự thì tôi nghĩ rằng việc Luke muốn ở một mình – hay thậm chí là tới trường trung học – chẳng có gì là kỳ lạ. Có phải anh ấy leo lên cây và tuyên bố rằng mình là Peter Pan, giống như vài nhân vật nổi tiếng khác đâu.
“Jen, em nghe này”, anh nói, bằng cái giọng trầm ấm đã khiến cho anh trở thành một Lancelot rất thuyết phục. Bạn hoàn toàn hiểu tại sao Guinevere lại yêu anh chứ không phải anh chàng kia, người đóng vai vua Arthur. “Anh gọi điện vì muốn nói với em rằng anh rất tựào về em. Em đang làm rất tốt. Tình hình trên mặt trận Betty Ann thế nào rồi?”
Betty Ann! Ôi trời ơi, tôi hoàn toàn quên béng mất chuyện của Betty Ann.
“Em, à, em đang nghiên cứu” – tôi nói dối.
“Hay lắm,” Luke nói. “Vậy hẹn gặp lại em vào thứ Bảy nhé? Mà Jen này?”
“Vâng?”
“Anh đã biết là em sẽ làm được mà.”
Tôi cảm ơn anh ấy rồi dập máy. Nhưng tôi không hẳn có cùng sự hăng hái giống anh. Ý tôi là, chính xác thì tôi đã làm những gì? Tôi đã làm cho cô bạn thân nhất xa lánh tôi. Tôi bỏ đội hợp xướng ngay trước buổi trình diễn quan trọng nhất của họ - tôi là cái thứ đồng đội hay ho thế đấy. Tôi sẽ phải bỏ tiết học hợp xướng ngày mai, và điều đó nghĩa là tôi có thể bị bắt gặp và hậu quả là bị đình chỉ.
Và giờ thì tôi phải đối mặt với anh chàng nổi tiếng nhất ở trường để lấy lại con búp bê vải cho cô giáo mà tôi yêu quý.
Phải rồi. Mọi việc sẽ tuyệt lắm đây!
Annie
Vấn – Đáp
Hãy gửi tới Annie mọi khúc mắc, những tâm tư tình cảm rắc rối nhất của bạn. Mạnh dạn lên, bạn dám không! Mọi thư từ gửi cho Annie sẽ được đăng lên tờ Register của trường trung học Clayton. Chúng tôi đảm bảo tên và địa chỉ e-mail của người gửi sẽ được giữ kín.
Annie thân mến,
Tớ thích một anh chàng nhiều hơn mức bạn bè, nhưng dường như cậu ấy
chỉ nghĩ chúng tớ là bạn. Cậu ấy hỏi ý kiến của tớ về các cô gái, và đã đi chơi với tất cả bạn của ớt chỉ trừ tớ ra. đó làm tớ đau tưởng chết. Tớ có nên cho cậu ấy biết rằng tớ thích cậu ấy không? Nhỡ điều đó khiến cho quan hệ của bọn tớ trở nên khó xử thì sao, và cậu ấy sẽ không muốn làm bạn của tớ nữa? Tớ sẽ không thể chịu nổi nếu chúng tớ không còn là bạn của nhau nữa. Giúp tớ với. Tớ nên làm gì?
Ký tên: Mệt Mỏi Vì Ngồi Nhà Trong Khi Cậu Ấy Đi Chơi
Với Người Khác.
Mệt Mỏi thân mến,
Mình có tin mới cho bạn đây: Hai người giờ đây chẳng phải là bạn bè nữa. Ta không thể là bạn với người mà mình đang thích. Bạn có hai lựa chọn: hoặc là chấp nhận rằng hai bạn sinh ra không phải để yêu nhau, hoặc là hỏi thẳng tại sao cậu ấy đi chơi với tất cả lũ con gái đó mà không phải là bạn. Hoặc là cậu ấy sẽ lầm bầm gì đó không rõ ràng (trong trường hợp đó bạn sẽ biết là cậu ấy không thích bạn), hoặc cậu ấy sẽ nói là “Mình không biết là cậu thích chuyện đó đấy!” và rồi sẽ rủ bạn đi chơi. Dù là trường hợp nào đi nữa thì bạn cũng có câu trả lời rồi nhé.
-Annie
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...