Ngụy Như đã hai ngày không ăn cơm, vừa rồi ném ghế dựa quả thực đã dùng hết tất cả sức lực còn lại của cô.
Lúc này đi giày cao gót chạy theo đuổi người, bước chân còn có chút giống như bay lên, mang theo tức giận đầy sát khí từng bước chạy về phía Từ Thiên Tân.
"Chị chậm một chút, gã không thoát được đâu." Nhìn người nào đó sắp đến cửa sổ chuẩn bị bò ra ngoài, Thời Phi nhặt quả bóng tenis Cố Việt Trạch vừa ném ném quá, chuẩn xác ném vào đùi Từ Thiên Tân, đối phương lập tức khuỵu một gối xuống đất thành tư thế quỳ.
Vừa lúc này Ngụy Như cũng đuổi tới, vươn tay trực tiếp nắm lấy tóc Từ Thiên Tân kéo ra sau, hung hăng đập lên mặt đất: "Dám hạ thuốc mê tao à, dám bắt cóc tao à, xem hôm nay tao có giết mày không."
Ngụy như còn đi giày cao gót, cho dù lúc này đã hai ngày cô không ăn cơm, sức lực không đủ lớn, nhưng gót giày đạp lên trên người cũng rất đau.
Từ Thiên Tân duỗi tay đẩy người ra, còn muốn chạy trốn.
Thời Phi hai ba cái liền tóm người lại, đá mạnh chân sau của hắn một cái, khiến gã quỳ xuống, nắm cổ áo không cho gã chạy trốn.
"Hôm nay mày đừng nghĩ sống sót ra ngoài, vừa rồi tổng cộng tát tao năm cái, cộng với hai cái ngày hôm qua, tổng cộng là 15 cái.
Nhất định tao sẽ hoàn trả mày gấp đôi." Ngụy Như đã bị chọc giận, cộng trừ cũng không rõ.
Lắc lắc bàn tay khởi động một cái, sau đó dùng lực tát mạnh.
Một tiếng 'Bốp' giòn tan vang lên, trên mặt Từ Thiên Tân lập tức xuất hiện một bàn tay năm ngón.
Ngay sau đó là 30 cái tát giáng xuống, khiến mặt Từ Thiên Tân sưng như đầu heo.
"Buông, buông tha tôi đi." Từ Thiên Tân hiện tại vừa mở miệng nói chuyện miệng cũng bị kéo cực kỳ đau đớn, máu chảy ra bên khóe miệng, cảm giác hàm răng đều bị đánh cho lung lay.
Ngụy Như há to miệng thở hồng hộc, một tay chống eo nói: "Chờ, chờ tao một chút."
30 cái tát giáng xuống, tay Ngụy Như cũng đỏ, sức lực cũng gần hết, quả nhiên là hai ngày không ăn cơm.
Đầu tóc vốn rối bù như ma, lại càng rối loạn hơn.
Ngụy Như hít sâu hai cai, vươn tay vén tóc đang che mắt, một lần nữa tùy tiện buộc lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Từ Thiên Tân, tao nói rồi đúng không, hôm nay mày không giết được tao, tao nhất định sẽ cắt hai quả chứng kia của mày đi ngâm rượu."
"Đừng đừng đừng, cô muốn làm gì, cô đừng xằng bậy....." Lúc này Từ Thiên Tân thực sự sợ hãi, toàn thân đều không ngừng run rẩy, sợ hãi mặt đều bắt đầu run rẩy, người phụ nữ điên rồ Ngụy Như này không phải thật sự muốn làm như vậy đấy chứ.
Chỉ thấy Nguy Như buộc chặt tóc, tập trung tất cả sức lực bản thân lên chân phải, đá thật mạnh vào giữa hai chân Từ Thiên Tân.
Theo tiếng kêu thống khổ như giết heo của Từ Thiên Tân vang lên, Thời Phi dường như nghe được tiếng trứng vỡ.
Sau khi cứu được Ngụy Như ra, Cố Việt Trạch nói mọi việc phía sau cứ giao cho hắn xử lý, một cuộc điện thoại đi rất nhanh liền có người tới nơi này tiếp nhận công việc.
Đám người Từ Thiên Tân chuốc thuốc mê bắt cóc là việc ván đã đóng thuyền.
Cho dù sau đó bọn họ có đánh người, vậy cũng thuộc về phòng vệ chính đáng, quãng đời còn lại của đám người Từ Thiên Tân nhất định phải trôi qua trong tù.
Trên đường về, Thời Phi mua bánh bao và sữa bò ở ven đường cho Ngụy Như, lại mua cái áo khoác cho cô.
Lúc này đầu tóc Ngụy Như trông như ổ gà, đang ngồi ở đó vội vàng gặm bánh uống sữa, trên người bên trong vẫn mặc chiếc váy đỏ rách tung tóe, bên ngoài khoác một cái áo màu đen có khóa kéo.
Thời Phi gọi điện cho Phương Hạo Chu, bên kia nghe nói Ngụy Như không có việc gì, một hai muốn tới đây đón người, bị Thời Phi ngăn lại tỏ vẻ sẽ đưa Ngụy Như về.
Trong điện thoại cũng không nói Ngụy Như thiếu chút nữa bị xâm hại, loại chuyện này vẫn là để tự bọn họ giáp mặt nói với nhau, để Phương Hạo Chu an ủi Ngụy Như đi.
Đồng thời Phương Hạo Chu bên kia cũng bắt được nội gián trong công ty.
"Thời Phi, tôi trước không đi tới chỗ Hạo Chu, tôi muốn đi tới nhà Diệp Kiếm một chuyến."
Ngụy Như ăn xong bánh bao, hút sữa bò bình tĩnh nói.
"Chắc chắn muốn làm như vậy à?" Thời Phi đại khái cũng đoán được cô đi tới nhà Diệp Kiếm làm gì.
Đưa một cái túi trườm đá cho Ngụy Như, để cô đắp mặt, giảm bớt sưng tay trên mặt.
"Ừ, không đánh gã một trận, lòng tôi khó chịu.
Lúc tôi bị trói liền nghe được Từ Thiên Tân trò chuyện với gã, chính lão già này đã cho tiền để bọn họ thuê người bắt tôi." Ngụy Như hoạt động bả vai và cổ, dáng vẻ tùy thời ra tay đánh võ, mười ngón tay nắm chắt vang lên tiếng rắc rắc rắc.
Diệp Kiếm chính là chủ tịch Khỉ La Các bị Cố Việt Trạch chỉnh cho sắp phá sản, việc này Diệp Kiếm tham dự, Thời Phi lúc trước đã điều tra ra.
Đây là sự kiện bắt có ba người cùng nhau cấu kết làm ra.
Ngô Tự Cường hận mình, bắt có Ngụy Như có liên quan tới mình, định dùng cô để uy hiếp mình.
Từ Thiên Tân bị Ngụy Như làm cho thân bại danh liệt, còn sắp bị kiện, hận không thể mỗi ngày rút gân, lột da Ngụy Như, bắt cô đi một là trả thù, hai là có lẽ là uy hiếp cô rút đơn kiện.
Diệp Kiếm bên này bị Cố Việt Trạch ép cho công ty sắp phá sản, có lẽ gã còn không biết là ai làm.
Với tình trạng công ty khó khăn như vậy, có lẽ gã đặt hi vọng lên Cuộc thi thiết kế nét quyến rũ phương Đông, hi vọng có thể giành được quán quân, như vậy sẽ giúp công ty lấy lại danh tiếng, giúp công ty sống lại.
Cho nên chi tiền giúp Từ Thiên Tân và Ngô Tự Cường.
Kế hoạch của ba người này thật hoàn hảo, nếu thật sự thành công, đây có thể nói là một mũi tên trúng ba con chim, đáng tiếc bị Thời Phi nửa đường phá hủy.
Thời Phi biết tính Ngụy Như, tính cô vốn nóng, chịu thiệt nặng như vậy, không giải tỏa hết tức giận trong lòng ra, có lẽ sẽ khiến cô bị nghẹn ra bệnh.
"Được." Thời Phi nghiêng đầu nói với Cố Việt Trạch lái xe phía trước: "Cố lão gia, làm ơn lái xe tới nhà Diệp Kiếm."
"Anh ta là ai? Ở đâu?" Cố Việt Trạch hỏi.
Thời Phi không khỏi mím môi mỉm cười, đã chặn 70% đơn đặt hàng của đối phương, còn không biết chủ công ty này là ai.
Nhưng ở đâu thì Thời Phi cũng không biết, lại hỏi Ngụy Như, nói địa chỉ cho Cố Việt Trạch.
Lại lái xe tầm một tiếng, cuối cùng cũng tới trước cửa một khu biệt thự màu đỏ.
Một chiếc xe thể thao màu trắng đỗ trước cửa biệt thự, Ngụy Như kéo khóa áo khoác lên cao nhất, xác nhận biển số.
Nhìn trái nhìn phải, cũng không tìm được dụng cụ nào tiện tay, dáng vẻ tính toán tự mình động thủ.
Thời Phi kịp thời đưa ra một cây gậy gôn nói: "Cẩn thận một chút, đừng để tay bị thương."
Ngụy Như gật đầu, chà xát hai tay, làm nóng cơ thể, sau đó cầm gậy gôn vác trên vai, tiến lên đập thật mạnh lên cửa kính xe ô tô.
Tiếng còi cảnh báo của xe vang lên, trong màn đêm yên tĩnh cực kỳ rõ ràng.
Ngụy Như cũng không thèm quan tâm, tiếp tục đập thật mạnh, thỉnh thoảng lấy giày cao gót đá cho hai cái.
Không lâu sau một chiếc xe nguyên ven bị đánh cho thủy tinh rơi đầy đất, bên trên hết lỗ này đến lỗ khác, thành một chiếc xe rách.
Thời Phi và Cố Việt Trạch dựa lưng vào cửa xe, nhìn một màn này, Thời Phi nói: "Cố lão gia, không biết gậy gôn của anh còn dùng được nữa không?"
"Không được gọi là Cố lão gia." Lúc trước đã muốn nhắc nhở Thời Phi, tên nhóc này sao cứ thích gọi là Cố lão gia cơ chứ.
"Tiểu Trạch Trạch." Thời Phi nhìn Cố Việt Trạch cười đầy nịnh nhọt, vừa nói vừa như trườn về phía hắn, tựa đầu mình lên vai đối phương, nói: "Hôm nay cảm ơn anh."
Cơ thể Cố Việt Trạch hơi cứng đờ, hắn còn chưa kịp trả lời, bên kia Diệp Kiếm nghe thấy tiếng cảnh báo chạy ra, Thời Phi ngẩng đầu chuẩn bị xem kịch.
Một người đàn ông hơn 40 tuổi thân thể hơi lồi lõm, trên người mặc áo ngủ, bên ngoài còn khoác một cái áo, khi nhìn thấy xe của mình bị đập thành một đống sắt vụn, giận dữ hét: "Ai làm?"
Ngụy Như từ phía sau xe đi ra, vác gậy trên vai, ánh mắt lạnh lùng nhìn Diệp Kiếm nói: "Tôi làm."
Diệp Kiếm nhìn thấy Ngụy Như, khuôn mặt vặn vẹo thay đổi, giống như nhìn thấy ma: "Cô, cô cô....."
Ngụy Như tiếp lời gã: "Sao tôi lại ở đây phải không? Diệp Kiếm, ông cũng suy tính hay đấy.
Cho rằng nhốt tôi lại, không cho tôi tham gia cuộc thi thiết kế lần này, Khỉ La Các của các ông có thể giành được giải nhất phải không?"
Ánh mắt Diệp Kiếm lập lòe, lui ra phía sau hai bước nói: "Tôi không biết cô đang nói cái gì?"
Ngụy Như cười, nhưng lại làm khóe miệng bị đau, hít ngược một hơi nói tiếp: "Không biết tôi đang nói gì cũng không sao.
Như vậy sau đây ông cứ nghe kỹ lời tôi nói là được.
Diệp Kiếm, có tôi ở đây, mỗi một nhà thiết kế của Khỉ La Các các ông đừng mong đạt được giải thưởng gì, ông cứ chờ Khỉ La Các đóng cửa đi?"
Nói xong Ngụy Như vác gậy gôn xoay người định rời đi, kết quả đột nhiên xoay người đầu gậy quệt vào mặt Diệp Kiếm.
Khiến gã ngã lăn ra đất, lúc này vợ Diệp Kiếm chạy ra, thấy một màn như vậy, mau chóng đi lên đỡ Diệp Kiếm, tức giận chỉ vào Ngụy Như nói: "Cô là ai? Cô bị điên à? Chạy tới nhà người khác đánh người, tôi sẽ báo cảnh sát bắt cô."
Ngụy Như không chút để ý nói: "Cứ tự nhiên, chỉ cần ông ta có gan báo cảnh sát."
Diệp Kiếm ngăn lại vợ mình đang định báo cảnh sát, trong ánh mắt mang theo hoảng sợ và căm hận.
Ngụy Như lại lần nữa khiêng gậy gôn xoay người, cuối cùng trên mặt cũng lộ ra nụ cười chiến thắng, nhưng lại khiến vết thương khóe miệng bị kéo ra.
Cố Việt Trạch nhìn thoáng qua mặt đất bừa bãi, cùng Thời Phi hai người lên xe rời đi.
Thời Phi hỏi: "Chị định xử lý tên Diệp Kiếm kia thế nào? Nghe theo ý chị nói thì thi đấu thiết kế xong lại thu thập gã?"
Ngụy Như: "Ông ta không phải muốn giành được quán quân cuộc thi thiết kế sao, tôi liền không cho ông ta lấy.
Tôi muốn khiến ông ta trơ mắt nhìn thấy công ty mình phá sản."
Thời Phi lắc lắc đầu, không rõ mạch não của phụ nữ, rõ ràng có thể giải quyết một cách đơn giản hơn, cứ bắt buộc phải làm phức tạp như vậy.
"Nhưng việc này, Thời Phi cậu phải giúp tôi?" Ngụy Như đột nhiên quay đầu nhìn về phía Thời Phi, chớp chớp mắt, đáng thương nói.
"Chị muốn làm gì?" Thời Phi đột nhiên có cảm giác không hay.
"Vừa rồi đánh quá dã man, tay bị gãy xương, vết thương trên tay cũng rách ra." Nói rồi Ngụy Như mở lòng bàn tay mình ra cho cậu xem.
Thời Phi nhìn bàn tay phải đầy máu của cô, tay trái từ lúc lên xe vẫn luôn không nhúc nhích, cũng không biết phải nói gì: "Sao chị có thể nhịn được chứ, như vậy cũng không kêu đau, còn là con gái nữa không.
Nếu lão Phương ở đây nhìn thấy, chắc chắn sẽ trách em không bảo vệ tốt cho chị."
"Tôi bị thương cũng không sao, dưỡng hai ngày là đỡ, nhưng cái khẩu ác khí Khỉ La Các này tôi nhất định phải giải tỏa, nếu không tôi chết không nhắm mắt." Muốn khiến một người thống khổ, thì phải lấy đi thứ hắn để ý nhất, nhanh chóng hủy đi tất cả những thứ hắn có, vậy mới là thủ đoạn trả thù một người cao nhất.
Thời Phi thở dài: "Trước nhìn xem toàn thân thương tích của chị đi đã, đi bệnh viện trước đi."
nhìn xem chính ngươi này toàn thân thương đi, đi trước bệnh viện đi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...