Thần Tượng Nhà Ta Lại Rớt Áo Choàng Rồi


Trong lúc Túy Giang xảy ra sự kiện thôi học trên diện rộng, Thời Phi trộm cải trang chạy tới bệnh viện thăm Hạ Hải Diễm.
Ngày hôm qua sau khi được đưa tới bệnh viện liền tiến hành cấp cứu, trải qua một ngày điều trị, Hạ Hải Diễm đã vô sự, lúc này bà đang ở phòng VIP của bệnh viện, bác sĩ căn dặn bà buổi chiều có thể xuất viện.
"Cái này không tồi, thật sự không tồi." Hạ Hải Diễm ngồi trên sô pha trong phòng bệnh, sắc mặt có hơi tái nhợt, mặt lại toàn ý cười, không hề có vẻ suy sút khi bị bệnh.
Sau đó lại nói với ba học sinh tới thăm bà bên cạnh: "Các em xem, Thời Phi chỗ này gảy bội âm rất hay, chỗ này tiêu tiếp rất ổn, đàn nhị cũng kẹp kịp.

Phía trước rất cháy, tiếng đàn của Thời Phi cư nhiên không yếu thế hơn bọn họ, phân khúc hợp tấu này cực kỳ tốt, ngón đàn này của cậu ấy....."
Lại một phen phổ cập giáo dục, mấy học sinh cũng ngoan ngoãn lắng nghe, cùng nhau gật đầu, còn có người hưng phấn nói: "Cô ơi, cô không có mặt ở hiện trường để xem, lúc ấy thầy Thời Phi đầu tiên là lấy kèn xô na ra áp câu lạc bộ văn học Túy Giang, sau đó lại đi lên hợp tác với mấy vị giáo viên cầm viện, một khúc《Thủy Long Ngâm》ép cho bọn họ không nói được gì, đúng là dương mi thổ khí."
"Đúng vậy đúng vậy, quả thực đẹp trai muốn chết."
Hạ Hải Diễm thở dài một hơi nói: "Đáng tiếc cô nằm viện, không thể có mặt ở hiện trường chính tai nghe được, thật đáng tiếng." Người phụ nữ điên Tiết Vi đó dám ám hại mình, đừng tưởng rằng vào cục cảnh sát là hết chuyện.
Mọi người đều nói Hạ Hải Diễm là người phụ nữ dịu dàng như nước, nhưng không biết phụ nữ khi tức giận đáng sợ thế nào.
Sau đó Hạ Hải Diễm lại lôi kéo học sinh cùng nhau xem video.
Khi Thời Phi gõ cửa đi vào, vừa lúc thấy một màn như vậy, Hạ Hải Diễm vừa thấy Thời Phi đến, trên mặt mang theo nụ cười đứng lên: "Thời Phi, sao em lại tới đây?"
Hạ Hải Diễm đi qua đón lấy lẵng trái cây trong tay Thời Phi.
Thời Phi nói: "Đến xem cô Hạ ạ, trái cây đều do em tự chọn đấy, bên trong không có quả xoài, yên tâm ạ."
Hạ Hải Diễm nở nụ cười, tối qua sở dĩ bà đột nhiên bị dị ứng ngất đi là do trong bữa cơm chiều có cho thêm nước ép xoài, bởi vì là một món trái cây ngọt có vị chua ngọt, cho nên Hạ Hải Diễm cũng không đề phòng ăn nhiều mấy miếng, kết quả liền xảy ra việc.
Lúc này ba học sinh cầm viện đứng dậy tạm biệt: "Cô Hạ, bọn em buổi chiều còn phải luyện đàn, nên đi về trước ạ."
Hạ Hải Diễm: "Đi đi, luyện đàn chăm chỉ không được lười biếng, tranh thủ sớm ngày xuất sắc như Thời Phi nhé."
Ba học sinh đều cười, nói: "Cô à, một tiếng đồng hồ cô đã nhắc tên Thời Phi N lần rồi, thời gian khác thì vẫn luôn xem video, nghe sư tỷ tới thăm cô lúc trước nói, cô cũng vẫn xem mãi, mắt không mỏi ạ."
Đây không phải lần đầu tiên Hạ Hải Diễm xem video này, là lần thứ N, bắt đầu từ sáng, vừa tỉnh dậy một cái là đã bắt đầu lén lút xem.

Đối với một người yêu nhạc cụ dân tộc mà nói, xem màn trình diễn này của Thời Phi, thật sự càng xem càng hay.

"Cả đám còn muốn quản cả cô nữa." Hạ Hải Diễm làm bộ tức giận, mấy đứa học viên chạy nhanh ra cửa.
Bị học sinh vạch trần, khi quay đầu đối mặt với Thời Phi có chút ngượng ngùng, nói sang chuyện khác: "Cô nghe thầy Đường nói, tối hôm qua may mà có em cấp cứu kịp thời, nếu không cũng không biết cô còn cơ hội để đi bệnh viện chữa trị nữa hay không."
Thời Phi: "Những việc như này không cần phải nói cảm ơn, cô đã đọc tin tức sáng nay chưa? Tiết Vi đã phải trả giá đắt về những việc mình gây ra."
"Nghe bên cảnh sát nói, video giám sát ở hành lang ghi lại rõ ràng Tiêt Vi đã đuổi người phục vụ đưa đồ ăn đi, sau đó cho thêm nước xoài vào đồ ăn, sau đó cảnh sát cũng bắt trợ lý của Tiêt Vi để điều tra, cô ta đã thừa nhận.

Nhưng trợ lý của cô ta khai, rõ ràng video giám sát ở hành lang đã bị cô ta xóa rồi, rồi lại bị người khôi phục lại." Khi nói những lời này, Hạ Hải Diễm nhìn Thời Phi hỏi: "Em nói xem là ai đã khôi phục lại video giám sát?"
Thời Phi nói: "Ai làm không quan trọng, quan trọng là người có tội thì phải nhận tội."
Hạ Hải Diễm gật gật đầu nói: "Đúng vậy, mặc kệ thế nào lần này cô cũng thiếu em một ân huệ, không phải là hai mới đúng.

Em đã cứu cô một mạng, còn cứu cả danh tiếng của cầm viện chúng tôi nữa."
Thời Phi cười đáp lại: "Cô Hạ, dù sao thì em cũng coi như là người của câu lạc bộ văn học Nhàn Mộng, không cần khách khí với em."
Nghe đến đó, Hạ Hải Diễm bật cười ha ha: "Cô đã xem video livestream rồi, hai ông già kia đúng là kỳ cục, cứng rắn đẩy em đi làm môn chủ cờ viện và họa viện."
"Vâng vâng." Thời Phi lập tức gật đầu đáp lời, đúng vậy đúng vậy.
Mục tiêu của cậu là làm một chú chim tự do, sao có thể bị giam cầm trong cái câu lạc bộ văn học này được.
Hạ Hải Diễm nói: "Cho nên cô quyết định cũng giao luôn cầm viện cho em quản lý."
Hạ Hải Diễm xoay chuyển đề tài, Thời Phi thiếu chút nữa không trụ vững: "Cô Hạ, cô đừng theo hai ông ấy hồ nháo, em sao có thể làm môn chủ cầm viện được?"
Hạ Hải Diễm nói: "Cô đã xem kỹ năng chơi đàn cổ của em, so với cô chỉ hơn không kém.

Nghe nói đổi thành khúc《 Thủy Long Ngâm 》là do chủ ý của em, em có thể biết đàn và nhạc cụ nào xứng với nhau, có thể nói những lời khiến Siramis bội phục, chứng tỏ em có hiểu biết rất sâu về nhạc cụ dân tộc, để em làm môn chủ là hoàn toàn xứng đáng."
Thời Phi: "Việc này không được ạ, cô cũng biết em hiện tại đang là một nghệ sĩ, em căn bản không có nhiều thời gian để quản lý như vậy."
Hạ Hải Diễm: "Không cần em quản lý, em ngày thường cứ bận việc của mình, cầm viện để cô quản."

Thời Phi nói: "Một mình em làm môn chủ của ba viện có vẻ không hợp lý lắm nhỉ?"
Hạ Hải Diễm vừa nghe như vậy, cảm thấy Thời Phi nói có lý, gật đầu nói: "Em nói cũng có lý, đúng là nên nghĩ kỹ lại."
Thời Phi còn tưởng đối phương cuối cùng cũng nghe ra, vừa lúc này Đường Hướng Dương và Vương Bình Dương cùng đi tới bệnh viện, tới thăm Hạ Hải Diễm.
Vương Bình Dương nhìn thấy Thời Phi, liền hừ hừ: "Thằng nhóc cháu đúng là đến sớm, không ai chặn cháu à?"
Thời Phi: "Không có việc gì ạ, cháu trộm lẻn tới."
Đường Hướng Dương hỏi: "Hai người đang nói chuyện gì thế?"
Hạ Hải Diễm cao hứng nói: "Vừa rồi tôi muốn cho Thời Phi cũng làm môn chủ cầm viện, lại nghĩ câu lạc bộ văn học Nhàn Mộng tổng cộng có bốn viện, một mình cậu ấy làm môn chủ của ba viện đúng là không thích hợp lắm, người không biết còn tưởng câu lạc bộ văn học Nhàn Mộng chúng ta không có người."
Thời Phi gật gật đầu, quả nhiên cô Hạ lão thấu tình đạt lý.
Lại thấy Hạ Hải Diễm nói tiếp: "Cho nên tôi đề cử Thời Phi làm chủ tịch câu lạc bộ văn học Nhàn Mộng."
Thời Phi thiếu chút nữa lảo đảo té ngã, có phải cậu nghe nhầm không?
Nhìn về phía Đường Hướng Dương bọn họ, vội vàng nói: "Ông Đường, cô Hạ nói đùa, ông và ông Vương đừng cho là thật."
Để một chàng trai 18 tuổi đảm nhiệm vị trí chủ tịch câu lạc bộ lớn như vậy, nhìn thế nào cũng thấy không đáng tin cậy.
Ai ngờ Đường Hướng Dương nghiêm túc tự hỏi nói: "Đề nghị này của cô không tồi.

Câu lạc bộ văn học chúng ta thành lập nhiều năm tới giờ chưa từng có chủ tịch.

Một là mọi người cảm thấy đều là quảng bá sở thích văn hóa dân tộc, không cần phải kéo một người đi áp chúng ta một bậc, hơn nữa mọi người học những nội dung khác nhau, khó tránh khỏi sẽ xuất hiện tình trạng không ai phục ai."
Bọn họ và những câu lạc bộ văn học mới thành lập không quá giống nhau, là một đám người có danh vọng danh tiếng và năng lực trong mọi tầng lớp xã hội, họ tạo ra câu lạc bộ văn học Nhàn Mộng để có thể truyền bá văn hóa dân tộc.
Mà các câu lạc bộ văn học khác đầu tiên là lập nên câu lạc bộ văn học sau đó bắt đầu thông báo tuyển dụng giáo viên học sinh, mục đích chủ yếu là để kiếm tiền.
Bởi vậy những câu lạc bộ văn học hoặc cơ sở đào tạo khác sẽ có chủ tịch hoặc là ông chủ, chỉ có câu lạc bộ văn học của bọn họ là tình huống bốn viện thế chân vạc.

"Đúng vậy, nếu là Thời Phi, vậy tôi không có ý kiến gì.

Thằng nhóc này trình độ đánh cờ vượt qua tôi, tôi không có gì không phục."
"Nó còn nhỏ tuổi chẳng những am hiểu tranh Tây còn am hiểu quốc họa, đúng là hiếm có." Đường Hướng Dương sờ sờ cằm mình gật đầu.
Thời Phi giơ tay nói: "Cái này kỳ thật......"
Đường Hướng Dương lên tiếng ngăn cản: "Thời Phi cháu bận thì cứ đi trước đi, việc này cứ để bọn ta bàn bạc là được."
Vương Bình Dương sờ sờ mái tóc một cái nói: "Nhóc cứ về đi, mấy người bọn ta muốn thương lượng một chút."
Hạ Hải Diễm nói: "Việc này còn phải gọi điện thoại nói với thư viện bên kia một chút."
Đường Hướng Dương gật đầu: "Đúng vậy, cần thương lượng một chút."
Thời Phi bị Vương Bình Dương ghét bỏ đẩy ra cửa phòng, nhìn cánh cửa phòng bệnh, Thời Phi chớp chớp mắt: "Chẳng lẽ không phải nên thương lượng với chính chủ mới đúng à?"
Thời Phi mang đeo khẩu trang và mũ lên, cúi đầu đi ra ngoài, còn chưa ra khỏi bệnh viện, đã nhìn qua cửa sổ thấy có mấy paparazzi ngồi xổm ở ngoài.
Vừa lúc lúc này di động vang lên, Thời Phi cầm lấy xem, là Cố Việt Trạch nhắn tin tới:【Xe tôi đậu ở cửa sau, màu đen, biển số là XXX.


Nhìn đám paparazzi ngó nghiêng dáo dác bên kia, Thời PHi trực tiếp xoay người đi tới cửa sau.
Bên kia quả nhiên có một chiếc xe màu đen dừng ở nơi đó, kéo mũ xuống, tiến lên trực tiếp ngồi vào xe, nhanh chóng đóng kỹ cửa.
Cố Việt Trạch ngồi bên trong xe, giọng nói lạnh lùng tao nhã vang lên: "Lái xe đi."
Trương Vụ lập tức khởi động xe rời khỏi nơi này.
Thời Phi nghiêng đầu: "Sao anh lại đến đây?"
Cố Việt Trạch: "Vấn đề này ngày hôm qua cậu cũng hỏi qua."
Thời Phi không nhịn được bật cười, ngày hôm qua cậu thi đấu xong chuẩn bị rời đi, đường phố gần khách sạn Tử Vi bị lấp kín hết, xung quanh có không ít fan chạy tới, thậm chí có người nghĩ ra đủ mọi cách muốn vào trong khách sạn.
Khiến khách sạn Tử Vi phải tạm thời tăng cường lượng lớn bảo vệ.
Là Cố Việt Trạch phái người tới đón cậu, mang theo không ít vệ sĩ ngăn cản những người hâm mộ cuồng nhiệt và phóng viên lại, sau đó lại chia bình thành mấy đường dương đông kích tây, cuối cùng mới thành công mang Thời Phi ra khỏi khách sạn Tử Vi.
Thời Phi thích thú dựa lưng vào ghế xe, nói: "Kỳ thực điều tôi muốn hỏi là, chủ tịch Cố, anh không bận sao?"

Cố Việt Trạch: "Công ty có người phụ trách, không cần tôi mỗi ngày giám sát."
Thời Phi đột nhiên nhìn chằm chằm Cố Việt Trạch, nhướng mày hỏi: "Chủ tịch Cố, có phải anh có ý đồ gì với tôi đúng không?"
Trong không gian bịt kín, ánh mắt Cố Việt Trạch thoáng qua hoảng hốt, hầu kết giật giật, phủ nhận: "Cậu nghĩ nhiều rồi."
Từ biểu hiện của Cố Việt Trạch, Thời Phi không nhìn ra điều gì, bản thân lại lần nữa tìm tư thế thoải mái, nói: "Được rồi, vậy xem ra là tôi đoán sai.

Tôi có hơi mệt, ngủ trước một lát."
Nghiêng đầu đi, cánh môi mỏng hơi mấp máy ý cười, không hổ là Cố Việt Trạch xuất sắc từ nhỏ, năng lực che giấu cảm xúc level max.
Đường đường là một chủ tịch, nhàn rỗi chạy tới tham gia chương trình thực tế thì thôi, còn chạy tới ở với cậu, còn thường xuyên xuất hiện những lúc cậu cần.
Cảnh tượng Mary Sue như này, ban đầu Thời Phi không nghĩ theo phương diện kia, chỉ cho rằng Cố Việt Trạch muốn có được gì từ người cậu.
Tuy thân phận của cậu được quốc gia giữ bí mật nghiêm ngặt, nhưng khó đảm bảo sẽ không bị người tiết lộ ra ngoài, vô số người trên thế giới mơ ước có được thành quả mà cậu đang nắm trong tay, Cố Việt Trạch vì thứ gì đó mà tiếp cận mình cũng rất có khả năng.
Đây cũng là lý do mà ban đầu Thời Phi đồng ý cho hắn tới ở trong nhà mình, quan sát tròng phạm vi gần.
Nhưng hai ngày nay tĩnh tâm lại, Thời Phi dần phát hiện sự tình không giống như mình nghi ngờ, cho dù trên người mình có giá trị thương mại rất lớn, nhưng thời gian dành trên người mình của Cố Việt Trạch cũng quá nhiều rồi nhỉ.
Đặc biệt khi xem chương trình《 Mô Phỏng Nhân Sinh 》vào tối qua, có cư dân mạng phát hiện ánh mắt Cố Việt Trạch nhìn mình có chút ái muội, muốn gặm CP hai người bọn họ.
Tuy chỉ có số ít dân mạng cảm thấy như vậy, nhưng cũng nhắc nhở Thời Phi.
Khi xem lại đúng là phát hiện tầm mắt Cố Việt Trạch thường xuyên dừng trên người mình, trên khuôn mặt lạnh lùng cấm dục kia, đáy mắt còn mang theo ý cười khó phát hiện.
Nếu không phải Thời Phi là người từng trải, ở phương diện này không giống một thiếu niên 18 tuổi ngây ngô trong sáng, thật đúng là thiếu chút nữa bị lừa.
Trương Vụ ngồi ở ghế trước, vừa lái xe vừa phun tào trong lòng: Chủ tịch Cố, anh không thích chương trình thực tế lại chạy đi làm khách mời, còn ở trong nhà người khác.

Sao lúc Thời Phi hỏi tới, anh lại nhát gan không thừa nhận, anh thật cho rằng để tôi lên sao.
Biểu hiện của Cố Việt Trạch thật sự khiến Thương Vụ sầu muốn chết.
- ------------------
Tiểu kịch trường
Chủ tịch Cố: Tôi cũng muốn thừa nhận, nhưng mà miệng của tôi, miệng của tôi nó không dám lên tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui