Tác giả: Mặc Ngôn Mộc
Edit: Bilun
Thời Phi hoàn toàn không biết có người đang đi xe tới bắt mình, lúc này cậu đang nghĩ xem làm cách nào để bán tranh đi.
Đối với Thời Phi lúc này mà nói, trong giới quốc họa cậu chỉ là người mới mà thôi, cũng không phải là Mr J từng bán đấu giá ra bức tranh 1 tỷ cao ngất trời kia.
Để không bị người nhận ra, khi vẽ tranh Thời Phi cũng có che giấu, đây chủ yếu là do nếu bị người biết cậu là Mr J, chắc chắn sẽ bị truyền thông trong và ngoài nước tranh nhau đào bới tư liệu giống lúc trước, cậu không muốn bị quấy rầy như vậy.
Lúc trước còn may cậu không công khai lộ diện, sau đó lại xóa bỏ hết tin tức trên mạng về mình, nếu không sau này cũng không có cuộc sống bình yên.
Lần này hoa mai mà Thời Phi vẽ, chỉ có thể nói là không tệ lắm, sau bức tranh cậu tổng cộng vẽ sáu cành hoa mai khác nhau, nhìn cũng không tệ, nhưng so với tranh những họa sĩ trong phòng triển lãm khác thì kém xa.
Rất nhiều người tới mua tranh căn bản không hiểu tranh xấu hay đẹp, bọn họ mua tranh chỉ để sưu tầm hoặc treo trong phòng khách, phòng sách để tăng thêm khí chất văn nhân của mình.
Cũng có người thật sự thích quốc họa, đáng tiếc tranh của Thời Phi bọn họ, trình độ không đạt tiêu chuẩn, người hiểu tranh lại càng không có khả năng mua mấy bức tranh này về sưu tầm.
Phòng triển lãm tranh của người khác thì đông đúc, phòng triển lãm tranh của bọn họ thì đầy quạnh quẽ.
Phó đạo diễn và Ngụy Vĩ Đống thương lượng: "Hay là lát nữa tìm người mua một bức, bọn họ nghiêm túc vẽ lâu như vậy mà không bán được một bức nào, thực sự quá đả kích nhân tâm."
Ngụy Vĩ Đống nghĩ nghĩ nói: "Không mua, chương trình của chúng ta là chương trình thực tế, phải chú ý độ chân thật."
Phó đạo diễn cũng không nói gì nữa.
Triển lãm tranh cũng không giống như livestream bán hàng có thể thích chém giá ép giá gì đó, như vậy sẽ giống như chợ bán thịt bán rau, bình thường đều là khách hàng tự mình xem, có gì không hiểu hoặc thắc mắc mới gọi người tới.
Thời Phi bọn họ ngồi hết trên tầng hai nhìn tình hình bên dưới.
Dư Văn Văn khẩn trương uống nước: "Không phải chúng ta thật sự không bán được bức tranh nào đấy chứ?"
Lý Hồng nói: "Người khác mua tranh chắc chắn sẽ chọn tranh đẹp, tôi cảm thấy tôi vẽ giống như chân gà, người có mắt một chút đều sẽ không coi trọng."
Giang Dục nói: "Hay là chúng ta livestream bán tranh nhỉ."
Như vậy với lực kêu gọi fan của bọn họ, đừng nói mấy bức như vậy, cho dù thêm 100 bức nữa cũng không vấn đề.
Thời Phi lắc đầu nói: "Chương trình quy định không thể lộ mặt bán tranh, nếu không sẽ coi như không hoàn thành nhiệm vụ."
Giang Dục thở dài nói: "Ngay cả người đi vào xem cũng không có, chẳng lẽ chúng ta thật sự chấm hết."
Cố Việt Trạch nói: "Chắc chắn có thể bán được." Ánh mắt lại là nhìn Thời Phi nói.
Bên kia Lý Bác Văn đang giới thiệu cho khách hàng của mình một bức quốc họa, hôm nay gã vẫn mặt một bộ đường trang màu đen, góc áo thêu hoa văn kim long, có vẻ vô cùng phong độ.
Bức tranh gã giới thiệu là một bức tranh phong cảnh có chiều dài 120cm chiều rộng 80cm, tên là
《 Vạn Thủy Thiên Sơn 》, gã đã mất hơn một tháng mới hoàn thành, vẽ trình tự rõ ràng, cảnh đẹp trong tranh rất thật.
Cho dù là người không hiểu về tranh, nhìn qua cũng cảm thấy đây là một tác phẩm cảnh đẹp ý vui, rất nhanh đối phương liền trả hơn 6 triệu mua đi bức《 Vạn Thủy Thiên Sơn 》này.
Hôm nay gã tổng cộng triển lãm 8 tác phẩm, đây đều là tác phẩm gã vừa lòng nhất trong nửa năm qua, bức tranh vừa rồi hắn bán là tác phẩm thứ ba, lúc này mới bắt đầu được hơn nửa tiếng mà thôi.
Một học sinh của gã bên cạnh khen ngợi: "Thầy Lý, em vừa rồi hỏi thăm qua, trước mắt toàn bộ phòng tranh, tranh thầy bán là nhiều nhất."
Vẽ tranh chính là vậy, không nhất thiết phải có, có đôi khi bày ra mấy tiếng đều không bán nổi một bức cũng rất bình thường.
Lý Bác Văn có thể bán được ba bức trong thời gian ngắn như vậy, thực sự cho thấy gã vấn có danh tiếng trong ngành, kỹ năng vẽ tranh rõ như ban ngày.
Lý Bác Văn cầm lấy bình giữ nhiệt bên cạnh uống một ngụm, ngửa cổ nói: "Mấy đứa con hát kia thế nào?"
Tên học sinh kia lộ ra vẻ mặt khinh thường nói: "Không bán được bức nào.
Trong đám người kia chỉ có Thời Phi và Cố Việt Trạch vẽ khá hơn một chút, những người khác vẽ giống như quỷ vẽ bùa, căn bản là sỉ nhục hội họa.
Thật sự cho rằng vẽ tranh là tùy tiện cầm cái bút vẽ hai ba nét trên giấy sẽ được gọi là họa sĩ sao?
Lý Bác Văn gật gật đầu, hiệu suất bán tranh ngày hôm nay khiến gã hơi bình phục một chút tự tin bị Cố Việt Trạch đả kích ngày hôm qua.
Nghe lời học sinh nói, khiến tâm trạng Lý Bác Văn càng tốt.
Gã thầm khẳng định, hai người Thời Phi và Cố Việt Trạch trước kia chắc chắn từng học qua quốc họa, cố ý muốn thể hiện "nhân thiết học bá" của bản thân trong chương trình, ngày hôm qua thật đúng là bị Cố Việt Trạch dọa sợ, ngẫm lại liền cảm thấy tức giận và mất mặt.
Lý Bác Văn đặt bình xuống, sau đó nói: "Đi, chúng ta đi xem."
Tên học sinh kia có chút do dự: "Thầy, không hay lắm, bên kia có lắp camera."
Ngụ ý chính là, bên kia dù sao cũng quay chương trình, chẳng máy biên tập hậu kỳ phát ra ngoài, cũng không tốt cho hình tượng của Lý Bác Văn.
Lý Bác Văn nhìn cậu ta một cái nói: "Tôi cũng không đi gây sự, tôi chỉ đi xem mà thôi, nói không chừng còn có thể mang vài khách hàng sang cho bọn họ ấy chứ."
Có một số việc nghe người khác kể lại không sướng bằng tận mắt chứng kiến.
Lý Bắc Văn đi tới phòng triển lãm tranh bên kia, dọc đường đi còn gặp mấy người yêu thích tranh khác, tùy tiện trò chuyện vài câu, nghe nói gã muốn đi xem tranh người khác vẽ, có mấy người yêu thích tranh cũng nổi lên hứng với tranh trong miệng Lý Bác Văn nói.
Cùng nhau đi xem.
Mấy người Thời Phi ngồi trên tầng, khi nhìn thấy Lý Bác Văn đi tới phòng triển lãm của bọn họ, cũng thấy ngạc nhiên.
Giang Dục nói: "Anh ta tới làm gì vậy?" Trải qua việc ngày hôm qua, y không tin Lý Bác Văn không có ý đồ gì.
Lý Hồng thở dài một hơi: "Không biết." Nói chuyện trước ống kính khá uyển chuyển, trên thực tế trải qua việc ngày hôm qua, Lý Hồng hiểu rõ Lý Bác Văn tới không có ý tốt, hi vọng gã có thể nhìn vào ống kính, thu liễm một chút.
Dư Văn Văn nghĩ: "Xem kìa, phía sau anh ta còn một vài người nữa, có vẻ là khách hàng, có phải anh ta dẫn khách hàng tới cho chúng ta không nhỉ?"
Lý Hồng cho Dư Văn Văn một ánh mắt, vẻ mặt 'cô gái à cô vẫn còn quá trẻ'.
Khi mấy khách hàng kia nhìn thấy tác phẩm mà Lý Bác Văn muốn xem, vẻ mặt một lời khó nói hết.
"Thầy Lý, đây là tranh ngài muốn xem sao?" Một người đàn ông trung niên mặc tây trang màu trắng trong đó mịt mờ hỏi: "Tranh này nhìn khá sơ đẳng nhỉ."
Lời nói rất uyển chuyển.
Lý Bác Văn vẻ mặt cười nói: "Mấy họa sĩ này đều là người mới, tranh vẽ còn có chút thiếu sót, câu lạc bộ văn học chúng tôi hiện nay rất ủng hộ người mới, hi vọng có thể khai quật thiên phú của bọn nhiều hơn.
Mọi người cũng không thể vì bọn họ là người mới mà xem thường bọn họ nha, phải biết là bọn họ đều là những bậc thầy tiềm năng trong tương lai, sau này khi bọn họ nổi tiếng, những bức tranh sơ đẳng này trong tay các vị sẽ trở nên đáng giá."
Lời nói rất uyển chuyển, đáng tiếc cũng rõ ràng nói cho người khác mấy bức tranh này đều là người mới vẽ.
Vốn mấy người tham gia có chút không hiểu hội họa, nhìn thấy mấy bức tranh này tuy đơn giản nhưng lại tưởng là tác phẩm đơn giản của vị đại sư nào đó.
Không ngờ thực sự chỉ là của người mới, tuy Lý Bác Văn nói rất dễ nghe, nhưng thời buổi này có rất nhiều người vẽ tranh, thực sự nổi tiếng thì có mấy người.
Tiền không phải do gió thổi tới, cho dù bức tranh này có rẻ, không có không gian tăng giá trị tài sản, bọn họ cũng không cảm thấy hứng thú.
Dư Văn Văn ở trên tầng nghe được: "Cái tên Lý Bác Văn thật xấu xa, sao anh ta lại có thể như vậy."
Thời Phi nói: "Kỳ thật anh ta nói cũng không sai, mấy người chúng ta ở trước mặt những bậc thầy quốc họa bọn họ, đúng là tay mới."
Giang Dục tức giận nghiến răng: "Vậy phải làm sao, vốn dĩ tranh của chúng ta đã không có ai xem, làm như vậy càng thêm không ai thèm xem, còn bán thế nào đây."
Lý Hồng tiếc nuối nói: "Tôi cảm thấy tranh của Thời Phi và Cố Việt Trạch còn có thể, nếu không có tranh của chúng ta ở bên cạnh so sánh, nói không chừng bọn họ có thể bán được."
Thời Phi cười nói: "Không vội, một tác phẩm có bán đi được hay không, ngoài bản thân bức tranh ra, cũng chú ý tới tài ăn nói của nhân viên bán hàng."
Thời Phi đứng dậy sửa sang lại quần áo của mình, sau đó nhìn Cố Việt Trạch ăn mặc tây trang màu đen bên cạnh nói: "Tôi cảm thấy dáng vẻ này của anh không tồi, lát nữa anh làm theo tôi, đóng vai khách hàng."
Cố Việt Trạch gật đầu: "Ừ."
Lý Hồng sửng sốt: "Hai người các cậu muốn làm gì?"
Thời Phi cười nói: "Lừa dối khách hàng." Sau đó lại dựa gần tai Giang Dục nói đôi câu.
Giang Dục mau chóng gật đầu: "Không thành vấn đề."
Thời Phi cùng Cố Việt Trạch một bên đi xuống tầng, một bên Thời Phi nhẹ giọng thương lượng với hắn.
Nói rất nhỏ, Giang Dục không nghe được cậu nói gì, nhìn nụ cười xấu xa trên mặt sư phụ, cảm thấy có phải cậu lại muốn giở trò hay không?
Cố Việt Trạch xuống tầng trước, đi tới phòng triển lãm tranh, Lý Bác Văn nhìn thấy đối phương đã thấy tức không muốn nói chuyện với hắn.
Hơn nữa khí thế của Cố Việt Trạch đúng là có chút mạnh, ngày hôm qua còn không có loại cảm giác này, sao lần này vừa vào đã hoàn toàn là một dáng vẻ thành đạt ưu tú như vậy.
Cố Việt Trạch một tay đút túi, ánh mắt thâm thúy nhìn bức tranh trên tường, nhìn một vài bức.
Người đàn ông mặc vest trắng vừa rồi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Cố Việt Trạch, lại thấy hắn có khí chất không tồi, hẳn là người giàu có, chủ động tiến lên nhắc nhở: "Vị tiên sinh này, mấy bức tranh này đều là do người mới vẽ, nếu anh thích sưu tầm kỳ thực bên ngoài có nhiều tác phẩm tốt hơn."
Cố Việt Trạch không để ý tới ông ta, ngược lại ánh mắt dừng trên bức tranh hoa lan Lý Hồng vẽ, nói: "Tranh này không tồi."
Người đàn ông mặc vest trắng: "....." Lại nhìn bức tranh kia lần nữa, không tồi ở đâu?
Lúc này Thời Phi liền hóa trang lên sân khấu, đi lên nhiệt tình giới thiệu: "Quý khách, ngài nhìn trúng bức tranh này phải không? Có cần tôi giới thiệu một chút cho ngài không ạ?"
Cố Việt Trạch: "Được"
Thời Phi nở một nụ cười thân thiện giới thiệu: "Quý khách, ánh mắt ngài thật sự quá tốt, bức tranh này là do nữ sĩ Lý Hồng vẽ, cô ấy đã sử cách vẽ của phái điểm màu, tuy nhìn hoa lan này rất bình thường, nhưng cô ấy còn thêm cả cách vẽ phái trừu tượng vào nữa.
Trước những năm 90, thầy Ngô Hằng Trung rất thích sử dụng cách vẽ này trong những tác phẩm đầu tay của mình......"
Những người này trên cơ bản đều là thương nhân, Thời Phi mới ra mắt không lâu, mọi người đều không quen biết, còn vị ông chủ lớn Cố Việt Trạch này thì lại càng thêm không có khả năng biết.
Khi Thời Phi nhắc tới Lý Hồng, bọn họ cũng không có gì ngạc nhiên, tên này rất phổ thông, trùng tên cũng bình thường.
Điều khiến mọi người tò mò là, bức tranh hoa lan chẳng ra gì này, xuất sắc như vậy sao?
Lý Hồng ngồi trên tầng nghe Thời Phi khen ngợi một đống, ngơ ngác nói: "Tôi vẽ tốt như vậy à? Sao tôi không biết thế?" Được Thời Phi khen, chính bản thân cô cũng sắp tin đến nơi.
Cố Việt Trạch hỏi: "Tôi không hiểu những cách vẽ đó, chỉ thấy nhìn cũng được, tôi chỉ muốn biết, sau khi tôi mua có không gian tăng giá trị tài sản không?"
Thời Phi vỗ tay một cái, tiếp tục đẩy mạnh tiêu thụ: "Đương nhiên là có chứ.
Không gian tăng giá trị tài sản của quốc họa vô cùng rộng, trước kia Nam Phi xuất hiện một con heo, nó vẽ theo phái trừu tượng, trong hội đấu giá được bán ra với giá 27.000 tệ đấy.
Anh xem một con heo tùy tiện vẽ tranh đều có thể như vậy, chẳng lẽ người vẽ còn kém cả một con heo sao?"
Giang Dục nghiêng đầu hỏi người bên cạnh: "Heo biết vẽ tranh? Thời Phi bịa....." sư phụ, cho dù thầy là sư phụ con, nhưng lời nói dối này con cũng có chút khó chấp nhận.
Dư Văn Văn lấy ra di động tìm kiếm, kinh ngạc nói: "Thật đấy, những gì Thời Phi nói là thật, Nam Phi thật sự có một con heo biết vẽ tranh."
Giang Dục: "......" Cho nên mình còn không bằng cả một con heo?
Bên dưới Thời Phi còn đang tiếp tục chém gió thành bão, thường thường lại sổ ra một vài danh từ chuyên nghiệp, thoạt nhìn cực kỳ chuyên nghiệp, khiến càng ngày càng nhiều người bị thu hút tới đây.
Ban đầu Lý Bác Văn nghe được Thời Phi và Cố Việc Trạch một bè một xướng, cũng không để vào mắt, nhưng sau đó thấy Thời Phi càng chém càng hăng, còn lôi cả phái trừu tượng với phái điểm màu ra nữa, dọa người bên cạnh sửng sốt một lúc.
Cố Việt Trạch hỏi: "Bức tranh này bao nhiêu tiền?"
Thời Phi nói: "Không nhiều lắm không nhiều lắm, tất cả đều thống nhất giá cả là 198 tệ, anh xem giá này rất rẻ đúng không.
Người tôn quý giống như ngài, uống một chai rượu vang đỏ cũng còn có giá cao hơn như này đúng không.
Hơn nữa bức tranh này của chúng tôi bán đi, tiền thu được sẽ quyên hết cho tổ chức từ thiện, đồng nghĩa với việc ngài mua một bức tranh chính là đang làm từ thiện, còn có thể có được một bức tranh có không gian tăng giá trị, lần mua bán này thật sự có lời."
Chiếc cằm đường cong rõ ràng của Cố Việt Trạch, căng chặt, sau đó nói: "Bức tranh này, tôi mua."
Thời Phi nói: "Quý khách, ngài họ gì?"
Cố Việt Trạch: "Tôi họ Cố."
Thời Phi: "Cố tiên sinh, vậy ngài trước tiên đi trả tiền, sau đó tôi sẽ thu bức tranh này lại cho ngài, lát nữa sẽ giao cho ngài."
Người đàn ông mặc vest trắng bên cạnh nghe được cũng sửng sốt, không nhịn được mở miệng hỏi: "Thực sự tốt như vậy sao? Vậy bức hoa sen bên cạnh này thì sao? Cậu cũng giới thiệu cho tôi đi."
Thời Phi: "Bức tranh hoa sen này rất tuyệt vời, họa sĩ đã dùng phái trừu tượng và phái dã thú để vẽ, kết hợp đông và tây, ngài nhìn xem, bông hoa sen này lớp lớp rõ ràng, nụ hoa diễm lệ sắc nét, quan trọng nhất là lá sen còn thêm vào phương pháp hội họa ấn tượng....."
Dư Văn Văn ở trên tầng, bản thân cũng phải bật cười: "Chị Hồng, chị nói xem, Thời Phi như này có tính là mở hàng được bức tranh đâu tiên, toàn dựa vào bốc phét không.
Nếu không phải bức tranh này là do em vẽ, em cũng biết bản thân có bao nhiêu phân lượng, em thiếu chút nữa đều tin."
Lý Hồng gật đầu tán thưởng nói: "Tuyệt đối là nhân tài bán hàng, sau khi chương trình phát sóng, có lẽ rất nhiều công ty bán hàng đều muốn thuê cậu ấy.
Cố Việt Trạch và Thời Phi phối hợp cũng khá tốt, hai người đứng với nhau tuyệt đối là gian thương.
Bên kia Lý Bác Văn vừa thấy thật sự có người bị Cố Việt Trạch và Thời Phi lừa mua tranh, đang định mở miệng vạch trần ngăn cản.
Lúc này Giang Dục đi xuống, ôm lấy Lý Bác Văn nói: "Thầy Lý thầy ở chỗ này à, vừa lúc tôi có bức tranh muốn thỉnh giáo thầy."
"Không phải, tôi là....." Lý Bác Văn còn chưa nói hết câu, bị Giang Dục mạnh mẽ lôi đi, cũng có thể nói là kéo đi, không cho đối phương có cơ hội mở miệng nói chuyện.
Dưới sự mạnh mẽ quảng bá cùng tài ăn nói hài hước giảng giải thú vị của Thời Phi, cho dù có vài người biết rõ cậu đang nói hươu nói vượn, nhưng dù sao một bức tranh cũng chưa tới 200 tệ, đối với những người này mà nói căn bản là chín trâu mất sợi lông, rất nhanh tranh của Lý Hồng và Dư Văn Văn bọn họ đều bị mua hết.
Thời Phi đang định mạnh mẽ để cử tranh của mình, lúc này có người đi tới, mặc một thân tây trang đeo cà vạt, vừa nhìn đã thấy tinh anh tri thức.
Người nọ một tay đút túi, nhìn tranh tường, sau đó nói: "Mấy bức tranh này tôi mua hết."
Đối phương liên tiếp chọn sáu bức tranh, sáu bức tranh kia vừa lúc tất cả đều là Thời Phi vẽ.
Thời Phi nhìn đối phương: "Tiên sinh, ngài chắc chắn."
Người đàn ông: "Đóng gói vào giúp tôi."
Thời Phi đáp lại: "Vâng, mời ngài trả tiền trước, bên tôi sẽ lập tức sắp xếp cho ngài." Đối phương một lúc mua đi 6 bức tranh của mình, Thời Phi thậm chí còn hoài nghi không phải anh ta biết mình là Mr J đấy chứ.
Ngẫm lại cảm thấy không thể, mình đã xóa mọi dấu vết, ngoài một vài người ít ỏi biết ra thì còn ai có thể tra ra được chứ.
Trái tim Ngụy Vĩ Đống đang rỉ máu, người khác không nhận ra người đàn ông mặc tây trang này là ai, ông ta thì không thể không nhận ra.
Người tới mua tranh rõ ràng chính là trợ lý Trương của Cố tổng.
Cố tổng, ngài đang gian lận đấy.
Lúc trước Thời Phi một hồi đẩy mạnh tiêu thụ, bán một lúc 10 bức tranh, hơn nữa người này lại mua liền một mạch 6 bức, dựa theo thỏa thuận lúc trước, mỗi một bức tranh bán đi chương trình sẽ quyên 1 triệu, mười mấy bức tranh, riêng nơi này đã phải quyên 16 triệu.
Được rồi, tiền tài trợ vốn là Cố tổng chi, người ta muốn lừa tiền của bản thân, đạo diễn Ngụy cũng không có gì để phản bác.
Sau đó Thời Phi tiếp tục phát huy tài ăn nói của mình, cũng bán hết toàn bộ tranh Giang Dục bọn họ đi.
Vốn cho là nhiệm vụ rất khó, dưới sự phối hợp của Thời Phi và Cố Việt Trạch, hoàn thành vô cùng thuận lợi, mọi người còn có thể đi về sớm.
Khi Vương Bình Dương khởi binh vội vàng chạy tới phòng tranh Tử Kim, Thời Phi đã trở về câu lạc bộ văn học Nhàn Mộng rồi, Vương lão sư tới phòng tranh không công lại vội vàng bắt xe chạy tới câu lạc bộ văn học Nhàn Mộng.
Lúc này Thời Phi đang ở thu thập hành lý, lần lượt thu dọn đồ đạc trong phòng, chuẩn bị kết thúc quá trình ghi hình hai ngày một đêm《 Mô Phỏng Nhân Sinh 》số đầu tiên.
Trải qua lần bán tranh vừa rồi, rào cản giữa Cố Việt Trạch và mọi người giảm đi rất nhiều, tuy nói hắn vẫn ít nói nhưng mọi người cũng đã quen dần.
Thời Phi ở nơi đó sửa sang hành lý, nhìn thấy Cố Việt Trạch cũng đang thu dọn hành lý, nghĩ nghĩ một chút rồi nói: "Cố Việt Trạch, vốn dĩ tôi không muốn nói, kỳ thực tôi cảm thấy anh tham gia chương trình thực tế vẫn nên mặc thường phục thì hơn, anh mặc nghiêm chỉnh như vậy, sẽ khiến người khác cảm thấy khó gần."
Cố Việt Trạch hỏi: "Cậu cũng cảm thấy khó gần sao?"
Thời Phi gật gật đầu nói: "Lúc đầu cảm thấy anh rất lạnh lùng, hẳn là kiểu rất khó tiếp xúc, nhưng trải qua hai ngày tiếp xúc, thì lại cảm thấy anh chỉ là nhìn có chút lạnh lùng thôi, con người cũng khá tốt."
Cố Việt Trạch lại hỏi: "Vậy cậu cảm thấy tôi lạnh lùng hay bình dị gần gũi thì tốt hơn."
Thời Phi nghĩ nghĩ nói: "Kỳ thật đều tốt, đây chỉ là tính cách khác nhau mà thôi, nhưng người quá lạnh lùng ban đầu khi kết bạn sẽ có hại một chút."
Cố Việt Trạch không nói gì nữa.
Thời Phi sửa sang lại vali xong, hai người cùng nhau đẩy vali đi ra ngoài.
Kết thúc hai ngày một đêm quay chụp, Dư Văn Văn nói: "Thực sự có chút luyến tiếc."
Lý Hồng nhướng mày, cố ý nói đùa một cách ái muội: "Em là luyến tiếc người hay là luyến tiếc hoàn cảnh nơi này thế?" Khi nói lời này, ánh mắt còn hướng về phía ba người Giang Dục Thời Phi cùng Cố Việt Trạch bên kia.
Dư Văn Văn giậm chân nói: "Chị Hồng, ánh mắt kia của chị là có ý gì?"
Lý Hồng cười nói: "Em cảm thấy có ý gì thì chính là ý đó."
Giang Dục tiến lên một tay ôm bả vai Thời Phi nói: "Thời Phi, tôi không muốn cậu đi."
Cố Việt Trạch nhìn cánh tay đang khoác bả vai Thời Phi của Giang Dục, đang định vươn tay thay cậu hất ra, lúc này nghe được một tiếng sư tử rống: "Thời Phi."
Thời Phi đang định đáp lời Giang Dục, nghe tiếng rống giận, cơ thể sợ tới mức giật mình một cái, ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt đùng đùng nổi giận của Vương Bình Dương.
Vương Bình Dương một đường vội vã trở về vừa lúc đụng phải Thời Phi đang chuẩn bị rời đi.
Thời Phi chân nhanh hơn não, ném vali đi xoay người liền chạy.
"Thằng nhóc thối, cậu còn dám chạy, xem ta thu thập cậu thế nào." Vương Bình Dương thuận tay cầm lấy cái chổi quét rác bên cạnh, trực tiếp phi qua đám người Giang Dục Cố Việt Trạch, xông tới chuẩn bị đánh người.
Thời Phi vừa chạy vừa lớn tiếng kêu: "Thầy Vương, sao ngài đã về rồi?"
Vương Bình Dương giơ cây chổi đuổi theo: "Thế nào? Không muốn gặp ta đúng không, ông già này vừa thi đấu xong mua vé máy bay cả đêm bay về, cuối cùng cũng tóm được cậu, hôm nay cậu chạy đâu cho thoát."
Thời Phi trốn ra sau một hòn non bộ, nói: "Thầy Vương, ngài đừng đuổi theo cháu nữa, ngài một bó tuổi rồi, chẳng may bị đụng ngã, cháu không chịu trách nhiệm nổi đâu."
Vương Bình Dương cả giận nói: "Ta biết ngay mà, thằng nhóc cháu không mong muốn ta được tốt mà."
Bên kia Lý Bác Văn nghe nói thầy Vương Bình Dương vừa trở về liền đuổi theo đánh Thời Phi, tuy không biết vì sao, nhưng loại náo nhiệt như này sao có thể bỏ lỡ chứ.
Có loại suy nghĩ này không chỉ mỗi Lý Bác Văn, những giáo viên khác và học sinh trong viện cũng đều chạy ra.
Thời Phi muốn khóc, chạy vòng vòng với Vương Bình Dương ở núi giả: "Thầy Vương, ngài đừng đuổi cháu nữa, có gì muốn nói thì chúng ta ngồi xuống chậm rãi nói đi."
Vương Bình Dương vung cây chổi qua, không đánh trúng người, thở phì phò nói: "Có gì mà nói, cậu cứ tới đây cho ta đánh một trận rồi tính, hôm nay xem ta có đánh gãy tay cậu không."
"Ông Vương, ông dám động vào tay Thời Phi một chút, tôi sẽ ném cái bàn cờ ngọc kia của ông vào chuồng gà của tôi cho nó ăn." Đường Hướng Dương vừa ra tới liền nghe được những lời này, tức khắc vội la lên.
Thời Phi vừa thấy Đường Hướng Dương cũng tới, lập tức muốn bật khóc, không phải nói đều không ở đây sao? Sao lại chạy ra hết zậy.
Vương Bình Dương cũng nhớ ra tay Thời Phi còn rất quan trọng: "Vậy tôi nắm lỗ tai nó, thằng nhóc này quá không nghe lời."
Đường Hướng Dương phản đối: "Không được, thằng nhóc này đẹp, ông xuống tay không biết nặng nhẹ, nắm hỏng lỗ tai nó thì làm sao."
Vương Bình Dương vội la lên: "Vậy tôi đánh ở đâu?"
Đường Hướng Dương nói: "Đánh mông nó, mông nó không có tác dụng gì."
Thời Phi: "......" Hai vị, có cần phải như vậy không?
Bên kia đám người Lý Hồng nhìn mà sửng sốt, hỏi Dư Văn Văn bên cạnh: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Dư Văn Văn lắc đầu: "Không biết nữa." Lại nhìn về phía Giang Dục hỏi: "Anh và Thời Phi quen biết từ trước, biết có chuyện gì không?"
Giang Dục cũng lắc đầu, hai người kia đều đuổi theo đánh sư phụ, nhưng tuổi của đối phương đều đủ làm ông nội mình, mình cũng không thể ra tay hỗ trợ được nhỉ.
Bên cạnh càng ngày càng nhiều người của câu lạc bộ văn học Nhàn Mộng lại đây..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...