Edit: Bilun
Vương Nguyên Chí có lòng tin đối với bản thân là có lý do, lúc trước y đã từng diễn xuất, đóng vai nam hai nam ba gì đó trong một số phim truyền hình, đạo diễn đều nhất trí đánh giá y là một diễn viên có thiên phú.
Sau khi phim công chiếu, y nhận được nhiều đánh giá không tồi.
Nhìn nhìn lại Thời Phi, lập tức trong lòng có một loại xúc động muốn vả mặt ngay lập tức không áp chế được.
Mỗi người tới thử vai đều được phát một bảng ghi số thứ tự lúc vào cửa.
Nói là bảng nhưng kỳ thực chỉ là một trang giấy vuông vức viết tay mà thôi, số thứ tự của Thời Phi là 35.
Khi một người được gọi, người thử vai trước có người vui mừng có người lo lắng.
Khi có người gọi tới số 34, Thời Phi nhìn thấy một tên ngốc nào đó từ lúc bước vào cửa đã nghiêng nhìn cậu, sửa sang lại cổ áo sơ mi rồi đứng dậy.
Thời Phi nhìn lại thì thấy số thứ tự của mình là 35, sao tên kia lại ở phía trước mình.
Xem ra là cho trợ lý tới trước chiếm số.
Trước khi đi vào Vương Nguyên Chí liếc qua cậu một cái, tự tin đi vào.
Khoảng 10 phút sau, liền thấy anh chàng kia lại bước ra kiêu hãnh giống như một con công đang xòe đuôi, vẻ mặt đắc ý như muốn nói 'Tôi thông qua thử vai'.
Một đống người tiến lên chúc mừng, Vương Nguyên Chí thu lại vẻ đắc ý của mình nói: "Cũng tạm, tôi tin mọi người đều sẽ có cơ hội, mọi người cố lên."
Ngoài miệng nói lời khách khí, nhưng nụ cười trên mặt lại không giấu được.
Sau đó lại nhìn về phía Thời Phi nói: "Cậu cũng vậy."
Thời Phi không muốn để ý tới hắn, mắc mớ gì đối phương cứ phải cue mình vào, chỉ có thể ngẩng đầu nói: "Anh đậu nam chính sao?"
Mặt Vương Nguyên Chí sửng sốt một cái, nói: "Không phải, là nam 2."
Thời Phi chậm rãi đứng lên nói: "Nhìn dáng vẻ công xòe đuôi của anh, tôi còn tưởng là thành công vai nam chính chứ.'
Vương Nguyên Chí nói: "Cậu cho rằng nam 2 rất dễ dàng sao? Ai cũng có thể thử vai thành công? Tôi...."
Trong phòng bắt đầu gọi tới số 35 tiếp theo, Thời Phi không đợi Vương Nguyên Chí nói hết lời, liền đứng dậy đi về phía phòng thử vai: "Xin lỗi nhé, nếu có gì đắc ý, thì chờ tôi thử vai xong rồi nói."
Lời chưa nói hết, Vương Nguyên Chí càng khó chịu, vẻ mặt giống như táo bón.
Đúng lúc có người hỏi: "Thầy Vương, người kia là ai vậy, nói chuyện kiêu ngạo như vậy, không có quy củ."
Vương Nguyên Chí hít sâu một hơi nói: "Không biết, chắc là người mới có lòng tin về bản thân chăng."
Hắn mới không nói người này là Thời Phi vào lúc này đâu, nếu không tất cả lực chú ý trên người mình sẽ chuyển lên người Thời Phi.
Vương Nguyên Chí đặt mông ngồi xuống, hắn muốn chờ ở đây, lát nữa xem Thời Phi thử vai không thành công mất mặt đi ra, đến lúc đó lại nói cho mọi người người này chính là đỉnh đỉnh đại danh Thời Phi, để mọi người nhìn kỹ cái vị siêu sao này bị trượt vai.
Sau đó Vương Nguyên Chí lại nghĩ tới điều gì, không phải cậu ta cũng đi con đường của mình đấy chứ.
Thời Phi không rảnh để ý tới các loại phỏng đoán và ánh mắt khiêu khích thường xuyên ném lại đây của Vương Nguyên Chí, trực tiếp đi vào phòng.
Lúc trước nhìn tạo hình bên ngoài phòng đã đoán được phòng thử vai sẽ không quá lớn, sau khi tiến vào mới biết, còn nhỏ hơn cả trong tưởng tượng, bên trong cũng chỉ tầm mười bảy mười tám mét vuông.
Ba vị giám khảo ngồi chen chúc ở phía sau hai cái bàn, chống khuỷu tay lên bàn, đều là tôi ép anh anh ép tôi, nhìn có chút buồn cười.
Người đàn ông ngồi ở giữa đầu tóc rối bù cũng không biết đã bao nhiêu ngày chưa gội hay chưa trải.
Bên trên mặc một cái áo thun đen, bên dưới mặc một cái quần ống rộng, chân đi dép lê.
Trước mặt còn đặt một hộp mì ăn liền, vị bò kho, mùi mì ăn liền bay ra từ khe hở trên nắp hộp.
Thông qua thẻ tên dán trên tờ giấy gấp thành hình tam giác trước mặt anh ta, Thời Phi biết người này chính là Tào An, tác giả kịch bản《Cái chết vô tận 》.
Người ngồi bên trái anh ta mặc một bộ quần áo màu đỏ, từ đầu đến chân đều là màu đỏ, áo sơ mi đỏ quần tây đỏ giày đỏ, một đoạn cổ tay trai lộ ra cũng đeo một chuỗi hạt màu đỏ.
Phong cách đồng bóng này đúng là trời sinh một cặp với Vương Nguyên Chí ở bên ngoài, mặt mũi nhìn cũng không tồi, nhưng phong cách ăn mặc này quả thực kỳ quái, người này chắc hẳn là Tiền Mật, đạo diễn của bộ phim này.
Người ngồi bên phải xem như là người ăn mặc bình thường nhất trong ba người, trên mặt đeo một cái kính gọng đen, nhìn giống như thành phần trí thức, áo sơ mi màu trắng cà vạt màu đen và quần tây, nếu bỏ qua đôi dép xăng đan màu đen dưới chân anh ta.
Danh tính của anh ta trên thẻ tên cư nhiên là hậu cần Khuất Tài.
Cái tên này cũng thật thú vị.
Hiện tại tổ hậu cần cũng có thể bắt đầu tham gia diễn viên thử vai sao?
Đây rốt cuộc là tổ hợp đoàn phim kỳ ba gì vậy, có hơi hối hận khi tới nơi này.
Trước khi tới cậu còn đang cảm thấy kỳ lạ vì sao một kịch bản hay như vậy lại lấy cái tên Tiền Khuất Tào cho vai chính, giờ thì Thời Phi hiểu rồi.
Nhìn dáng vẻ này có lẽ bọn họ chỉ có một vị đạo diễn, nếu không nếu có phó đạo diễn hoặc trợ lý đạo diễn gì đó thì không đến mức phải lôi cả nhân viên hậu cần lên góp cho đủ số như thế này.
Bọn họ thực sự có thể quay được bộ phim này sao?
"Bạn học nhỏ, đừng sợ, trước tự giới thiệu một chút đi." Khuất Tài mở miệng đầu tiên nói: "Đoàn phim này khá tốt, chỉ cần cậu có ước mơ làm diễn viên, cho dù cuối cùng cậu không giành được nhân vật mình muốn, cũng có thể cho cậu diễn vai quần chúng gì đó để trải nghiệm một phen."
Thời Phi hợp lý hoài nghi: Kỳ thực bọn họ là muốn tiết kiệm tiền thuê diễn viên quần chúng đúng không.
Bên kia Tào An chắc là thấy mì ăn liền đã chín, mở cái nắp ra, cầm lấy nĩa chuẩn bị ăn.
Tiền Mật bên cạnh huých khuỷu tay anh ta: "Anh không thể đợi lát nữa lại ăn à? Không thấy đang phỏng vấn sao?"
Cái chân để dưới gầm bàn của Tào An còn run rẩy, nói: "Vì phỏng vấn, tôi từ sáng tới giờ còn chưa ăn đâu, anh muốn tôi đói chết à? Hơn nữa tôi ăn mì cũng không ảnh hưởng tới phỏng vấn."
Tiền Mật ghét bỏ nói: "Anh ăn mì sẽ dễ dàng bắn dầu vào người tôi, sẽ ảnh hưởng tới vận thế của tôi hôm nay. Quẻ bói nói tôi hôm nay hợp đỏ kỵ đen."
Tào An nói: "Tôi sẽ ăn từng miếng nhỏ, bảo đảm không bắn lên trên người anh."
Tiền Mật: "Lời anh nói có lúc nào đáng tin không?"
Khuất Tài ngắt lời hai người: "Hai người đừng ồn nữa, mau phỏng vấn đi, đến giờ vẫn còn rất nhiều nhân vật chưa chọn được diễn viên, nam chính cũng chưa có, tòa nhà văn phòng ngày một ngày mất 300 tệ tiền thuê đấy."
Có lẽ nhắc tới việc liên quan tới tiền, hai người dừng cãi nhau, Tiền Mật nhìn Thời Phi nói: "Nào, bạn học nhỏ, mời cậu bắt đầu biểu diễn, à không, trước tự giới thiệu một chút."
Thời Phi tháo khẩu trang và mũ xuống: "Chào các thầy, tôi là Thời Phi số báo danh 35."
Khuất Tài vốn đang cầm bút chuẩn bị khi lại dừng lại, bút trong tay rơi xuống mặt bàn, chỉnh chỉnh kính mắt xác nhận bản thân không nhìn nhầm.
Tiền Mật nhìn màu đỏ rực trên người mình nói: "Tinh vận của tôi hôm nay hiển linh?"
Tào An vừa nhét một ngụm mì vào miệng sững sờ ngay tại chỗ, sợi mì trong miệng cũng rơi vào trong hộp, nước mì bắn lên người Tiền Mật, Tiền Mật cũng không chú ý tới.
Chỉ thấy Tào An kích động đứng lên, đi đến trước mặt Thời Phi, dùng đôi tay còn hơi dính dầu mỡ của mì ăn liền, nhiệt tình bắt tay cậu, giống như bạn bè thất lạc lâu năm: "Thời Phi, cậu thật sự tới, thực sự quá bất ngờ."
Thời Phi không quá quen với việc lần đầu tiên gặp mặt đã bị người lôi kéo tay nói chuyện, muốn lặng lẽ rút tay mình lại, đây là có chuyện gì?
Khuất Tài đi tới dùng sức gỡ tay Tào An khỏi Thời Phi, nói: "Tào An, anh kiềm chế một chút cho tôi, đừng xằng bậy khiến người ta sợ."
Tiền Mật sửa sang lại cổ áo của mình cho ra dáng rồi đi tới nói: "Chào ngài, đây là đạo diễn của bộ phim này, biên kịch Tào không ngờ minh tinh nổi tiếng như ngài lại tới tham gia thử vai ở đoàn phim chúng tôi, nhất thời kích động thất lễ."
Tào An gật đầu điên cuồng nói: "Đúng đúng đúng."
Thời Phi lịch sự đáp lại: "Kịch bản này của các anh, tôi rất thích."
Tiền Mật mở miệng nói: "Hiếm khi được lọt vào mắt xanh của ngài, nếu cậu thích cái kịch bản này như vậy, như vậy cậu cứ nói đi, bất cứ một nhân vật nào cậu cứ tùy ý lựa chọn, ngoài nam chính nam 2 nam 3 ra, chúng tôi đều có thể lập tức ký hợp đồng với cậu."
Thời Phi hỏi: "Vì sao lại ngoài nam chính, nam 1, nam 2?"
Tiền Mật vừa định muốn mở miệng nói chuyện, bị Khuất Tài đẩy sang một bên, nói: "Anh ta không biết nói chuyện cho lắm, cậu đừng để ý tới anh ta. Là như thế này, nam chính nam 2 nam 3 là những nhân vật khá phức tạp và dễ bị chỉ trích, chúng tôi sợ đến lúc đó sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của cậu, cậu vừa mới bước chân vào nghề diễn xuất, trước tiên nhận một nhân vật dễ mến thì tốt hơn."
Đương nhiên Thời Phi biết kịch bản này là một bộ phim hơi hài, hồi hộp gay cấn, nhân vật phụ quan trọng bên trong đều rất thú vị, tính cách riêng biệt.
Nhưng mà, Thời Phi cười nói: "Tôi tới vì vai nam chính."
Khuất Tài có chút khó xử, nói: "Tôi cảm thấy khí chất của nam chính không quá hợp với cậu cho lắm, cậu có muốn suy xét lại nhân vật khác không, cậu xem nhân vật tên Trương Lãng này cũng rất dễ mến, còn cả nhân vật Chu Minh Minh cũng không tồi."
Là rất dễ mến, hai người đều là người có tác dụng lật ngược tình thế và thúc đẩy cốt truyện từ đầu đến cuối, Thời Phi vẫn lắc đầu nói: "Tôi vẫn muốn nam chính, ngoài nam chính tôi sẽ không suy xét nhân vật khác."
So với nhân vật khác, cậu càng thích nhân vật nam chính có nhiều tính thử thách hơn.
Tào An thu hồi lại nụ cười nhiệt tình trên mặt vừa rồi, nói: "Vậy thực xin lỗi, có lẽ phải để cậu đi......"
Anh ta còn chưa nói xong, Tiền Mật bên cạnh liền tàn nhẫn kéo mạnh anh ta một cái, nói: "Xin lỗi, cho chúng tôi năm phút để thương lượng một chút."
Nói xong ba người liền tay vòng qua đặt sau lưng nhau, khom lưng bắt đầu thương lượng.
Khuất Tài nói: "Nên để lại người này, anh biết cậu ta hiện tại rất nổi tiếng không? Có cậu ta, rating phim của chúng ta chắc chắn sẽ được ủng hộ."
Tào An: "Cậu ta là người mới, cảm xúc nhân vật nam chính này cực kỳ phức tạp, tính cách cậu ta sẽ thay đổi nhiều phương hướng khi liên tục trọng sinh, không phải diễn viên gạo cội phái thực lực gì đó, sẽ không diễn được."
Khuất Tài nói: "Đoàn phim chúng ta nghèo, cậu ta rất có tiền, để cậu ta làm nam chính, có thể cho cậu ta mang vốn vào đoàn, như vậy tài chính và rating đều có thể bảo đảm, một công đôi việc."
Tào An: "Anh bị làm sao thế? Có phải anh muốn bộ phim của chúng ta bị khán giả bình chọn thành phim dở nhất năm không hả?"
Tiền Mật cẩn thận suy nghĩ, sau đó nói: "Tôi đồng ý với suy nghĩ của Tào An, chúng tôi không thể khom lưng vì đồng tiền, như vậy chúng ta trước kia chạy ra muốn làm một mình còn có ý nghĩa gì nữa?"
Tào An nhanh chóng gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy."
Tiền Mật lại lần nữa mở miệng nói: "Nhưng mà, Khuất Tài nói cũng có lý, đúng là cậu ta rất có tiền, tới cũng tới rồi, không thể để con dê béo này chạy mất được. Khuất Tài, có thể lừa cậu ta đầu tư hay không phải xem anh, lấy ra khả năng vô địch thi biện luận trước kia của anh đi."
Ba người đứng đó thương lương, Thời Phi vuốt trán không nói nên lời, trong cái phòng mười bảy mười tám mét vuông này, không phải bọn họ nghĩ rằng bọn họ nói chuyện mà mình không nghe thấy chứ?
Thời Phi vươn ngón tay day day trán nói: "Các anh có muốn xem tôi diễn trước một chút không? Kỳ thực kỹ thuật diễn xuất của tôi cũng không tệ."
Ba người kia nghe xong lập tức lại đứng thành một hàng, nhìn Thời Phi.
Khuất Tài lại lần nữa sửa sang lại cà vạt của mình nói: "Nếu cậu kiên trì như vậy, chúng tôi cảm thấy cũng nên cho cậu một cơ hội. Vậy hay là cậu lựa chọn phân đoạn Tiền Khuất Tào ở địa phủ nhìn thấy ma kia biểu diễn một chút đi."
Khuất Tài chọn một đoạn không quá khó cho Thời Phi, có lẽ cũng không muốn lát nữa phải xấu hổ.
"Không cần, tôi từ chối diễn đoạn này." Nghĩ tới giống loài đáng ghét nào đó, Thời Phi từ chối diễn đoạn này, sau đó nói: "Tôi có thể diễn phản ứng của Tiền......nhân vật chính lần đầu tiên sống lại."
Cái tên của nhân vật chính kia, thực sự Thời Phi không nói ra được.
Có rất nhiều cảm xúc trong lần đầu tiên sống lại, một trong số đó, cảm xúc tuyệt vọng suy sụp là điều mà các diễn viên mới khó có khả năng biểu hiện ra, còn cần biểu hiện một cách có trình tự.
Khuất Tài nghĩ một lát nói: "Được rồi, vậy mời cậu bắt đầu diễn."
Trong đầu, Khuất Tài đã sắp xếp câu từ của mình, nghĩ lát nữa phải từ chối khéo léo Thời Phi thế nào, lại có thể hợp lý để cậu tham gia đầu tư cho bộ phim này.
Điều này quả thực quá khó khăn.
Sau đó Khuất Tài phát hiện, hình như anh ta không cần sắp xếp câu từ từ chối khéo léo.
Thời Phi trước nằm trên sàn nhà, sau đó đột nhiên ngồi dậy, thờ dốc liền hồi, ánh mắt tràn đầy bất an.
Khi thấy mọi thứ xung quanh, vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, sắc mặt tái nhợt.
Ánh mắt run lên vì kinh hãi, toàn thân đều run rẩy, sau đó từ từ bò dậy, giọng nói run rẩy: "Tại sao lại như vậy, vì sao mình lại ở đây? Đây rốt cuộc là sao?"
Thời Phi nghiêng ngả lảo đảo đỡ 'tường' bước đi, kỳ thực nơi này không có tường, nhưng Thời Phi diễn khiến mấy người ở đây tin chắc nơi đó có một bức tường.
Thời Phi co người lại, không dám thở mạnh, toàn bộ cơ bắp và xương cốt trong cơ thể đều co giật, hàm răng phát ra tiếng va chạm, miệng lắp bắp nói: "Mình phải......phải rời khỏi nơi này, cần phải rời khỏi nơi này."
Sau đó giống như đụng phải cái gì, lại loạng choạng lùi ra sau, té lăn ra đất.
Ba người Tào An đã sớm bị diễn xuất của Thời Phi làm cho khiếp sợ, Thời Phi cư nhiên lại diễn xuất vô vật thể.
Một màn biểu diễn cuối cùng cũng kết thúc, Thời Phi đứng lên, rút đi vẻ mặt sợ hãi các loại lúc trước: "Các anh xem tôi diễn đoạn này có được không?"
Tào An lập tức ném xuống đũa ăn mì, lại lần nữa tiến lên nhiệt tình giữ chặt Thời Phi nói: "Chúng ta khi nào ký hợp đồng? Cậu có mang theo chứng minh thư không? Hay là chúng ta ký luôn bây giờ đi."
Tiền Mật lấy ra di động nói: "Chúng ta thêm WeChat trước đi, về sau thuận tiện thảo luận cốt truyện."
Khuất Tài nghĩ một lát nói: "Cậu có ý kiến gì về thù lao không? Không biết cậu có suy nghĩ mang vốn vào đoàn không?"
Thời Phi dùng thực lực của bản thân chinh phục ba người giành lấy nhân vật nam chính Tiền Khuất Tào.
Khi Thời Phi đi ra ngoài, liền phát hiện Vương Nguyên Chí cư nhiên còn đứng ở ngoài chưa đi.
Không phải anh ta cố ý đợi mình ra xem kết quả để chế nhạo đấy chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...