Thần Tượng Nhà Ta Lại Rớt Áo Choàng Rồi


Thời Phi phớt lờ lời nói của Đới Lương, nhìn về phía đạo diễn Đằng nói: "Đạo diễn, ông cũng thấy như vậy sao?" Bởi vì cổ họng bị viêm, giọng của cậu hơi khàn khàn, không dễ nghe như ngày thường.
Đạo diễn Đằng: "Có tuyển thủ trong lúc thi đấu bị hạ độc, việc này tôi cần phải cho mọi người một lý do.

Thời Phi, cậu có chứng cứ có thể chứng minh việc này không phải cậu làm không?"
Thời Phi cười, cười đến cực kỳ khinh thường, nói: "Một câu nghi ngờ của anh ta, tôi phải cung cấp chứng cứ chứng minh cho bản thân sao? Nếu không chứng minh được, có phải chứng tỏ tôi chính là hung thủ, chương trình điều tra mọi việc đều như vậy sao?"
Đới Lương tiến lên hai bước, chỉ tay vào cậu: "Không phải mày thì là ai? Cả chương trình chỉ có mày là có động cơ này nhất."
Thời Phi khàn giọng nói: "Tôi lại cảm thấy anh mới đáng nghi nhất."
Đới Lương cả giận nói: "Mày nói hươu nói vượn, sao tao có thể chứ."
Thời Phi: "Sao lại không thể, hai người các anh đều là thí sinh dự bị, cổ họng Trang Tân Nhiên không thể ca hát, người có khả năng đi lên nhất là anh, động cơ như vậy còn chưa đủ sao? Hoặc giả sử tôi thật sự không ưa Trang Tân Nhiên, tôi cũng không cần thiết chọn ngay lúc này để ra tay, dù sao hôm nay cũng là ngày công bố thí sinh dự bị nào có thể thăng cấp, Trang Tân Nhiên có vượt qua ải hay không còn chưa biết, tôi hà tất phải làm điều thừa.

Cho dù thật sự muốn xuống tay cũng phải chờ có kết quả đã rồi mới tương đối có lợi cho tôi chứ."
Mọi người nghe Thời Phi phân tích, cũng cảm thấy rất có lý.
"Mày, mày mày có cái shit, tao và Trang Tân Nhiên tình như thủ túc, sao tao có thể hại cậu ấy chứ." Đới Lương tức giận đến mức tóc sắp dựng đứng cả lên, gân xanh trên cổ đều hiện lên, vẻ mặt dữ tợn.
"Từ xưa đến nay, tình như thủ túc rồi lại hãm hại lẫn nhau còn ít sao? Đúng là vì các anh tình nwh thủ túc lại ở cùng một phòng ký túc xá, anh xuống tay mới càng thuận lợi." Thời Phi phản bác.
Hà Tiểu Bắc cầm một chai nước đưa cho Thời Phi uống, lo lắng cậu nói nhiều như vậy, sẽ ảnh hưởng tới việc khôi phục yết hầu.

"Mày hoa ngôn xảo ngữ như vậy, tao cũng không tranh luận với mày." Đới Lương cưỡng chế tức giận trong lòng, nhìn về phía đạo diễn Đằng nói: "Đạo diễn Đằng, tôi yêu cầu kiểm tra phòng Thời Phi, chỉ cần việc này là cậu ta làm, sẽ để lại chứng cứ, lục soát một cái là sẽ có manh mối."
"Anh xem nhiều phim cung đấu quá rồi đấy, nếu thật là tôi làm, tôi để lại thuốc độc trong phòng ký túc xá để anh tra ra? Đầu anh chỉ để mọc tóc thôi à?" Thời Phi lại cầm lấy chai nước uống hai ngụm, nói có hơi nhiều, xác thật có chút khó chịu.
Hà Tiểu Bắc nói: "Tôi tin Phi ca sẽ không làm ra loại chuyện này."
Úc Tử Hành bày ra khuôn mặt cao quý chán đời mở miệng nói: "Tôi cũng cảm thấy Thời Phi sẽ không làm ra loại chuyện này, chỉ bằng lời nói của Đới Lương đã điều tra ký túc xá, quá không tôn trọng người, các người đây là đang mỉa mai đấy."
"......" Đối mặt với vị con cháu thiếu thốn vốn liếng thành ngữ từ nước ngoài trở về, Hà Tiểu Bắc nghĩ nghĩ tiến đến bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở: "Là ngang ngược vô lý."
Úc Tử Hành: "Ý tứ cũng không khác mấy."
Đằng Hải Ninh chắp hai tay sau lưng, lấy ra khí thể tổng đạo diễn nói: "Có người làm ra loại chuyện này trong chương trình, tôi làm tổng đạo diễn cần phải điều tra rõ chân tướng sự tình, chịu trách nhiệm về an toàn nhân thân của các cậu, nếu không một ngày không bắt được hung thủ, mọi người cũng không thể yên tâm thi đấu.

Đương nhiên, nếu muốn tra xét, tôi sẽ không chỉ tra một mình ký túc xá của Thời Phi, để công bằng, tôi sẽ điều ra phòng của tất cả mọi người."
Đằng Hải Ninh nói xong, các thí sinh bên dưới rõ ràng đều biểu hiện ra kháng cự, mặc kệ là ai cũng không muốn bị người khác nghi ngờ lục soát phòng như vậy, nhưng cả đám đều không dám phản kháng.
Đới Lương nhìn Thời Phi, đáy mắt chợt lóe qua đắc ý, Thời Phi mày chờ xong đời đi.
Gã không biết vì sao gã hạ độc, cuối cùng Thời Phi lại tránh thoát, chai nước kia lại bị Trang Tân Nhiên uống vào.
Nghĩ tới nỗi đau phải đưa y tới bệnh viện, Đới Lương lại cảm thấy đau lòng.
Việc này đều là do Thời Phi, nếu không phải cậu ta cũng sẽ không có những việc này, nếu không thể hạ độc được mày, ít nhất cũng phải đem chậu phân này đổ lên đầu cậu ta, may mà gã đã sớm chuẩn bị.
Mọi người đều đứng tại chỗ chờ đợi, theo thời gian từng phút trôi qua, tâm trạng mọi người càng ngày càng bất an, trong lúc thi đấu xảy ra chuyện như vậy, trong lòng ai cũng sẽ bất an.
Một vài người có quan hệ tốt một chút cúi đầu thì thầm.

"Các cậu nói xem sẽ không phải là Thời Phi làm thật đấy chứ?"
"Khó mà nói, chuyện này tôi cũng không nói linh tinh được, trước mắt đúng là Thời Phi khả nghi nhất."
"Chẳng lẽ Đới Lương không khả nghi sao? Tôi cảm thấy Thời Phi phân tích rất có lý."
"Yên lặng theo dõi tình hình đi, mặc kệ là ai chỉ hi vọng mau chóng điều tra ra, mỗi ngày đều ở chung với một người khủng bố như vậy trong một tòa nhà thật đáng sợ."
Tuyển thủ tới dự thi trên cơ bản vẫn là học sinh, chưa từng va vấp xã hội, cho dù ngày thường trong lòng có chút tâm tư, nhưng cũng không độc ác tới nỗi sẽ hạ độc người khác.
Đối với bọn họ mà nói, hạ độc phá hủy giọng nói của người khác là việc không thể tưởng tượng nổi.
Trong bầu không khí khẩn trương quỷ dị này, qua tầm một giờ, có nhân viên công tác quay lại, thu hút ánh mắt của mọi người qua.
Đằng Hải Ninh trước tiên hỏi: "Tra ra cái gì không?"
Nhân viên công tác nói: "Tra được, lục soát ra được một túi thuốc độc, bác sĩ đi cùng đã xác nhận là cùng loại độc mà Trang Tân Nhiên trúng."
Khóe miệng Đới Lương hơi nhếch lên, đáy mắt xẹt qua khói mù, Thời Phi, lần này xem mày chống chế thế nào đây.
Đạo diễn Đằng đen mặt hỏi: "Tìm thấy ở phòng nào?"
Nhân viên công tác nhìn về phía Đới Lương, nói: "Tìm được trong vali hành lý đã đóng gói tốt của Đới Lương."
Đới Lương vừa rồi còn tràn đầy tự tin, vẻ mặt lập tức rạn nứt như chân chim, rống giận: "Anh nói bậy, sao có thể tìm thấy trong vali hành lý của tôi chứ?"
Thời Phi cất cái giọng vịt đực lên, chậc chậc nói: "Thật là đáng sợ, Đới Lương không nhìn ra anh là một kẻ tiểu nhân đê tiện như vậy, mệt anh ngày thường còn giả vờ như quan hệ tốt với Trang Tân Nhiên, thì ra anh còn che giấu tâm tư sâu như vậy."

Đới Lương cả giận nói: "Cái thằng chó má này, mày há mồm liền phun phân có phải không? Sao tao có thể hại Tân Nhiên." Gã hận không thể nâng Tân Nhiên trong lòng bàn tay ấy chứ.
Thời Phi nhún vai nói: "Nhưng thuốc độc được tìm thấy trong hành lý của anh, anh giải thích thế nào?"
Nhân viên công tác mở ra di động ra nói: "Tôi có chụp được ảnh lúc ấy."
Mở ảnh trong di động ra cho Đằng Hải Ninh xem.
Sau khi đạo diễn Đằng xem xong, vẻ mặt đen xì âm trầm nhìn Đới Lương, lúc này nhân viên công tác khác lấy máy chiếu ra, đạo diễn Đằng đưa điện thoại cho anh ta, rất nhanh trên tường nhà màu trắng xuất hiện một tấm ảnh.
Trong ảnh có người cầm một túi nilon trong suốt, trong túi có gần nửa bột phấn màu trắng.
Lật sang là một bức ảnh khác, một cái vali bị mở ra, có người lấy ra một túi nilon trong suốt từ trong túi áo khoác màu xanh lục bên trong.
Tuy nói nhìn ảnh không nhìn ra điều gì, mọi người cũng biết chính thứ này đã hại Trang Tân Nhiên.
"Thật đáng sợ, một túi to như vậy, đối phương định đầu độc cho câm hết tất cả chúng ta hay sao?"
"Còn không biết giọng nói của Trang Tân Nhiên có thể khôi phục được không nữa, cậu nói sao cậu ta có thể hạ thủ được."
"Tôi nhớ lúc trước khi cậu ta có mâu thuẫn với Thời Phi, Trang Tân Nhiên đã đứng về phía cậu ta còn bị phạt theo nữa, bây giờ lại vong ơn phụ nghĩa thọc một đao sau lưng."
"Chính cậu ta làm ra loại việc này, sao còn vô liêm sỉ vu oan cho Thời Phi được? Thiếu chút nữa liền tin lời cậu ta."
"Các người đừng nói bậy, tôi không làm, việc này không phải tôi làm." Đới Lương sốt ruột tiến lên hai bước muốn giải thích, lại phát hiện không ai tin lời gã.
"La Hàng cậu tin tôi, chúng ta ngày thường mỗi ngày đều cùng nhau ăn cơm huấn luyện, tôi là loại người gì cậu còn không rõ ràng sao?" Đới Lương giải thích với một thí sinh ngày thường khá thân, hi vọng cậu ta có thể tin tưởng gã.
Kết quả La Hàng nhìn thấy Đới Lương lại đây, theo bản năng lui ra phía sau hai bước, một bộ rất sợ cũng bị liên lụy hạ độc.
Không chỉ cậu ta, mà cả đám người đều lui ra sau hai bước, vẻ mặt cảnh giác nhìn Đới Lương.
Thời Phi đứng ở nơi đó nhìn dáng vẻ kích động sốt ruột của Đới Lương, ánh mắt lạnh nhạt.
Kiếp trước khi cậu bị Đới Lương hãm hại, cũng khắp nơi giải thích cùng người khác giống như này, nhưng không có một người nào tin tưởng cậu, mọi người chỉ tin vào những gì mình nhìn thấy.

Bây giờ cậu đem những gì mình phải chịu đựng trả lại cho Đới Lương, để gã cũng nếm thử cảm giác bị người vu oan không có ai tin tưởng.
Ánh mắt Đới Lương đột nhiên dừng trên người Thời Phi, hai mắt đỏ đậm nói: "Là mày đúng không? Tất cả những việc này đều là mày làm, là mày vu oán hãm hại tao đúng không?"
Gã nói rất lớn, cơ hồ muốn bay cả nóc nhà, ánh mắt hung ác giống như một con mãnh thú.
"Trên hành lang ký túc xá có camera theo dõi, hoàn toàn có thể tra ra tôi có từng vào ký túc xá của anh hay không." Thời Phi hắng giọng khàn khàn, nói với đạo diễn Đằng: "Đạo diễn Đằng, cổ họng tôi đau nên không nói gì nữa, tôi tin ông có thể giải quyết tốt việc này."
Đới Lương quay đầu nhìn về phía đạo diễn Đằng, sốt ruột giải thích: "Đạo diễn Đằng, ông phải tin tôi, thật sự không phải tôi, việc này chắc chắn là có người hãm hại tôi, chắc chắn là Thời Phi hãm hại tôi."
Nhân viên công tác bên kia nói: "Vừa rồi khi chúng tôi kiểm tra phòng, cũng thuận tiện kiểm tra camera giám sát, phát hiện Thời Phi sau khi tách ra cùng các ký túc xá khác, liền không tiến vào phòng của các cậu.

Nhưng thật ra chúng tôi tra được, phòng luyện tập số 3 của Thời Phi và Hà Tiểu Bắc cũng có hai chai nước vitamin C bị hạ độc.

Mà hơn 4 giờ sáng sớm nay, trời còn chưa sáng Đới Lương đã từng đi vào."
Ngày thường trong phòng luyện tập đều có quay phim đi theo, các thí sinh bắt đầu một ngày luyện tập, quay phim cũng sẽ quay.
Hơn bốn giờ sáng, trên cơ bản các tuyển thủ đều chưa ngủ dậy, đương nhiên quay phim cũng sẽ không đi quay.
Nhưng trên hành lang có camera giám sát 24/24.
"Không thể nào, sao cậu ta có thể không đi vào chứ, hơn nữa....." Đới Lương rất chắc chắn việc này là Thời Phi làm, lúc trước hạ độc cậu, cậu không bị sao biển thành Trang Tân Nhiên có việc, việc này chắc chắn có liên quan tới cậu, cố tình gã lại không có cách nào nói ra.
Hơn nữa lúc trước rõ ràng gã đã gọi điện thoại tiêu tiền thuê một người biết công nghệ làm gián đoạn thời gian kia, hình ảnh trong mấy cái camera theo dõi ở hành lang gần phòng tập số 3 đều bị xóa bỏ.
Gã còn cố ý để người kia gửi đoạn video đó sang để gã xem, đến khi gã xuất hiện nội dung trong video vẫn là hình ảnh trước đó, không nhìn kỹ thậm chí còn không phát hiện ra.
Làm thế nào cái này lại biến thành có thể xem được, sao lại thế này?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận