Nhân viên phục vụ của khách sạn đẩy xe chở đồ ăn đi vào, Thẩm Thanh Nhiên gọi rất nhiều, Thời Phi giữ Hứa Trạch Minh ngồi xuống ăn cùng.
Hứa Trạch Minh cũng có chút muốn, nhìn những món ăn đó, nước miếng đều sắp chảy ra.
Lúc này Thẩm Thanh Nhiên đã trở lại, Hứa Trạch Minh sợ mất mặt trước mặt anh, vẫn chịu đựng hai bên dụ hoặc rời đi.
Thẩm Thanh Nhiên đi tới, ưu nhã ngồi phía đối diện Thời Phi, hỏi: "Sao cậu ta đi vội như vậy?"
Thời Phi cầm nĩa chọc thịt tôm hùm trên đĩa, không chút để ý nói: "Chắc là nhìn thấy anh nên khẩn trương đi, anh là thần tượng của tên nhóc này đấy.
Tên nhóc này học ngành phục vụ tang lễ, nghe nói trước kia mỗi lần trước khi trang điểm cho người chết, đều nghe nhạc của cậu để tăng thêm can đảm."
Thẩm Thanh Nhiên không có vẻ ngạc nhiên chút nào, giọng nói vẫn dịu dàng như ngày thường, nói: "Con không ngờ ca khúc của mình còn có chức năng như vậy."
Động tác ưu nhã rút một tờ giấy ăn, vươn tay lau miệng cho Thời Phi, nói: "Sư phụ, sao thầy ăn cái gì cũng thích dính miệng như vậy."
Vẻ mặt kia vừa bất đắc dĩ vừa như muốn cười.
Hình tượng của Thẩm Thanh Nhiên đối với bên ngoài từ trước tới này đều là dịu dàng hiền lành, nhẹ nhàng ôn nhu.
Ngoài lúc trên sân khấu bộc lộ nhiệt huyết ra, những lúc khác đều là hình tượng ôn nhã.
Người không biết sẽ nghĩ là một người rất dịu dàng, không biết tức giận, nói chuyện êm tai như tiếng đàn, nhưng tiếp xúc lâu rồi sẽ biết, trong sự dịu dàng của anh luôn mang theo xa cách.
Cũng chỉ có lúc ở cùng với Thời Phi, mới có thể thoải mái tươi cười cuồng nhiệt hơn.
Thời Phi tiếp nhận tờ khăn giấy trong tay anh nói: "Để tôi tự mình làm."
Lau sạch nước sốt ở khóe miệng của mình.
Lúc Thời Phi ăn cơm, cơ bản đều ưu nhã có giáo dưỡng, trừ khi là ngồi cùng với người mình cực kỳ tin tưởng, mới có thể khá mất hình tượng.
Cơm nước xong, Thời Phi bắt đầu thảo luận với Thẩm Thanh Nhiên về lưu trình buổi biểu diễn ngày mai.
Buổi biểu diễn ngày mai sẽ bắt đầu vào lúc 7 giờ 30, dự kiến kéo dài trong ba tiếng, tổng cộng cần hát 35 bài.
Theo ý của Thẩm Thanh Nhiên là hát ba bài hợp xướng, sau đó an bài Thời Phi hát đơn ca hai bài.
Thời Phi lắc lắc đầu nói: "Không được, dù sao tôi cũng chỉ là ca sĩ khách mời, hát năm bài quá nhiều.
Fan tiêu tiền mua vé là để nghe anh hát chứ không phải tôi.
Trong lòng bọn họ sẽ không thoải mái, tôi và anh hát chung ba bài thôi, không hát đơn ca."
Hát chung vẫn tính là Thẩm Thanh Nhiên hát, fan cũng sẽ không có suy nghĩ gì.
"Được, nghe thầy." Giọng nói trong trẻo của Thẩm Thanh Nhiên vang lên.
Sau đó hai người lại tiếp tục nói về lưu trình, đến gần 11 giờ mới kết thúc.
"Sư phụ, thầy nghỉ ngơi sớm một chút, con đi về trước.
Ngày mai con lại tới gọi thầy cùng nhau diễn tập." Thẩm Thanh Nhiên đứng dậy.
"Ừ, được." Thời Phi vừa nói xong, liền nhìn thấy di động có tin nhắn.
Thời Phi vừa thấy là Cố Việt Trạch, cầm lấy di động click mở xem.
Cố Việt Trạch:【Ngủ rồi à?】
Thời Phi:【Chưa.】
Cố Việt Trạch:【11 giờ, sao còn chưa ngủ?】
Thời Phi một lần nữa ngồi lên sô pha, khóe miệng mang theo nụ cười nhẹ, trả lời:【Nhớ anh cho nên không ngủ được.】
Bên kia không lập tức trả lời, Thời Phi nghĩ Cố lão gia chắc là thẹn thùng rồi, người này thật sự không biết tán tỉnh.
Thời Phi đều có thể tưởng tượng được dáng vẻ nghiêm trang, lại thẹn thùng với đôi tai đỏ bừng của hắn, chỉ nghĩ thôi đã thấy thật đáng yêu.
Muốn ngủ.
Lúc này đối phương gọi video call tới cho cậu, ngón tay tinh tế của Thời Phi lập tức ấn nhận cuộc gọi.
Khuôn mặt đẹp trai như khuôn đúc của Cố Việt Trạch lập tức xuất hiện trên màn hình di động.
Hắn mặc một thân tây trang màu đen, nhìn dáng vẻ như là vừa trở về khách sạn, màn hình vốn mơ hồ bỗng nhiên ổn định lại, chắc là đặt điện thoại lên giá đỡ.
Hai tay Cố Việt Trạch cởi nút áo vest, hỏi: "Ăn tối chưa?"
Đôi mắt đẹp như lưu ly của Thời Phi quay tròn nhìn động tác của người đàn ông trong màn hình, mười ngón tay cầm bút máy ký tên thường ngày lúc cởi cúc áo vest cũng thật cảnh đẹp ý vui.
Người nào đó cởi áo vest ra xong, cơ bắp tinh tráng giấu sau lớp áo sơ mi trắng, mang theo dụ hoặc cấm dục trí mạng.
Càng muốn ngủ.
Thời Phi không khỏi nuốt nước miếng, cái tên này có phải là cố ý hay không? Đang quyến rũ mình.
Thấy Thời Phi một hồi lâu không trả lời, động tác trên tay Cố Việt Trạch không dừng, ngẩng đầu nhìn màn hình: "Hả?"
Thời Phi nhanh chóng thu lại suy nghĩ 'tà răm' trong đầu mình, nói: "Ăn rồi, ăn tôm hùm lớn, khách sạn cung cấp, hương vị rất ngon."
Cố Việt Trạch ném áo vest lên sô pha, xoay người nhìn về phía Thời Phi hỏi: "Em còn chưa về?"
"Lâm thời có việc phải tới thành phố Lâm Thạch." Vốn dĩ theo kế hoạch ban đầu, lúc này Thời Phi hẳn là ở trong nhà.
"Em đang ở trong phòng khách sạn hạng sang, ở một mình?" Không hổ là chủ tịch lớn thường xuyên đi công tác lăn lộn ở đủ các loại khách sạn, chỉ nhìn vài bối cảnh qua di động đã có thể nhận ra nơi này là phòng khách sạn hạng sang.
"Đương nhiên là ở một mình, chẳng lẽ em ở nửa mình dọa chết anh à?" Thời Phi lấy câu nói đùa trên Douyin đáp lại: "Em biết anh suy nghĩ cái gì, yên tâm đi em ở có một mình.
Em không quên, em hiện tại là một người đàn ông đã có vợ."
Cố Việt Trạch nghe được mấy chữ 'đàn ông có vợ' này khá là thích, đang muốn nói gì đó, lúc này bên phía Thời Phi vang lên một giọng nói rất trong trẻo.
"Sư phụ."
Thời Phi quay đầu vừa lúc nhìn thấy Thẩm Thanh Nhiên đứng ở phía sau cậu cách đó không xa, trên tay còn bưng một đĩa trái cây đã cắt sẵn.
Thời Phi kinh ngạc: "Sao anh lại quay lại?"
"Con vốn dĩ không có đi, con sợ thầy nửa đêm đói bụng, đi tới phòng bếp cắt một đãi trái cây cho thầy, để ở đây cho thầy." Thẩm Thanh Nhiên đặt trái cây lên trên bàn trà, nói: "Lát nữa thầy mang vào phòng ăn nhé."
Nói xong lần này Thẩm Thanh Nhiên thật sự rời đi.
Khi Thời Phi lại lần nữa đối diện với màn hình di động, liền nhìn thấy vẻ mặt rõ ràng là đang ghen của vị chủ tịch nào đó, mau chóng giải thích: "Anh đừng nghĩ nhiều."
Cố Việt Trạch ngồi trên sô pha, hai chân bắt chéo, hai tay khoanh trước ngực nhìn màn hình nói: "Người mà hơn 11 giờ còn ở phòng em, xem ra quan hệ của hai người rất tốt nhỉ?"
Thời Phi: "Vừa rồi anh có nhìn kỹ không? Đây là Thẩm Thanh Nhiên, anh ta là đồ đệ của em."
Người bình thường nghe nói tới siêu sao quốc tế Thẩm Thanh Nhiên là đồ đệ của Thời Phi, chắc chắn sẽ khiếp sợ không thôi, hỏi xem là chuyện gì?
Kết quả trọng điểm của Cố Việt Trạch căn bản không ở cái này, giống như Thẩm Thanh Nhiên là đồ đệ của cậu cũng không có gì kỳ lạ, hỏi: "Đồ đệ của em vì sao muộn như vậy còn ở trong phòng khách sạn của em?"
Thời Phi nói việc ngày mai sẽ làm ca sĩ khách mời trong buổi biểu diễn của Thẩm Thanh Nhiên cho Cố Việt Trạch.
"Xem ra người đồ đệ này rất quan trọng đối với em, một cuộc điện thoại của cậu ta em liền bay tới luôn." Giọng nói của Cố Việt Trạch rất bình tĩnh không nghe ra cảm xúc gì.
Thời Phi nhíu mày, nghiêm túc hỏi: "Cố lão gia, có phải anh coi trọng đồ đệ của em đúng không?"
Cố Việt Trạch: "Nói bậy gì đó."
Thời Phi mím môi, ra vẻ tức giận nói: "Nếu không phải anh coi trọng anh ta, thì vì sao lúc ở cùng em lại cứ nhắc tới anh ta, còn không phải muốn từ em hỏi thăm tin tức anh ta sao."
Cũng không cho Cố Việt Trạch mở miệng nói, Thời Phi liền tiếp tục nói: "Em nói cho anh biết, con người em rất hẹp hòi, tính chiếm hữu rất mạnh, em coi trọng anh, vậy nhất định anh phải thuộc về em cả thể xác lẫn tinh thần, không được nghĩ tới người khác dù chỉ một chút xíu, nếu không em sẽ ghen sẽ tức giận." Dừng một chút lại nói: "Em hiện tại đang ghen tị."
Nói xong còn bày ra vẻ mặt tức giận.
Màn đánh úp này lập tức xoa dịu tâm trạng của Cố Việt Trạch.
Phần còn lại của cuộc trò chuyện cơ bản đều là Thời Phi tán tỉnh Cố Việt Trạch, chủ tịch Cố bình tĩnh đón nhận, thỉnh thoảng sẽ bị trêu cho đỏ bừng vành tai.
Biết Thời Phi ngày mai còn có buổi biểu diễn, Cố Việt Trạch cũng không chiếm dụng quá nhiều thời gian, tán tỉnh một hồi hai người liền kết thúc trò chuyện.
............
Ngày hôm sau ăn sáng xong, Thời Phi cùng Thẩm Thanh Nhiên đi tới sân vận động để diễn tập trước.
Một vài lưu trình cần phải thử trước một chút, cũng cần làm quen với vị trí, nếu không lúc ca hát xảy ra điều gì bất ngờ thì không tốt.
Buổi sáng đi một lần, buổi chiều lại đi một lần nữa.
Lúc nghỉ ngơi, Thời Phi trực tiếp ngồi trên bậc thang sân khấu, tiếp nhận chai nước khoáng Hứa Trạch Minh đưa cho uống.
Ba bài hát chung, trong đó có hai bài cần cậu và Thẩm Thanh Nhiên khuấy động bầu không khí, tuy không có vũ đạo, nhưng lại phải tung tăng nhảy nhót.
"Chẳng lẽ tôi già rồi, sao mới hát mấy bài đã cảm thấy hơi mệt rồi nhỉ?" Thời Phi thật sâu hoài nghi.
"Thời Phi, cậu tha cho chúng tôi đi, ở đây cậu là người nhỏ tuổi nhất, cậu mà già thì chúng tôi phải làm sao." Hứa Trạch Minh cười nói.
Lúc này Thẩm Thanh Nhiên cũng đi tới, ngồi xuống bậc thang sân khấu giống Thời Phi, Hứa Trạch Minh rất là thức thời rời đi trước.
Nhân viên công tác khác cũng đều bận trước bận sau chuẩn bị buổi biểu diễn buổi tối.
Thẩm Thanh Nhiên uống một ngụm nước khoáng trong tay, khuôn mặt đẹp trai còn mang theo mồ hôi mỏng, theo động tác uống nước của anh lăn xuống dưới.
Một hơi xử lý hết toàn bộ chai nước, Thẩm Thanh Nhiên bóp cái chai rỗng, tay nắm thật chặt, nghiêng đầu hỏi: "Sư phụ, thầy và người nọ đang hẹn hò phải không?"
Thời Phi cũng không giấu giếm, hơi hơi gật đầu: "Ừ, mắt anh có vẻ sáng hơn Giang Dục đấy, tối hôm qua đã nhận ra?"
"Không phải, ngày thường con rảnh cũng sẽ xem chương trình《Mô Phỏng Nhân Sinh》, khi xem chương trình đã nghi ngờ rồi.
Sau đó fan CP của hai người càng ngày càng nhiều, con liền cơ bản xác định." Thẩm Thanh Nhiên thở dài một hơi nói: "Sư phụ, con cảm thấy con cũng hiểu thầy, nếu không phải được thầy đồng ý, fan CP không thể lớn mạnh thành như vậy trong khoảng thời gian ngắn được, khi quay chương trình thầy lại càng không phối hợp với chương trình để lăng xê."
"Mỗi lần quay chương trình với nhau, Giang Dục cũng không nhìn ra gì cả."
Thẩm Thanh Nhiên: "Cho nên cậu ta mới có thể ngay cả đề toán đơn giản cũng giải sai."
Sư phụ bị bắt cóc dưới mí mắt y, cái tên này còn hoàn toàn không biết gì cả, ngu ngốc hết chỗ nói.
Thẩm Thanh Nhiên thực nghiêm túc hỏi: "Sư phụ, thầy thật sự thích anh ta sao? Thầy định cùng anh ta qua cả đời sao?"
Thời Phi nghĩ một hồi, khóe miệng hơi nhếch lên nói: "Tôi không biết có muốn trôi qua cả đời với anh ấy không, tương lai rất dài, rất nhiều chuyện không thể đoán trước được.
Nhưng trước mắt ở cùng với anh ấy rất vui vẻ, tôi cũng thích cảm giác khi ở cùng anh ấy."
Khuôn mặt thanh tú thoát tục cao quý của Thẩm Thanh Nhiên hiện lên nụ cười ấm áp: "Ở bên nhau vui vẻ là được."
Đôi mắt phượng xinh đẹp của Thời Phi cong lên, nói: "Thanh Nhiên, trên thế giới này, người tôi hi vọng có được hạnh phúc nhất chính là anh.
Tôi hi vọng anh có thể mỗi ngày được sống vui vẻ, là vui vẻ thực sự."
Đáy mắt Thẩm Thanh Nhiên hiện lên một gợn sóng, nắm chai nước rỗng trong tay, sức lực giảm đi vài phần, trên khuôn mặt phong hoa tuyệt đẹp kia hiện lên một nụ cười nhẹ nói: "Con biết."
Hạnh phúc, liệu anh còn có hạnh phúc không? Người như anh còn có được hạnh phúc sao?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...