Thần Tượng Của Tôi-Tfboys
Khải đã ra ngoài , tôi cũng lò mò đi theo . Đơn giản vì tôi cảm thấy lòng bất an lạ thường , cảm giác như sắp có chuyện gì xảy ra . Tôi bám theo anh , theo đến cuối con đường ngõ cụt thì không thấy anh đâu nữa .
- Ông cần gì ?
Âm thanh phát ra từ chiếc ngõ nghẹo , tôi lép vào tường lắng nghe , cẩn thận không để anh nhìn thấy .
- Cậu biết mà !- Tiếng một người đàn ông lạ văng vẳng lên .
- Tôi cấm ông động đến cô ấy . Ông cần gì ? - Anh gắt lên làm tôi nảy mình . " Cô ấy " ? Lòng tôi nặng trĩu hẳn đi, chắc là người anh yêu .
- Mày biết à thằng nhóc . Hahaa mày phải đưa tao hồ sơ công ty mày không thì con bé đấy đi tong như lần trước nhé .
Lần trước ? Tôi lại nhớ đến lúc mình bị bắt . Sao có cảm giác giọng nói thân quen lạ thường . Mà lần trước là do Dịch Thiên Vy bắt tôi ...
Mải suy nghĩ tôi không để ý cuộc hội thoại nữa . Tôi chợt lo cho anh , linh cảm của tôi thật sự đúng .
....
- Ra đây đi ! Tôi không thích nghe lén .
Tôi cố nép mình sâu vào tường nhưng bị anh lấy tay lôi ra . Vương Khải anh biết sao ?
- Em đứng đây nãy giờ phải không ? - Dù đang mặc bộ quần áo bình thường nhưng anh thật bảnh . Anh lặng lẽ nhìn tôi và hỏi .
- Vâng . Em xin lỗi - Tôi xuýt xa trả lời , giọng ái ngại .
- Đi theo tôi .
Nói rồi, anh cầm tay lôi cả người tôi đi . Anh đang nắm tay tôi . Tôi không biết nói gì hơn ngoài cảm giác hạnh phúc . Tôi cười hay khóc bây giờ ? Anh lôi tôi đến một căn nhà hoang rồi dừng lại . Căn nhà nằm sâu trong công viên , tôi nhìn thấy nó thì giật mình lùi lại , căn nhà đã nhốt tôi lần trước. Anh lạnh nhạt cười nhìn :
- Tôi xin lỗi vì không bảo vệ được em !
cách xưng hô có hơi khác thì phải . Lòng tôi rối bời lên , tôi lắc nhẹ đầu . Anh mỉm cười mãn nguyện nhìn tôi . Nụ cười mà em muốn thấy đâu như này chứ . ANh cố gượng cười chứ đâu phải cười thật sự đâu . Tôi muốn khóc , sao tôi lo cho anh quá , lo quá ..
Chúng tôi về nhà cùng nhau , trên đường chỉ có tôi nhìn anh , cảm giác như hai người xa lạ , khoảng cách xa hẳn , giữa một fan và idol . Trên con đường tương lai , liệu em còn được thấy được ở cạnh anh không ?
- Tôi ..
- sao anh ?
- Tôi muốn nói chuyện với em . Lát gặp nhau ở phòng bếp .
Tôi khẽ gật đầu , tò mò và đi về phòng , lên giường ngủ một giấc . Thiên Tỉ và Vương Nguyên đã ngủ rồi . Chắc chơi game chán rồi lăn ra ngủ .
" Cộc cộc . " Nghe tiếng gõ cửa tôi đi ra ngoài thì bị anh lôi vào một góc . Cảm giác sờ sợ . Trông anh giờ quyến rũ hơn tôi nghĩ . Ánh mắt màu cà phê của anh đăm đăm nhìn tôi .
- Có lẽ đây là lần cuối tôi gặp em .
Tôi òa lên khóc .
- Tại sao chứ ? tại sao ?
- Giờ . em đi ra khỏi đây đi . Tôi không còn gì để nói .
Tôi khựng lại . Vậy là kết thúc sao ? Mặt tôi tái sệt , anh buông người tôi ra và đi về hướng phòng . Anh ! Sao anh quá đáng đến thế ? Em đã làm sai điều gì ? em có làm gì đâu . Em chỉ quan sát và yêu anh trong thầm lặng vậy thôi . Tôi sụp hẳn xuống , tựa người vào tường , tuyệt vọng hơn bao giờ hết . Cảm giác hạnh phúc khi nãy là giả tạo hay sao ? Tôi gục mặt xuống, có gì đó long lanh ở mắt . Nước mắt rơi rồi , rơi vì anh . Ngồi được một lúc, sau khoảng thời gian tôi chờ đợi anh quay lại nói câu xin lỗi hay câu giải thích , tôi vào phòng thu dọn mọi thứ . Trời chiều , tôi ngoảnh lại nhìn một lần nữa . em muốn nhìn anh . anh à !
Mọi kí ức ngắn ngủi ở căn nhà này , tôi sẽ lưu giữ mãi mãi ,cả anh nữa , em sẽ quên đi cố gắng quên đi .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...