Thần Trượng Loạn Giang Hồ

Mọi người lặng lẽ theo Tư Mã Trường Hồng phi thân phóng đi, không bao
lâu sau xuyên qua một sơn cốc, tiến vào trong một thạch động kín đáo.

Tư Mã Trường Hồng nghiêm nghị nói :

- Quần nhi với Hồ nha đầu và Thủy nha đầu hãy ở đây canh phòng, bất kỳ
ai cũng không cho vào động, nếu dùng vũ lực thì cứ việc giết bỏ!

Đoạn cắp lấy Ô Hải và Lang Diện Thần, cùng với Hồ Điệp đi vào trong sơn động.

Hồ Tiểu Điệp cùng Thủy Linh Uyên ngồi xuống một tảng đá to. Hồ Tiểu Điệp thân mật hỏi :

- Thủy tỷ tỷ đã hoài thai được mấy tháng rồi vậy?

- Đã khoảng năm tháng rồi.

- Có cảm giác gì không?

Thủy Linh Uyên thẹn thùng :

- Chỉ cảm thấy trong người uể oải chứ không khó chịu lắm.

- Chẳng rõ Tư Mã bá bá bằng cách nào làm cho người hoàn hồn được nhỉ?

- Tiểu muội cũng không biết, đây là một môn võ học hết sức quái dị.

Thời gian lặng trôi qua, có lẽ đã hơn ba giờ, trong sơn động không hề có chút động tĩnh, Nhạc Quần đã có phần nóng ruột, song lại không dám vào
trong động.

Thủy Linh Uyên bỗng hỏi :

- Quần ca, Tư Mã bá bá đã bảo thể xác của gia mẫu ở trong sơn động này phải không?

Nhạc Quần gật đầu :

- Không sai!

- Tiểu muội lo quá, lỡ mà thất bại thì...

Nhạc Quần vội an ủi :

- Gia sư tính rất cẩn thận, nếu không chắc chắn thì chẳng bao giờ động thủ một cách khinh suất, Uyên muội hãy yên tâm!

Lại chừng hai giờ nữa trôi qua, mặt trời treo giữa đỉnh đầu, trong động vẫn im phăng phắc.

Thủy Linh Uyên sốt ruột nói :

- Quần ca, tiểu muội vào xem được chăng?

Nhạc Quần thoáng ngẫm nghĩ, đoạn nhẹ gật đầu :

- Cũng được, nhưng tuyệt đối không được gây ra tiếng động đấy nhé!

Thủy Linh Uyên khẽ khàng đi vào trong động, bất giác giật nẩy mình, chỉ
thấy Ô Hải ngồi ngay giữa, Tư Mã Trường Hồng và Lang Diện Thần ngồi ngay sau lưng, mỗi người đặt một bàn tay lên huyệt Linh Đài của lão ta.


Hai thân xác của Mai Nghinh Xuân và Vô Tâm thì nằm ở hai bên Ô Hải, hai cánh tay Ô Hải chia nhau đặt lên huyệt Bách Hội của họ.

Sắc mặt Ô Hải trắng bệch, Tư Mã Trường Hồng và Lang Diện Thần cũng mồ hôi nhễ nhại, hiển nhiên đang trong giờ phút gay go.

Chỉ Mai Nghinh Xuân và Vô Tâm là sắc mặt ửng hồng, như không phải là
người đã chết. Hồ Điệp đang ngồi sau lưng Tư Mã Trường Hồng tiếp vận
chân khí cho ông.

Thủy Linh Uyên mắt ngấn lệ, rón rén lui trở ra, thuật lại những gì đã thấy với Nhạc Quần.

Nghe xong, Nhạc Quần nghiêm nghị nói :

- Hiện tại đang là khoảnh khắc sinh tử, chúng ta tuyệt đối không được phân tâm.

Đoạn đứng lên rút Quỷ Đầu trượng ra, nói tiếp :

- Hai người cũng phải hết sức cẩn thận đấy!

Ba người quay mặt ra ngoài động, hết sức căng thẳng. Ngay khi ấy, bỗng nghe văng vẳng có tiếng trống vỗ, rồi càng lúc càng gần.

Nhạc Quần chau mày thầm nghĩ: “Tiếng trống này rất là kỳ quặc, phải có
cách chế tạo đặc biệt mới vang rền đến vậy. Và người đánh trống hẳn là
một cao thủ có nội lực rất thâm hậu”.

Trong khi ngẫm nghĩ thì đã thấy có hai người xuất hiện, một thiếu niên
lưng vác cái trống to tướng, đường kính có những ba thước. Theo sau là
một lão nhân cao to, tay cầm dùi trống vừa đi vừa đánh, thoạt nhanh
thoạt chậm, đang tiến về phía sơn động.

Nhạc Quần trầm giọng nói :

- Bất kể họ có ý định ra sao, tuyệt đối không thể để cho họ đến gần. Hai người ở đây canh phòng cẩn thận, để Nhạc mỗ đuổi họ đi.

Hồ Tiểu Điệp vội nói :

- Không được, cửa động này quan trọng hơn, vạn nhất có người xộc vào thì hậu quả không thể lường được. Hãy để tôi đi cản họ lại cho!

Vừa dứt lời đã phi thân về phía hai người kia.

Thân pháp của thiếu niên vác trống cũng rất nhanh nhẹn, tuy vác cái
trống to lớn nhưng chỉ một cái lướt đi cũng đến vài trượng, đến khi Hồ
Tiểu Điệp đứng cản trước mặt thì chỉ còn cách cửa động chừng trăm trượng nữa thôi.

Hồ Tiểu Điệp gằn giọng quát :

- Dừng tay lại ngay, làm gì mà các ngươi cứ gõ trống mãi vậy hả?

Lão nhân chẳng thèm đếm xỉa đến nàng, vẫn thản nhiên đánh trống thoạt nhanh thoạt chậm.

Hồ Tiểu Điệp tức giận, lẳng lặng lao bổ về phía lão nhân, chớp nhoáng đã phóng ra hơn mười chưởng. Thân thủ của Hồ Tiểu Điệp có thể kể được là
hạng xuất sắc trong giới trẻ hiện nay, vậy mà lão nhân nọ chỉ lạng người tránh khỏi một cách ung dung, vẫn “đùng” một cái đánh vào trống.

Hồ Tiểu Điệp biết đối phương chẳng phải tay vừa, lập tức há miệng phun
ra Tam sắc độc bào. Độc bào gặp gió phồng to ngay, thoáng chốc đã lớn

hơn gấp mười lần.

Ngờ đâu lão nhân vẫn ung dung đưa dùi trống lên khều nhẹ, “bốp” một
tiếng, độc bào vỡ tung và theo gió bay đi, mà lão nhân nọ lại đang đứng
ngay dưới chiều gió, vậy mà vẫn bình an vô sự.

Hồ Tiểu Điệp biết đã gặp phải kình địch, bèn giở hết toàn lực tấn công
tới tấp. Thủy Linh Uyên thấy thế, quay sang Nhạc Quần nói :

- Tiểu Điệp muội có lẽ không phải là địch thủ, để tiểu muội ra giúp nàng ta một tay được chăng?

Nhạc Quần lắc đầu :

- Uyên muội đã hoài thai năm sáu tháng không nên dùng sức, để tiểu huynh ra thay thế nàng cho!

Vừa dứt lời đã tung mình lao đi nhanh như chớp, lớn tiếng nói :

- Tiểu Điệp, hãy mau quay về vị trí cũ cẩn thận canh phòng, đi! Lão già này giao cho Nhạc mỗ được rồi!

Hồ Tiểu Điệp tự lượng sức sớm muộn cũng bại, đành lùi trở về cửa động. Nhạc Quần đanh mặt trầm giọng nói :

- Tôn giá là ai? Vì sao lại đánh trống tại nơi này?

Lão nhân bật cười hô hố :

- Rõ là nực cười, ai chả biết lão phu Cổ Thánh Cố Thiên Nhất cả đời chưa từng rời xa cái trống này ngoài lúc ăn và ngủ, và cũng chưa bao giờ
ngưng đánh trống, tiểu hữu chẳng quá đa sự ư?

Nhạc Quần dịu giọng :

- Tiền bối đánh trống, theo lẽ thì vãn bối không nên can thiệp, nhưng
gần đây có người đang lâm trọng bệnh, rất sợ bị quấy nhiễu, xin tiền bối đi lối khác được chăng?

Cổ Thánh giơ dùi lên, lại “đùng” một tiếng vang rền, đoạn nói :

- Lão phu xuất đạo đã gần nửa giáp tý, chưa từng bị bất kỳ cao thủ nào
bức ép phải đổi lối đi bao giờ, tiểu hữu vậy có quá đáng chăng?

- Tiền bối đã được mệnh danh là Cổ Thánh, hẳn là một bậc cao nhân, lẽ
nào lại để cho một người đang lâm trọng bệnh bị chết bởi tiếng trống của mình?

Cổ Thánh trừng mắt vẻ không tin :

- Ai mà biết tiểu tử ngươi có nói dối hay không? Tại chốn hoang dã thế này, ở đâu ra kẻ lâm trọng bệnh kia chứ?

Nhạc Quần ôm quyền :

- Vãn bối quả tình không hề nói dối, những mong muốn tiền bối hãy mở rộng từ tâm, xin tạm ngưng đánh trống!

Cổ Thánh chau mày :

- Rõ là bức bách người quá, xin thứ cho lão phu khó thể theo lời...


“Đùng!” Lại một tiếng trống vang rền. Nhạc Quần tức giận nghĩ bụng :

- Lão tặc này rõ ràng là nuôi dạ chẳng lành, Nhạc mỗ bắt buộc phải làm cho cái trống im lặng thôi!

Đoạn vung tay, “choang” một tiếng, Quỷ Đầu trượng vụt dài ra ba thước, gằn giọng nói :

- Lão tặc rõ ràng là có lòng hiểm ác, vậy thì kẻ này không cần phải khách sáo nữa!

“Coong” một tiếng, vừa xuất thủ đã thi triển ngay Phích Lịch thần trượng, trong phạm vi ba trượng đều bị trượng ảnh bao phủ.

Cổ Thánh cười khẩy :

- Trượng pháp của Tư Mã Trường Hồng đã được tiểu tử ngươi luyện đến mức
siêu tuyệt rồi, nhưng lão phu chẳng phải là hạng xoàng đâu.

Cổ Thánh múa tít cây dùi trống luồn lách trong trượng phong, công thủ một cách hết sức chặt chẽ.

Chủ định của Nhạc Quần không phải là thủ thắng nên chàng dốc sức tung ra ba trượng rồi bất thần tung mình nhanh như cắt lao về phía thiếu niên
vác trống, dồn công lực vào đầu trượng, nhắm ngay mặt trống đâm tới.

Thế công ấy mạnh không dưới ngàn cân, chỉ nghe “bụp” một tiếng, mặt trống liền bị thủng một lỗ to.

Cổ Thánh chẳng bao giờ có thể ngờ cái trống quý đã bị đánh thủng, bất giác lửa giận bừng lên, gằn giọng nói :

- Tiểu tử, lão phu hôm nay nhất quyết phải lấy mạng ngươi cho kỳ được!

Nhạc Quần lại lao tới quát :

- Đừng khoác lác, có bản lĩnh thì cứ việc giở ra!

Cổ Thánh trầm giọng :

- Tiểu Tam Tử, hãy lật trống lại!

Gã thiếu niên lập tức lật mặt trống còn nguyên lên trên. Nhạc Quần đoán
biết lão ta lại toan đánh trống nữa, lập tức vận hết công lực bình sinh
tấn công như điên cuồng.

Cổ Thánh thân thủ tuy cao, nhưng chỉ sở trường về mặt đánh trống, còn
chiêu thức thì cũng chẳng cao minh lắm, giờ đây giữ được ngang ngửa với
Nhạc Quần cũng hết sức là vất vả.

Cổ Thánh bỗng trầm giọng quát :

- Tiểu Tam Tử! Bộ ngươi đã chết hay sao? Lão phu đang động thủ, ngươi không biết tự đánh lấy hả?

Nhạc Quần kinh hãi, vội tức tốc lao tới, lại vung trượng lên đánh vào
mặt trống. Song lần này thì Tiểu Tam Tử đã học khôn rồi, lập tức lách
người tránh khỏi.

Nhạc Quần lại tiếp tục lao tới, vung trượng quét vào đôi chân Tiểu Tam Tử.

Tiểu Tam Tử vội tung mình vọt lên cao, người đang lơ lửng trên không,
vung tay vỗ mạnh vào trống hai cái. Tiếng vang rền rĩ, vọng xa hàng mấy
dặm.

Nhạc Quần tức tối nghiến răng quát :

- Lão tặc, ta thí mạng với lão...

Ngọn Quỷ Đầu trượng vung tít với hết sức bình sinh, kình phong rít lên vù vù, tiếng sấm rền vang, vô cùng kinh khiếp.

Cổ Thánh để mất mất tiên cơ, bị bức lui liên tiếp ba bốn bước, Nhạc Quần lao nhanh trở về, trong chớp nhoáng quét ra bảy trượng về phía Tiểu Tam Tử.


Võ công của Tiểu Tam Tử kém xa Cổ Thánh, lập tức đâm ra lúng túng, Nhạc
Quần tung mình lên cao ba bốn thước, vung trượng đánh vào mặt trống.

“Phụp” một tiếng, phen này thì cả hai mặt trống đã thủng toang hoác.

Cổ Thánh điên tiết, lấy ra một cái trống nhỏ, vừa lắc vừa vung dùi lên chống đỡ. Cái trống tuy nhỏ, song tiếng vang cũng khá to.

Dường như bên trong có những mảnh thép mỏng, bị nội lực chấn động, phát ra những âm thanh như muốn xé toạc màng nhĩ

Nhạc Quần nghiến răng :

- Lão tặc, hạng hiếp người trong cơn nguy khốn như lão thật chẳng khác loài trâu chó, xem phi tiêu đây...

Chàng vung tay trái lên, Cổ Thánh những ngỡ chàng phóng ám khí thật, vội lách người sang phải, ngờ đâu Nhạc Quần chủ ý là nhắm vào cái trống nhỏ trong tay lão ta, ngọn Quỷ Đầu trượng quét tới nhanh như chớp, “bum”
một tiếng, cái trống nhỏ liền vỡ tan nát.

Nhạc Quần thu trượng lùi sau một bước, trầm giọng nói :

- Lão tặc, còn món gì nữa cứ mang nốt ra đi...

Cổ Thánh lại thò tay vào lòng lấy ra một cái trống dẹt, xung quanh buộc rất nhiều chuông đồng, khua lên inh ỏi.

Nhạc Quần giật mình, lại lao bổ tới. Phen này thì chàng đã có sẵn ý
định, ngoài việc phá hủy cái trống dẹt trong tay Cổ Thánh, cần phải đánh trúng lão ta để không còn sử dụng được trống nữa.

Cổ Thánh vỗ tay vào trống, tiếng vang hết sức chói tai. Mỗi lần tiếng
chuông ngân lên, Nhạc Quần lại cảm thấy nội lực mình bị giảm đi phần
nào. Do đó, sau gần năm mươi chiêu, chàng muốn hủy hoại cái trống kia
cũng chẳng thể thực hiện được nữa.

Cổ Thánh bỗng gằn giọng nói :

- Tiểu tử, giờ thì ngươi chẳng tài nào ngăn cản được nữa, hãy xem đây...

Tay trái vung mạnh, cái trống dẹt liền bay đi, lao vút vào vách đá nơi
cửa động. Nếu trúng vào vách động, cái trống hẳn sẽ vỡ nát, tiếng vang
nhất định là rất to, những người trong động rất có thể bị tiếng vang ấy
làm cho tẩu hỏa nhập ma.

Nhạc Quần hoảng kinh hét lớn :

- Chú ý, mau đón bắt lấy cái trống!

Hồ Tiểu Điệp lập tức vọt lên bắt lại, song vẫn không kịp. Những chiếc chuông vỡ nát phát ra một loạt âm thanh đinh tai nhức óc.

Nhạc Quần hai mắt giăng đầy tia máu, buông giọng sắc lạnh :

- Lão tặc, ngươi phải chết chắc rồi! Bất kể người trong động ra sao, ta thề quyết không buông tha cho ngươi...

Chưa dứt lời đã liên hoàn công ra hai mươi bảy chiêu từ năm vị trí khác nhau, bức lùi Cổ Thánh năm sáu bước dài.

Ngờ đâu Cổ Thánh lại thò tay vào lòng lấy ra một chiếc kèn loa bằng đồng dài chừng nửa thước sáng lấp lánh.

Nhạc Quần đoán chắc chiếc kèn tuy nhỏ, song nếu vận nội lực mà thổi lên, âm thanh chắc hẳn rất là to.

Thế nên, chàng dứt khoát không thể để cho lão ta thổi lên, phải bằng mọi cách không cho lão ta đưa kèn lên miệng.

Ngay khi ấy, bỗng trong động có hai người lao ra, đầu tiên là một nữ
nhân đầu bù tóc rối, chính là Mai Nghinh Xuân, người thứ hai là Vô Tâm.

Hai người này vừa chạy như bay vừa la hét như điên cuồng. Giữa lúc hai
thiếu nữ nơi cửa động đang sửng sốt thì họ đã biến mất vào rừng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui