Dịch: Crescent Moon
Biên: Mã Phương Linh
Mạc Cửu Khanh vừa dứt lời, nhất thời trong phòng yến hội không ai nói gì, ngay cả Hoàng đế Quân Triệt Miểu trên đài cao cũng sững sờ vì sự xuất hiện đầy bất ngờ của Mạc Cửu Khanh.
"A... A... Ngươi chính là An Hợp quận chúa, năm đó trẫm từng gặp khi ngươi còn nhỏ, thật không thể ngờ qua nhiều năm đã trở thành thiếu nữ xinh đẹp yêu kiều như vậy. Quân Triệt Miểu mặc dù có chút kinh ngạc nhưng vẫn rất nhanh phản ứng lại, nhìn Mạc Cửu Khanh đầy cảm thán nói.
"Mau mau bình thân, không cần đại lễ này." Không đợi Mạc Cửu Khanh nói, Quân Triệt Miểu lại một lần nữa mở miệng.
"Đa tạ Hoàng Thượng." Mạc Cửu Khanh nghe Quân Triệt Miểu nói xong cũng lễ phép đứng dậy.
Thực lòng mà nói, nàng trước nay chưa từng nghĩ đời này sẽ phải vì ai mà quỳ xuống, cho dù lúc trước gia nhập tổ chức từng gặp qua bao cảnh tượng đầu rơi máu chảy cũng không hề nghĩ rằng mình phải quỳ trước mặt ai.
Còn lần này, nàng không có lựa chọn nào khác.
Đây là dị thế, khắp nơi đều là cạm bẫy và lòng người hiểm ác, nàng bây giờ không có chỗ để dựa vào, nếu ngay cả đương kim Hoàng thượng cũng dám đắc tội thì chẳng thà nàng chết quách đi cho rồi.
Hơn nữa, nhìn ngũ vương gia Quân Diễm Thần kia cũng không phải là người có thể động vào, nếu mình làm cho ca ca hắn tức giận, không cần Hoàng đế động tay, chỉ sợ ngũ vương gia này đã đi trước một bước định đoạt kết cục cho mình.
Quân Diễm Thần cho nàng cảm giác quá mức nguy hiểm, nam nhân này vừa nhìn đã biết hắn cất giấu thật nhiều bí mật, người như vậy càng không thể trêu chọc.
Nếu muốn sống lâu thêm một chút, sau này cần phải phóng khoáng hơn, nàng cần phải tránh xa nam nhân này cho dù hắn rất ưu tú.
Mặc kệ hắn ưu tú đến đâu, nàng đều không thể xem nhẹ hắn.
"Vài năm nay Mạc tướng quân đã cất giấu nữ nhi bảo bối kĩ quá, ngay đến trẫm cũng không có duyên được gặp lại, lần này cuối cùng cũng cam lòng chịu đưa nữ nhi bảo bối ra rồi." Quân Triệt Miểu kỹ càng đánh giá Mạc Cửu Khanh một phen, sau đó cao hứng nói.
Mạc Cửu Khanh nghe Quân Triệt Miểu nói xong khuôn mặt lạnh lẽo mang theo vài phần điềm tĩnh, nếu nhìn kỹ có thể phát hiện bên trong đôi mắt hoa đào có chút gợn sóng mang ý châm chọc.
Mạc Hạo Thiên nghe Quân Triệt Miểu nói xong cũng hơi lúng túng, hắn không thể nói nữ nhi mình là kẻ ngốc suốt mười năm nay đến bây giờ mới khỏi.
Nếu nói vậy, chỉ sợ tướng quân công chính vô tư như hắn cũng sẽ bị người trong thiên hạ chế nhạo.
"Xem ra... sự hiểu biết của hoàng huynh so với ta còn nông cạn." Quân Diễm Thần một mực không lên tiếng, bỗng nhiên hắn thoáng chừng mắt nhìn khuôn mặt của Mạc Cửu Khanh, giống như lơ đãng nói.
Mạc Cửu Khanh vẫn luôn nhìn vào mấy khuôn mặt trên đài cao, tự nhiên quay qua thấy Quân Diễm Thần đang nhìn mình ánh mắt đầy trêu ngươi.
Nghe Quân Diễm Thần nói như vậy, Mạc Cửu Khanh không khỏi nhíu mày.
Tuy rằng trong lòng không rõ lắm vì sao nam nhân này phải nói như vậy, nhưng mặc kệ nam nhân này sau đó sẽ nói gì, nàng vẫn theo đường đã dự liệu, bất kể như thế nào, tình cảnh này dù không muốn tiếp nhận cũng phải tiếp nhận.
"Ồ... Tiểu đệ vì sao nói như vậy? Chẳng lẽ là trẫm bỏ lỡ cái gì?" Quân Triệt Miểu nghe Quân Diễm Thần nói xong không khỏi nghi hoặc nhìn Quân Diễm Thần.
Quân Diễm Thần nghe Quân Triệt Miểu nói xong thân thể có chút lay động, nghiêng người tựa vào ghế, mái tóc đen mềm mại xõa xuống khẽ phát sáng dưới ánh trăng.
"Như vậy thì để Mạc nhị tiểu thư giải thích với hoàng huynh đi."
Lời nói của Quân Diễm Thần tựa như một quả bom vô thanh vô tức đặt ở trong hội yến này, trong nháy mắt làm cho bầu không khí trong yến hội như xào trên lửa nóng.
Đây chính là chuyện kỳ lạ, thiên hạ này chưa từng có ai có thể làm cho Ngũ vương gia tự mình mở miệng nói chuyện đấy! Cả thiên hạ hôm nay cũng không có nữ tử nào có thể làm cho Ngũ vương gia nhìn vừa mắt.
Nhưng Mạc Cửu Khanh này không khỏi làm Ngũ vương gia phải nói chuyện, hơn nữa còn khiến Ngũ vương gia nhìn thẳng vào nàng!
Loại chuyện như thế này chẳng ai nghĩ là có thể xảy ra.
Quân Triệt Miểu nghe Quân Diễm Thần nói xong, gương mặt đờ đẫn đầy vẻ nghi hoặc, vốn dĩ tưởng rằng đó chỉ là tin đồn thất thiệt nhưng không ngờ nó lại là sự thật.
Mạc Hạo Thiên này cũng thật là, xảy ra chuyện như vậy mà âm thầm không hề nói câu nào, làm cho hắn không chú ý, bây giờ thành bộ dạng như thế này, thật sự rất gượng gạo.
"Cái này... Trẫm thật là không rõ ràng lắm." Quân Triệt Miểu không khỏi lúng túng cười nói.
Mạc Cửu Khanh từ lúc nghe Quân Diễm Thần nói, đầu óc cũng đã bắt đầu hoạt động nhanh, kế tiếp mình nên làm như thế nào?
"Khởi bẩm Hoàng Thượng, việc ngũ vương gia nói là có thật, lúc Cửu Khanh lên năm tuổi từ trên lầu ngã xuống bể đầu, trong đầu đọng lại một khối máu đông cho nên mới dẫn đến sự việc Cửu Khanh ngu dại nhiều năm như vậy, nghĩ đến mọi người cũng rất tò mò Cửu Khanh vì sao bỗng nhiên lại hết bệnh, là vì trước đó không lâu Cửu Khanh đi ngắm hoa, không cẩn thận từ đình nghỉ mát ngã xuống, trùng hợp đụng vào đầu, tỉnh lại người thanh minh hơn rất nhiều, phụ thân cũng mời đại phu đến xem, nói Cửu Khanh hiện tại đã khỏe mạnh rồi." Khi Quân Triệt Miểu vừa nói dứt lời, nàng vội mở miệng giải thích.
Quân Triệt Miểu cùng mọi người ở đây nghe Mạc Cửu Khanh nói xong cũng gật đầu. Thậm chí không nghĩ đến nguyên nhân như vậy lại có thể khiến Mạc Cửu Khanh khôi phục khỏe mạnh.
Nhưng những gì xảy ra trong đó lại không thể nào nói rõ ràng được.
"Đã xảy ra chuyện như vậy, vậy mà trẫm không biết, những năm này ngươi thật sự chịu khổ rồi." Quân Triệt Miểu nghe Mạc Cửu Khanh nói xong cũng cảm thán nói.
Cái này thật đúng là tạo hóa trêu người.
"Không khổ cực, trong phủ phụ thân bảo mẫu đều rất tốt với Cửu Khanh, không có gì chịu khổ." Mạc Cửu Khanh lắc đầu, mím môi cười nói.
Phảng phất giống như trong con mắt tinh quang mang theo vài phần sáng chói, khuôn mặt tái nhợt dưới ngọn đèn dầu gần như trong suốt, nhưng thân thể vẫn đứng thẳng tắp không có một tia uốn lượn, lộ ra nồng đậm quật cường và cứng cỏi.
"Không khổ cực là tốt rồi không khổ cực là tốt rồi, Mạc Tướng Quân có thể có một nữ nhi hiểu chuyện như vậy, thật là phúc đức ba đời." Quân Triệt Miểu nhìn Mạc Cửu Khanh than thở nói.
Mạc Hạo Thiên cũng không ngờ Mạc Cửu Khanh sẽ nói như vậy, trong lòng cảm kích Mạc Cửu Khanh đã bảo vệ mình, lại cũng tự trách bản thân đã đối đãi sơ sẩy với Mạc Cửu Khanh.
"Thần cũng rất vui mừng, có thể có Cửu Khanh nữ nhi hiểu chuyện như vậy." Nhìn về phía Quân Triệt Miểu bái lạy, Mạc Hạo Thiên vui mừng nói.
"Tốt rồi, thân thể Cửu Khanh cũng vừa khôi phục, mau trở về ngồi, phải nghỉ ngơi thật nhiều mới đúng." Quân Triệt Miểu gật gật đầu, tự nhiên không hề xem nhẹ khuôn mặt tái nhợt của Mạc Cửu Khanh.
"Đa tạ Hoàng Thượng." Mạc Cửu Khanh cùng Mạc Hạo Thiên đồng thời nói ra.
Dứt lời, Mạc Cửu Khanh về chỗ ngồi, còn Mạc Uyển Uyển vẫn luôn bị hoàng thượng ngó lơ kia cũng đi theo bước chân Mạc Cửu Khanh tới chỗ ngồi của mình, nắm chặt tay được giấu trong ống tay áo.
Vốn dĩ... Hôm nay sẽ là thời điểm nàng đại xuất danh tiếng, lại bị tiểu tiện nhân Mạc Cửu Khanh này đến phá rối! Không chỉ một lần mà tất cả những việc có sự xuất hiện của Mạc Cửu Khanh đều không đem lại kết quả như mình mong muốn, bây giờ đến cả phụ thân cũng không coi trọng nàng như trước, tất cả đều là tại Mạc Cửu Khanh.
Oán hận liếc nhìn Mạc Cửu Khanh, lại phát hiện Mạc Cửu Khanh cũng đang nhìn mình, trong đôi mắt như ngọn lửa mang theo sự chế nhạo cùng khắc nghiệt.
Bị ánh mắt như vậy nhìn chăm chú, trong lòng Mạc Uyển Uyển không khỏi run lên, trừng mắt liếc Mạc Cửu Khanh rồi rất nhanh quay đầu đi.
Vừa rồi nhìn ánh mắt của Mạc Cửu Khanh thật đáng sợ, căn bản không có một tia từng là ngu dại, ánh mắt lạnh lẽo khắc nghiệt như băng, cho tới bây giờ nàng chưa từng thấy Mạc Cửu Khanh giống như một sát thủ vô cảm như vậy.
Nhận thức được chính mình bị dọa sợ, Mạc Uyển Uyển quay đầu nhìn về phía Mộ Thanh Chi ở đối diện, hai người tâm tư khác nhau gật đầu, về sau hết thảy quy về bình tĩnh.
Vừa rồi thời điểm đang chuẩn bị tài nghệ, các nàng cũng đã thương lượng đối sách tốt rồi, chỉ cần nhìn Mạc Cửu Khanh bị bêu xấu!
Không cần biết tại sao ngày hôm nay nàng ta lại được hoàng thượng tán thưởng, nhưng chỉ cần ở đây biểu diễn tài nghệ thì nàng ta sẽ bị bẽ mặt, thì nàng ta vẫn cứ là đứa ngốc nghếch Mạc Cửu Khanh như thường.
"Hoàng Thượng, Thanh Chi có một chuyện muốn thỉnh cầu." Vốn định chờ trận biểu diễn tài nghệ tiếp theo, nhưng Quân Triệt Miểu nghe có tiếng người nói, không khỏi nhìn về phía giọng nói kia.
Nhìn Thanh Chi, Quân Triệt Miểu có chút nghi hoặc, đối với những tiểu thư quan gia này lớn lên đều giống nhau như đúc khiến hắn không nhớ được.
"Hoàng Thượng, đó là tiểu nữ nhi của Mộ Thừa tướng, có quan hệ rất tốt với thần thiếp." Quý phi ngồi bên cạnh nhìn bộ dáng của Quân Triệt Miểu đã biết rõ Hoàng Thượng đại khái là không nhớ được Mộ Thanh Chi, nhỏ giọng giải thích nói.
Quân Triệt Miểu nghe ái phi của mình nói xong khuôn mặt cũng không còn căng thẳng nói: "Ngươi nói ngươi có cái gì cần thỉnh cầu?"
"Diệp lão tiên sinh chính là Đế sư đương triều được kính yêu nhất, tuy rằng ẩn cư đã lâu nhưng thanh danh tiên sinh vẫn luôn được lưu truyền, lúc trước Diệp lão tiên sinh dùng hoa đào đề danh qua thơ từ, hôm nay Thanh Chi muốn mời tất cả tiểu thư quan gia ở đây dùng hoa đào làm dẫn, đến ghi vài câu thơ từ, Hoàng Thượng người xem như vậy có thể chứ?" Mộ Thanh Chi cẩn thận từng li từng tí nói.
Phương pháp này là nàng cùng Mạc Uyển Uyển nghĩ ra, đề nghị như vậy nhìn như không nhằm vào bất luận kẻ nào, nhưng Mạc Cửu Khanh nếu đáp không được, đến lúc đó bị chê cười cũng không liên quan chuyện của các nàng.
Vừa rồi nàng cũng nghe Uyển Uyển nói, Mạc Cửu Khanh từ khi không ngốc lại luôn dùng thân phận đích nữ đến áp chế Uyển Uyển, còn không cho Uyển Uyển tới gặp huynh trưởng mình.
Càng nghe Mạc Uyển Uyển nói xong nàng lại càng phát sinh khí, không khỏi nghĩ cách giáo huấn Mạc Cửu Khanh, làm cho nàng từ tốt thành trò cười cho thiên hạ!
Quân Triệt Miểu nghe Mộ Thanh Chi nhắc tới thầy của mình, không nhịn được cười một tiếng nói: "Đề nghị này tốt! Nếu người nào ghi thơ từ tốt, trẫm sẽ đem thơ từ đưa cho lão sư, đề nghị này trẫm chuẩn."
Không lâu sau tiểu thái giám đưa đến giấy và bút mực, đem từng cái giao tận tay cho các tiểu thư quan gia, đã đến tay Mạc Cửu Khanh, tiểu thái giám không khỏi có chút do dự.
"Hoàng Thượng, thần nữ có một thỉnh cầu, thơ từ này để cho thần nữa làm đi, muội muội vừa mới khôi phục sức khỏe, thân thể suy yếu, đồng thời những năm gần đây, đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội được học tập, giống như thơ từ, chỉ sợ có chút khó khăn.” Mạc Uyển Uyển nhìn Mạc Cửu Khanh đầy vẻ thương hại và gây khó dễ.
Nàng cho rằng, chỉ cần mình nói như vậy mọi người sẽ cảm giác được mình khéo hiểu lòng người, như vậy ngược lại càng có thể khiến mọi người nghi hoặc Mạc Cửu Khanh.
Nhưng Mạc Uyển Uyển đã quên rằng có những lúc nhiều khi tốt quá lại hóa dở.
"Uyển Uyển, láo xược! Ngồi xuống." Mạc Hạo Thiên thật không ngờ Mạc Uyển Uyển sẽ làm như vậy, không khỏi lên tiếng quát lớn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...