Bên Vương Đại Cẩu rõ ràng là chỉ hoàn toàn xếp sau Tô Lâm, chỉ thiếu Tô Lâm khoảng chừng một lượng bạc! Nhưng Tô Lâm không phải là người dẫn đầu, người dẫn đầu là một người khác, cũng là một nhân vật tầm thường trong hoàng cột, Hoa Thiên Vũ tỉ mỉ đánh giá người kia, nghe giới thiệu hắn là đệ tử năm túi của Đại Nghĩa Phân Đà, tên là Trần Thanh Dương, hắn so với Tô Lâm nhiều hơn mười mấy đồng tiền.
Vốn đối mặt với kết quả như vậy, chuyện Trần Thanh Dương trở thành Đà chủ đã là ván đã đóng thuyền, nhưng lại có người không cam tâm!
Vẫn là Vương Đại Cẩu, hắn làm sao cũng nghĩ không ra, xem như là mình thua, nhưng tại sao lại xếp hạng sau Tô Lâm chứ, hơn nữa chỉ thiếu Tô Lâm khoảng chừng một lượng bạc, nên biết là, hắn ở trong Cái Bang tại Tiên đô, bất cứ thân phận, địa vị hay là người, so với Tô Lâm, cũng Ddi ee nd daa nnn lle qu uy ydo on không phải chỉ là mạnh một chút như thế, thua như vậy, quả thực là có chút uất ức.
Vương Đại Cẩu đứng tại chỗ kêu lên, nói: “Như vậy không công bằng, muốn làm Đà chủ Đại Nghĩa Phân Đà của chúng ta, cũng không phải là chỉ biết ăn xin là xong, còn phải có võ công giỏi, ta muốn tỷ võ, ta muốn so với Tô Lâm ở bên kia võ đài!”
Khâu Vân Quốc nghe vậy thì thiếu chút nữa mặt mũi đã méo mó, Vương Đại Cẩu này thật đúng là một người ganh tỵ, hôm nay hắn rất vất vả mới khiến cho kết quả của cuộc tổng tuyển cử được Trần Hạo Thiên hài lòng, thì cái tên Vương Đại Cẩu này lại nhảy ra ngoài quấy rối, quả thực chính là một tên cầm gậy khuấy cứt, mặc kệ tốt hay xấu đều muốn xen miệng vào.
Chung Đạo Bình híp mắt, nhưng trái lại Trần Thanh Dương ở một bên không nhanh không chậm nói với Vương Đại Cẩu: “Vương Đại Cẩu, ngươi đây là không phục ta làm Đà chủ hay là không phục tiểu huynh đệ Tô Lâm mạnh hơn ngươi? Ngươi luôn miệng nói tỷ thí không công bằng, không phục, nhưng lại muốn so đấu với Tô Lâm trên võ đài, ngươi đây là muốn cho ta khó xử trước mặt mọi người, hoặc là Tô Lâm khó xử, hoặc là, ngươi muốn thử xem gia pháp của Cái Bang chúng ta có phải là thật sự có tám mươi điều hay không chăng, chẳng lẽ là ngươi muốn thử xem gia pháp đó hay sao?”
Vương Đại Cẩu nghe vậy thì rụt cổ lại, Trần Thanh Dương là người hắn không thể trêu vào, Trần Thanh Dương là đệ tử sáu túi, hơn nữa còn nghe nói là, hắn ta sẽ lập tức tấn cấp lên đệ tử bảy túi, nói như vậy, hắn ta(TTD) cũng không phải là đối tượng để hắn (VĐC) có thể dễ bắt nạt như Tô Lâm.
Hoa Thiên Vũ cũng đã nhìn ra, ngày hôm nay Tô Lâm không thể nào lên làm Đà chủ được, nhưng chuyện Vương Đại Cẩu kia cứ quấn quít lấy Tô Lâm không buông thì cũng không được, Hoa Thiên Vũ quyết định tự mình ra tay.
Hoa Thiên Vũ đứng ra cười tủm tỉm nhìn xem Vương Đại Cẩu nói: “Vương Đại Cẩu, không phải là ngươi thấy lão đại chúng ta như thế thì khó chịu sao? Thiệt thòi cho ngươi còn là hoàng cột của Cái Bang chúng ta, lại có thể gộp cả hai mà không dung trên dưới, như vậy đi, không cần lão đại ta ra tay, chỉ ta với ngươi thôi, nếu như ta có thể đánh thắng ngươi, vậy sau này tại Tiên đô, một khi ngươi thấy được lão đại chúng ta, thì ngươi phải đi vòng, như thế nào?”
Vương Đại Cẩu nghe thấy Hoa Thiên Vũ nói, thì chóp mũi cũng đã tức đến hồng rồi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Tô Lâm nói: “Tiểu tử Tô, thuộc hạ của ngươi nói chuyện như vậy, lão đại ngươi chắc là không đồng ý đâu phải không? Nếu đồng ý, thì nếu như người què này thua, thì ngươi ở trong Tiên đô phải làm cái gì bây giờ?”
Bây giờ Tô Lâm thực muốn bội phục dập đầu xuống đất với Hoa Thiên Vũ, trước đó nàng có nhắc tới với hắn, là có thể sẽ gặp phải vấn đề, nhưng dựa trên cơ bản tất cả đều đã xảy ra, kể cả hiện tại Vương Đại Cẩu càn quấy ở trước mặt mọi người, cho nên Tô Lâm vốn cũng không tính toán gì, mà nói thẳng: “Nếu thua thì ta sẽ cút ra khỏi Tiên đô, về sau cũng sẽ không xuất hiện ở trước mặt ngươi nữa! Như thế nào?”
Nói xong, hoàn cảnh lúc này của Tô Lâm ở trong mắt tất cả mọi người đều không có cách nào xuống đài được, mà Vương Đại Cẩu lại đối mặt khiêu khích với Tô Lâm và nữ người què kia, thì lại càng không có lý do gì để nhượng bộ, vì vậy Vương Đại Cẩu không chút do dự nói ra: “Lời này là tự ngươi nói, ta cũng không hề bức ngươi, nếu có thua thì ngươi cũng đừng nói là ta bắt nạt ngươi!”
Editor: Tử Sắc Y
Chỉ vọn vẹn trong một thời gian uống hết một chung trà, ánh mắt của tất cả mọi người ở đây nhìn Hoa Thiên Vũ đều thay đổi!
Trên gương mặt của tất cả mọi người đều hiện lên vẻ xấu hổ, mà Vương Đại Cẩu lại cúi đầu ủ rũ rời khỏi, một câu cũng đều nói không nên lời, còn Tô Lâm, ánh mắt đám Đại Ngốc khi nhìn về phía Hoa Thiên Vũ lại một lần nữa thay đổi.
Tô Lâm càng mừng rỡ bao nhiêu, thì nhóm Đại Ngốc lại càng hoảng sợ bấy nhiêu, tất cả mọi người đều không nghĩ tới, một nữ què mà lúc trước tự mình cho rằng yếu đuối, thoạt nhìn thân thể nàng yếu kém như Ddi ee nd daa nnn lle qu uy ydo on thế nhưng trong cơ thể nàng lại tồn tại thực lực mạnh vô cùng hung hãn!
Bởi vì Hoa Thiên Vũ ra thẳng tay, sử dụng cách thô bạo nhất, nhưng lại hữu hiệu nhất, để cho những người có thị giác biết được cách xử lý Vương Đại Cẩu!
Là một thần trộm đến từ hiện đại, còn là thần đồng thiên tư trác tuyệt (tư chất xuất sắc) của gia tộc cổ võ, mặc dù cho thân thể bây giờ không bằng lúc trước, nhưng nếu đối phó với người có thực lực như Vương Đại Cẩu, thì Hoa Thiên Vũ vẫn có thể nắm chắc.
Phương pháp Hoa Thiên Vũ đối phó với Vương Đại Cẩu rất đơn giản, nàng sử dụng sở trường của đả cẩu bổng, không ngừng gõ vào đầu cuả Vương Đại Cẩu.
Mọi người ở trong Cái Bang đều nhìn thấy, thực lực của Vương Đại Cẩu và Hoa Thiên Vũ quá khác nhau, một người què, chống lại được một hoàng cột có võ công giỏi trong Cái Bang, hoàn toàn chính là ăn hiếp người!
Nhưng kết quả lại khiến cho tất cả mọi người đều được mở rộng tầm mắt, vừa lúc mới bắt đầu cũng đúng như suy nghĩ của mọi người, Vương Đại Cẩu không ngừng tiến công, mà dường như Hoa Thiên Vũ đều không nhúc nhích đứng ở một chỗ, chỉ cần Vương Đại Cẩu tới gần Hoa Thiên Vũ trong phạm vi hai bước, cho dù Vương Đại Cẩu có ra chiêu thức gì, thì đả cẩu bổng ở trong tay Hoa Thiên Vũ như có mắt, đánh mạnh lên đỉnh đầu của Vương Đại Cẩu.
Vương Đại Cẩu cũng rất ủy khuất, có người cho rằng có phải là hắn lương thiện muốn nhường hay không, chỉ có một mình Vương Đại Cẩu tự biết, hắn đang ôm suy nghĩ tốt đẹp định làm nhục nữ què đáng chết ở trước mắt này, hắn nghĩ muốn dạy dỗ nàng cho tốt một chút, chứ không phải là mạnh miệng nói như vậy!
Nhưng tình huống của hắn như gặp quỷ, mắt thấy quả đấm của mình sẽ gần đến người Hoa Thiên Vũ, thì đả cẩu bổng ở trong tay Hoa Thiên Vũ lại nhanh hơn quả đấm của hắn, mỗi lần hắn cho rằng có thể hạ thủ Ddi ee nd daa nnn lle qu uy ydo on trước một khắc, thì cẩu bổng ở trong tay Hoa Thiên Vũ lại gõ lên đỉnh đầu hắn một tiếng trầm đục.
Lúc này còn dễ nói là may mắn, nhưng một khi liên tiếp hơn mười lăm lần, trong lòng Vương Đại Cẩu đã biết rõ ràng, mười lăm lần này, mỗi một lần đều bị Hoa Thiên Vũ dùng đả cẩu bổng gõ lên cùng một vị trí trên đỉnh đầu của mình một tiếng trầm đục, thì chuyện này tuyệt đối không phải là may mắn! Nữ què ở trước mắt này rõ ràng chính là giả trư (heo) ăn cọp!
Ánh mắt của Chung Đạo Bình và Khâu Vân Quốc nhìn Hoa Thiên Vũ cũng thay đổi, Trần Thanh Dương hứng thú nhìn xem Hoa Thiên Vũ, trong đám ba người bọn họ có võ công cao nhất, đương nhiên là, ở trong mắt bọn họ, Hoa Thiên Vũ sử dụng chiêu thức ấy kỳ thật cũng không cao minh cho lắm, nhưng nếu ở trong mắt những tên ăn mày khác, thì chính xác là thủ đoạn công kích hữu hiệu nhất!
Trong lòng ba người nhìn thấy Hoa Thiên Vũ là một người què lai lịch có thể nói là không rõ, thì trong lòng cũng suy nghĩ sâu xa hoài nghi, dù sao một nữ nhân có thủ đoạn cao minh như vậy, còn lại là người què, xuất hiện ở trong Cái Bang, mà bọn họ hoàn toàn không có một ít tin tức biết trước, cho nên không thể không nói đây là một vấn đề, hoặc là Hoa Thiên Vũ bụng dạ khó lường, hoặc là nàng chính là đệ tử của thế ngoại cao nhân, đi tới nhân gian để tu luyện!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...