Sau khi được giảng giải một hồi từ nha đầu Lạc Sương.
Lạc Thiên Phong cuối cùng cũng có thể minh bạch: tẩy tủy đan có thể giúp hắn đã thông kỳ kinh bát mạch, hơn nữa còn có thể tráng kiện thân thể, một công đôi việc.
Sau khi đã dám chắc rằng mình còn có cơ hội để tu luyện, không chần chờ một giây phút nào, Lạc Thiên Phong mở nắp bình đan dược, một mùi thơn nồng khiến toàn thân hắn thư thái, trong vô thức muốn rên rỉ.
Ngay khi hán chuẩn bị đem viên đan dược màu trắng sứ vào miệng, thì tiểu Sương lại nhắc nhở hắn:
- Công tử hiện tại chưa tu luyện bất kỳ công pháp nào, nếu trực tiếp phục dụng, sẽ không thể luyện hóa đan dược này được, có khả năng sẽ bạo thể mà vong.
Ta khuyến nghị công tử pha vào nước để ngâm mình trong hai canh giờ mỗi khi trời tối, trong vòng mười ngày liên tục, có thể giúp công tử đả thông kinh mạch, thoát thai hoán cốt.
Khi ấy, tu luyện công pháp kia và luyện hóa nốt đan dược còn lại, có thể dễ dàng bức độc tố ra khỏi cơ thể.
Nghe sự giảng giải kĩ càng từ tiểu Sương, Lạc Thiên Phong gật gù câu hiểu câu không, bởi dù sao hắn cũng chưa từng biết tu luyện là khái niệm gì.
- Giờ vẫn còn khá sớm, hệ thống, mở "cửa hàng"
Ngay lập tức, một màn hình trong suốt hiện ra trước mắt hắn.
Lạc Thiên Phong tự nhủ với thể trạng hiện tại của hắn, tuy chưa thể ngay lập tức tu luyện, nhưng hắn vẫn muốn xem thử cửa hàng có vũ khí hay y phục nào tốt, hắn sẽ mua để phòng thân.
Dù sao, thiên cổ cũng có câu tâm hại người không có nhưng tâm phòng người nhất định phải có.
- Hừm, đoản đao - phàm cấp, quá phế vật, phi thương - hoàng cấp sơ phẩm, cũng phế vật, có vẻ hiện tại cửa hàng chỉ bán phàm cấp và hoàng cấp, nhưng cũng toàn mặt hàng sơ phẩm.
Tuy giá không cao nhưng thực sự chướng mắt.
Sau khi nhìn đi nhìn lại một lượt cửa hàng, hắn nhận ra vận khí của mình đúng là đen đủi, toàn là hàng phế phẩm.
Nhìn lại hắn cũng chỉ có một trăm điểm tích lũy, mà sắp tới tu luyện khả năng tiêu xài sẽ rất nhiều, dù sao, vẫn cần phải tiết kiệm.
- Thôi, dù sao cũng sắp đến giờ đi ra Dược điền, cũng phải chuẩn bị đi thôi.
Ra khỏi tiểu viện, hắn không thấy nha đầu Tử Hy kia đâu, giờ này, có lẽ nàng đang ở trong phòng giặt phía sau đình viện, đáng lý với thân phận thiếp thân nha hoàn của nàng sẽ không bao giờ phải làm những việc cực khổ như vậy.
Nhưng tất nhiên đi theo một vị thiếu gia chỉ có tiếng mà không có miếng, nàng cũng không khác nào những nô bộc khác trong gia tộc.
Tạm thời, Lạc Thiên Phong không thể thay đổi bất cứ điều gì, nắm chặt tay, Lạc Thiên Phong tự nhủ với lòng, nhất định phải nhanh chóng trở thành tu luyện giả, đây là cách duy nhất để có thể ít nhất tự bảo hộ mình.
Tiếp tục đi ra cửa sau của Lạc gia, sau nửa canh giờ cũng tới nơi gọi là Dược điền.
Dược điền, đúng như tên gọi, là một trong những khu vực tối quan trọng của Lạc gia, nơi đây chuyên trồng các loại linh dược, dược tài để hỗ trợ thiên tài trong gia tộc tu luyện.
- Đi nhanh lên nào, di chuyển, di chuyển đê! Quỳ quản gia đã đến rồi đó
Vừa đi ngang qua vài thân ảnh, tiếng hò hét của đám nô bộc xung quanh vang lên khiến Lạc Thiên Phong chú ý.
Trước mặt hắn đang là khoảng hai mươi thanh thiếu niên nô bộc, dáng người cao to vạm vỡ.
Dựa theo quy định của Lạc gia, nô bộc nếu có thể tu luyện tới Linh đồ địa vị liền có thể tùy thời được nâng lên.
Về phần Võ tu, thì quên đi, con đường tu Võ gian truân vất vả, hơn nữa lại tốn kém gấp nhiều lần Linh giả, không mấy ai nguyện ý đi con đường này.
- Xếp vào hàng đi nhanh không lão Quỳ sẽ chửi đó!
Vang ngay bên tai hắn là âm thanh của một thiếu niên gầy gò, thân hình cao khoảng mét bảy, đặc điểm rất dễ nhận dạng là đôi mắt như biết cười, đó là Lạc Tiểu Thuần, trong đám nô bộc, là người gần gũi nhất với Lạc Thiên Phong trước đây.
- Thiếu gia à, ngài cũng không phải chân thật thiếu gia, còn không nhanh đi vào hàng, liên lụy cả ta nữa vào, không ai gánh được mấy trò trừng phạt của Quỳ lão thất phu kia đâu.
Vừa vặn ngay ngắn xếp vào hàng, ngay trước mắt Lạc Thiên Phong là hai bóng người nam.
Vừa nhìn, sát khí hắn đã nổi lên, bởi đây là hai thân ảnh luôn luôn tìm mọi cách để đánh đập Lạc Thiên Phong, lần trước, còn thực sự là đánh chết Lạc Thiên Phong.
Nhắc tới, dù mụ Lý Thiến Thiến kia cũng không giám quang minh chính đại giết hắn, xem ra hai tên này đã nhận được chỉ thị xử hắn rồi.
Nhìn đi nhìn lại hai thân ảnh, một người mặc trang phục của người hầu đứng ngay ngắn, thái độ xu nịnh nam tử trung niên bên cạnh, mà nam tử trung niên kia là tổng quản của Lạc gia, Lạc Quỳ.
Lạc Quỳ, nhìn qua khoảng bốn mươi tuổi, mặc áo bào của tổng quản, ánh mắt hẹp dài toát lên vẻ tiểu nhân.
Hai người này đều là người hầu của phu nhân Đại trưởng lão, theo mụ ta từ nhà mẫu thân đẻ - Lý gia.
Hai người này, tên xu nịnh kia là Linh giả có tu vi Linh Sĩ nhất trọng mà tên quản gia kia, càng là mạnh ngoại hạng, tu vi Linh Sư bát trọng.
Một trăm tên nô bộc cao cấp Linh Sĩ cũng không phải đối thủ của Linh Sư, chứ đừng nói Linh Sư bát trọng.
Muốn dùng sức mạnh để giết hai tên này, rất khó khăn.
- Hai mươi mốt người các ngươi, tới khu Nhập Viên của Dược điền, chuyển hết dược tài về nội phủ, nhớ kỹ không được mở nắp thùng tránh thất thoát dược liệu, nếu có sai phạm, sẽ được đưa tới Hình điện để xử lý.
Sau khi dõng dạc tuyên bố mệnh lệnh, bên tai hắn vang lên một âm thanh, vừa run rẩy, lại vừa e sợ
- Quỳ quản gia, người nhìn thấy không, hắn, hắn làm sao...
- Im miệng lại, có thể do hắn mệnh cứng, đừng để bất cứ ai biết, Đại trưởng lão cũng đang điều tra về vụ việc này, hãy yên tĩnh một khoảng thời gian cho ta.
Lạc Thiểu Thuần kéo Lạc Thiên Phong tới Nhập Viên, nơi đây chứa đầy các thùng hàng, số lượng phải lên đến hàng vạn, mà mỗi thùng hàng này, thoạt nhìn đều không nhẹ.
- Ồ! Lạ nhỉ? Sao hôm nay không thấy tên tổng quản kia gây phiền phức nữa nhỉ?
Vừa nâng một thùng dược tài, vừa ngẩng mặt nhìn Lạc Thiên Phong nói, bởi bình thường, hai người kia không ít thì nhiều sẽ luôn tìm cách để kiếm chuyện với bọn hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...