Ta sửa một chút cách diễn đạt câu thoại bằng “ ” nhé. ^_^
---------
Rủa Afurodite cho đã, Phi Linh lại thở dài thiếu sức sống, cậu lầm bầm:
“Không biết Eri đi đâu rồi? Thật tình!”
Dù sao thì, cậu cũng thầm nghĩ rằng sẽ đi tìm chỗ ở của Afurodite sớm thôi. Giải quyết cái thắc mắc này, đồng thời cho tên đó một trận.
Phi Linh sử dụng Teleport quay về nhà.
“Maru-chan, Eri có về nhà không?”
Phi Linh mở toang cửa và chạy vào tìm lấy Chachamaru hỏi. Chachamaru lại không có nhà, Illyasviel cũng đi đâu đó mất rồi.
“Trời ạ! Cái máu tsundere của em lại nổi lên nữa hả, Eri?”
Phi Linh linh động con mắt cứ chao đảo, đầu thì cứ suy nghĩ liên hồi, không biết Eriserine đi đâu mất tiêu rồi. Sau đó cậu chạy ra khỏi nhà và đi tìm Eriserine.
---------
Lúc Phi Linh và Afurodite nói chuyện với nhau về vụ cá cược giữa hai người, Eriserine đã xuất hiện tại một vùng ven biển.
Gió biển thổi vi vút qua đôi tai của Eriserine, tóc dài màu bạch kim bay trong gió, bộ váy ngắn của cô tương tự cũng bị gió thổi bay loạn xạ, để lộ ra quần lót màu đen được ẩn bên trong chiếc vớ tất dài.
Lý do cô chạy ra đây thì cô cũng không biết nữa, tùy tâm trạng của cô thôi. Nhưng có một điều chắc rằng cô hiện giờ khá là giận Phi Linh, ngay thời điểm đó có thể cho tên Thần kia một nhát dù không chết nhưng cũng được hả giận. Mà cái giận cần được xả có liên quan đến toàn bộ Chư Thần chứ không riêng gì Afurodite không thôi.
“Tên ngốc ấy, lúc cần giết thì không giết, lúc không nên giết thì lại cứ thích làm bừa.”
Eriserine hiểu tính cách của Phi Linh trong lòng bàn tay, nhưng cô không làm gì được cậu cả, cô cực kỳ không thích cái việc này, một phần được Lambdadelta ủng hộ nhưng không sửa được tính cách của Phi Linh thì thật mất mặt cho 2 chữ “Tuyệt Đối”.
“Có lẽ nên xử lý xong những sự kiện tại thế giới này cho ổn thỏa rồi đến nơi kia để giúp tên ngốc ấy lấy lại cơ thể.”
Eriserine tự nói với mình trong khi chìm sâu trong suy nghĩ. Cô nhìn thấy được mọi thứ, nhìn xa trong Vô Hạn Khả Năng thì sẽ có một số thứ thay đổi so với thế giới không có bước chân của cô và Phi Linh, rồi tự lẩm bẩm:
“Nhưng mọi chuyện phải từ từ, ước muốn của Thành Công của mình đã bị biến dạng vài phần sau khi hợp nhất 2 tính cách Eri. Sức mạnh không ổn định cho lắm…”
Vừa nói, đột nhiên lại có một con thức thần dạng chim từ ‘Học Viên Mahora’ gửi đến cho Eriserine, cô cầm lấy và nhận được thông tin báo cáo từ nó, rồi sau đó lại im lặng.
“Em đây rồi. Làm anh lo chết mất.” Phi Linh đột nhiên xuất hiện phía sau Eriserine cách tầm 1m, từ lúc rời khỏi nhà đến lúc này cỡ 15 phút, nhưng cậu đã đi toàn nước Nhật vùng bờ biển để tìm tung tích của Eriserine, vì sao lại là bờ biển và ven biển? Đơn giản là đó là những Eriserine lúc xưa thường hay lui tới những lúc cô buồn thôi, Phi Linh đâu phải tên không có nhiều suy nghĩ cho bạn gái mình mà không tìm hiểu mọi thứ về Eriserine, mà không cần tìm cũng hiện ngay trước mắt cậu nữa cơ, 16-17 năm sống chung, hiện tại còn gắn bó hơn nhiều, hỏi không biết được gì thì nên đào hố chôn tự chôn đi.
Và còn nữa là khế ước pactio của Phi Linh và Eriserine giúp cậu xác định được vị trí của Eriserine nên cậu tìm thấy cô cũng không mất quá nhiều thời gian, nhưng cái đó là lúc cậu tốn hết 15 phút đồng hồ đi lòng vòng rồi mới nghĩ ra.
*Hử* Eriserine thốt lên một cách nhỏ nhẹ như thể cô không biết Phi Linh sẽ xuất hiện ấy, cô nói.
“Anh tìm em làm gì? Em có phải con nít đâu mà anh lo.”
“Thôi nào, anh làm gì sai để em giận như vậy?” Phi Linh vẻ mặt buồn rượi hỏi Eriserine.
“…”
Eriserine chẳng thèm trả lời cậu nữa, nó khiến cậu càng cảm thấy tội của mình lớn lắm.
“Anh có thể làm gì cho em đây?” Phi Linh nghiêm túc hỏi Eriserine. Nhưng thay vì cô quay lại nói ra yêu cầu, cô lại quay sang tặng cho Phi Linh một đấm vào bụng, pha này có chút hơi mạnh tay, khiến Phi Linh như một khoan một lỗ trong ruột gan vậy, cậu nằm xuống ôm bụng, Eriserine đứng trước mặt cậu và nói.
“Anh đừng có lúc nào cũng chỉ biết dễ dãi như thế?”
“Cough….nhưng…” Phi Linh ho ra một ngụm máu nhưng không thể không chăng chối. Eriserine xoay đầu đi, khoanh tay cô nói.
“Ngày mai anh đi theo bọn em là được”
“Hả?” Phi Linh ngờ vực, Eriserine đơn giản chỉ mong muốn như vậy thì thật không bình thường rồi.
“Không được?” Lần này thay vì làm nũng, Eriserine không có hứng làm phương thức đó nữa mà chuyển sang hầm hực.
“À không, anh không có làm việc nếu lớp 3-A không đi học, tất nhiên anh sẽ đi chung với bọn em rồi.” Phi Linh mỉm cười nói, may là điều này không có cái gì trở ngại. Không thì sẽ có chuyện lớn xảy ra nữa đấy.
Phi Linh nghĩ thôi cũng rùng mình.
“Thế thì tốt. Đừng có mà lợi dụng tôi đi đâu mà anh lén phén với con nào đi nhé.” Eriserine *hừ* một cái rồi nói. Dù sao cô nói thế cũng dư thừa, cô có thể quan sát Phi Linh mọi lúc, chỉ là cô không muốn Phi Linh mất đi tự do của một người đàn ông thôi, thân làm vợ mà lúc nào cũng quản thúc thì thật là quá đáng, cô cũng là suy nghĩ văn minh mà.
“Về thôi, anh về làm vài món em thích đền cho ngày hôm nay.” Phi Linh nhanh chóng nắm lấy tay Eriserine rồi cười nói.
Eriserine nhìn lấy bàn tay nhỏ nhắn của mình được Phi Linh nắm lấy đúng là hơi to thì phải.
“To….” Eriserine đột nhiên nghĩ đến đến cái gì đó, cô thì thầm, Phi Linh không có nghe thấy.
“To!” Eriserine nghĩ ra rồi, cô từ từ đỏ chín cả mặt, Phi Linh tự nhiên thấy Eriserine, cậu liền vén mái tóc của Eriserine lên và đưa trán mình chạm vào trán cô để xem cô có sốt không.
“Em bị sốt à?”
Ầm.
Vừa mới làm thế, Eriserine chợt định thần mà nhìn thấy Phi Linh ghé sát khuôn mặt vào cô như vậy, lại làm cô đỏ mặt lại càng thêm đỏ. Cô vai run lên bần bật. Cô siết chặt nắm đấm kí thẳng vào đầu cậu.
“….tại sao….anh có làm gì sai….” Phi Linh hoàn toàn đơ càng sau một cú đánh của Eriserine đã nốc ao cậu. Phi Linh lẩm bẩm một cách mớ sản những điều mình bị oan uổng.
Eriserine hình như nghĩ đến thứ gì đó khiến cô cảm thấy khó chịu nên mới đỏ mặt như vậy, nhưng đụng cái đánh cũng là tội cho Phi Linh quá rồi.
Eriserine đánh xong mở [Teleport] bỏ về nhà luôn. Phi Linh một hồi sau mới tỉnh lại.
Riết rồi cậu cũng chả bận tâm về việc Eriserine đánh mình thế nào cả, cơn đau trôi qua nhanh thôi, nhưng mà cái lý do cho việc bị đánh chính là làm Phi Linh ấm ức nhất, khi không Eriserine nghĩ cái thứ gì trong đầu là lại ở trước mặt câu nghĩ và rồi đánh cậu luôn.
“Dù sao cũng là Eri, mình chẳng thể nào nổi giận với cô ấy được. Geez…Nhiều lúc thật là bất công!” Phi Linh không khỏi trầm tư một chút về nhiều lối suy nghĩ. Tồn tại đến tận bây giờ cũng đã hơn hai cái nghìn năm, tìm hiểu và chăm sóc Eriserine lại là điều cậu cố đuổi theo, nghe sao lại buồn cười đến vậy. Nghĩ, Phi Linh lại tự giễu bản thân, liệu cậu có như nhược quá rồi không?
“Yosh! Mấy điều đó có hay không quan trọng ta cũng mặc, dù em có mạnh đến mức nào, anh cũng sẽ đuổi theo em như những lúc em đứng nhất trong quá khứ. Cứ đợi anh, một ngày nào đó anh sẽ không cho tính cách Witch kia lộng hành nữa.” Phi Linh cười tự bạch.
Thực tế Phi Linh còn chả biết cái tính cách nào đang hoành hành và hành cậu nữa là.
“Aicha, quay về thôi. Chiều còn chưa làm bữa tối thì Eri lại phàn nàn.” Phi Linh nhận ra sắc trời đã không còn sớm nên cậu vội vàng quay về nhà.
Lúc quay về thì Illyasviel đã lăn đùng ra với vẻ mặt mệt mỏi, buổi trưa cô bé đói nhưng không có bữa trưa, Chachamaru tự làm bữa nhưng chẳng may bật lớn lửa quá nên khét mọi thứ, Chachamaru ra ngoài mua đồ ăn nhưng mãi không thấy cô về nên Illyasviel nằm thẳng cẳng không còn chút sức gì nữa, Phi Linh thấy vậy chạy ngay vào bếp và làm bữa tối ngay, Eriserine lúc Phi Linh cũng thấy cô bình thường trở lại nên không lo lắng gì nhiều nữa.
Và quan trọng là Chachamaru đang ở đâu?
---------
Tại một con kênh nước với hàng cây anh đào ở hai rìa, Chachamaru vì đi mua thức ăn cho Illyasviel đang đói vật vả ở nhà mà phải đến siêu thị đến mua, và đi đến đoạn đường này lại gặp phải một cô bé khoảng 4-5 tuổi trượt tay mà làm bóng bay của cô bé bay đi và vướng vào cây. Chachamaru đại loại là một người máy nhưng khá đặc biệt, suy nghĩ cũng rất giống con người không khác là mấy. Cô đã giúp cô bé lấy lại quả bóng bay. Và có hai ba đứa trẻ khác cũng quen với cô mà theo cô để chơi nữa, Chachamaru có vẻ thân thiện với mọi người. Đến một đoạn đường đông đúc thì cô lại giúp một bà lão đi lên chiếc cầu đường bắc ngang sang bên đường danh cho người đi bộ, hơn nữa bà lão này cũng quen với Chachamaru nói chuyện rất vui vẻ. Đến đoạn kênh khác và gặp con mèo bị bỏ rơi và đang trôi trên nước, cô nhảy xuống và cứu nó. Sau đó lại đến nhà thờ và cho lũ mèo con mà cô thường chăm sóc ăn, và những gì cô cho lũ mèo ăn đáng lẽ phải cho Illyasviel ăn, nhưng cô quên luôn vụ này và cho lũ mèo ăn luôn, và đến đây trời cũng gần tối, cô quay lại mà chẳng có gì, nhưng lại gặp một số chuyện với Negi và đây là nguyên nhân làm Illyasviel nằm vật vờ ở nhà từ trưa đến khi Phi Linh quay về.
--------
“Maru-chan vừa đi đâu về thế?” Phi linh không khỏi thắc mắc vì không thấy Chachamaru ở đâu từ trưa giờ không thấy. Và thêm nữa là lúc Phi Linh quay về cũng không có vào phòng của Illyasviel nên không biết cô bé đang đói nằm rạp trong phòng mình.
“Vâng, tôi đi mua bữa trưa cho tiểu thư.” Chachamaru tỉnh bơ trả lời trong khi trời đã tối, câu trả lời làm Phi Linh không biết nói gì hết, cậu nói.
“Vậy đồ ăn đâu?”
“Vâng, tôi đã cho lũ mèo ở nhà thờ ăn rồi ạ.” Chachamaru vẫn bộ mặt đó đáp lại câu hỏi của Phi Linh. Lần này tương tự câu hỏi trước, cậu im thinh thích luôn.
“Thôi em vào luôn đi, bữa tối đã có rồi.” Phi Linh thở dài và cười bảo Chachamaru ngồi vào bàn cũng với Illyasviel đang nằm như người mất hồn trên bàn, Eriserine lại lấy một quyển sách nào đó ra và đọc.
Mọi người dùng bữa tối cùng nhau, Illyasviel ban đầu hơi khó khăn nhưng khi ngửi thấy mùi thức ăn thì sức sống tràn đầy không biết từ nơi nào mà có được và ai nấy ăn như một cái hạm, ai cũng là một cái máy bào. Bữa tối Phi Linh đã làm gấp 5 lần bình thường mà vẫn phải làm thêm, Phi Linh cười khổ với cái dã dày không đáy của các cô gái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...