-Hừ, chỉ vậy thôi sao. Đó là cá Vũ Hạo nướng cho ta. Ngươi dám cướp của sao? Đánh hắn nhừ tử đi Bối Bối.
Đường Nhã trông như giỡn ác nói với Bối Bối và Từ Tam Thạch.
-Đường Nhã nhà ngươi thô bạo quá. Chẳng phải đấu sao? Lên đấu hồn khu rồi đấu.
Từ Tam Thạch nghe vậy cũng nhìn Bối Bối than vãn. Bối Bối cũng không biết làm gì khác ngoài thở dài.
Nói xong, Từ Tam Thạch mang cá nướng chạy lại chỗ Giang Nam Nam.
-Nam Nam, cá của ngươi đây. Ngươi ăn trước đi.
Từ Tam Thạch đưa cá nướng cho Giang Nam Nam.
-Từ Tam Thạch, chuyện của ta và ngươi là không thể. Sao ngươi cứ cố chấp. Mong ngươi sau này đừng làm phiên ta nữa.
Giang Nam Nam nhìn cá nướng sau đo liếc nhìn Từ Tam Thạch vẻ mặt chán nản nói. Sau đó bước đi rời khỏi nơi đó. Còn Từ Tam Thạch thì đứng nhìn đơ ra. Nhiều người cười cười thì bị hắn cho đuổi đi trong tức giận. Rồi Từ Tam Thạch vứt cá nướng cho Đường Nhã. Đường Nhã bắt được nói:
-Hừ, đáng lắm. Dám lấy cá của ta.
Sau đó nàng ăn cá ngon lành. Rồi kéo Hoắc Vũ Hạo đi đấu hồn khu để xem Bối Bối và Từ Tam Thạch đánh nhau. Phi Linh cũng chỉ biết cười cười theo sau.
Bàn tán về trận quyết đấu giữa Bối Bối và Từ Tam Thạch có vẻ như lan truyền khá nhanh. Nhiều người nghe được tin này cũng đổ xô vào đấu hồn khu.
Đấu hồn khu.
-Oa, rộng quá. Lại đông như vậy.
-Đương nhiên, Bối Bối và Từ Tam Thạch đều rất nổi tiếng a. Ai cũng muốn xem họ đánh nhau cả. Ngoài trừ tên kia thôi.
Đường Nhã cười trả lời vẻ bất ngờ của Hoắc Vũ Hạo sau đó quay sang nhìn Phi Linh nói.
-Há, ta làm gì sai sao?
-Không, chỉ tại ngươi mạnh quá thôi.
Đường Nhã cũng chỉ thở dài nói.
-Chưa kể đến nhiều người chưa là họ vốn đã biết nhau cho nên mới đến xem nhiều như vậy.
-Ồ, họ là bạn sao?
-Yên tâm, Bối Bối sẽ có cách giúp ngươi không bị bắt nạt oan như vậy đâu.
Đường Nhã trả lời Hoắc Vũ Hạo.
Phòng nghỉ đấu hồn khu.
-AAAA….đau chết ta mất. Không ngờ Đường Nhã nhà ngươi ra tay ác độc như vậy. Cái long tu châm chết tiệt.
Từ Tam Thạch cào cáu xung quanh chịu đau do ám khí long tu châm mà Đường Nhã phóng vào hông lúc nãy.
-Ngươi xem ta dung hồn lực cố rút nó ra còn không có tác dụng đây.
Bối Bối xem cái vết thương Từ Tam Thạch. Từ Tam Thạch vẫn đang đau nói.
-Há, do ngươi cả thôi. Ngươi đưa một viên Huyền Thủy đan cho ta, ta giúp ngươi lấy long tu châm ra.
-Hả? Huyền Thủy đan. Ngươi không biết nó coi như vô giá sao?
-Thế thì gắng mà chịu thương lên sàn ăn hành đi.
Bối Bối cười cười quỷ mị nói.
-Tên khốn, ngươi ăn gian.
-Ể, ăn gian lúc nào. Đây là giao dịch công bình a.
Nói xong Từ Tam Thạch cắn răng ken két. Mốc ra một lọ dược, quăng thăng vào Bối Bối. Bối Bối cũng chộp được.
-Thôi, nó đấy. Nhanh lấy cái long tu châm ra cho ta.
Nói xong Bối Bối quay sang Từ Tam Thạch vùng hông. Dồn hồn lực của bản thân vào long tu châm áp dùng Không hạc cầm long cùng một biện pháp đặc biệt rút long tu châm ra.
Long tu châm được rút ra hóa thành một viên bi nhỏ. Thấy thế Từ Tam Thạch cũng nhớ lại không biết ai ném đá tay mình nói:
-Hừ, lúc nãy tên nào ném đá ta. Ngươi luôn phải không?
-Hả? Ngươi đang nói gì thế? Muốn vu khống sao? Ta kiện đấy.
-Há, ta muốn lấy lại cái Huyền Thủy đan. Ta với cược đi.
-Được thôi, nếu ngươi thắng ta nói cho ngươi biết ai ném đá ngươi. Ngươi thua thì đưa ta thêm một viên Huyền Thủy đan.
-Cái này có công bằng đâu. Trả lại cho ta Huyền Thủy đan cùng cho ta biết hắn là ai mới công băng bù lại ta chịu đau nãy giờ.
-Há, cũng được mặc dù cho ngươi biết cũng chả hại gì.
Nói xong cả hai thành lập một cái cá cược.
-Sao ngươi cứ quấn quít với Giang Nam Nam như vậy, bị từ chối hoài thế.
-Ai, cần ngươi quan tâm. Ta nhất định không bỏ cuộc.
Từ Tam Thạch trả lời Bối Bối trong sự tức giận.
---------
Sàn đấu đấu hồn khu.
Lúc này, Phi Linh đang ngồi kế Đường Nhã, nghe thấy tiếng kêu lên:
-Hoắc Vũ Hạo.
Một giọng nói kha khá giống con trai, Phi Linh cùng Đường Nhã nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo cùng bóng người đứng kế bên cậu. Đó là một thiếu niên khoảng trạc tuổi Hoắc Vũ Hạo, tóc có chút màu nhưng cậu vô cùng tuấn tú, nét mặt thì khá tức giận nhìn Hoắc Vũ Hạo.
-Rốt cuộc là ngươi đã nhìn thấy gì?
-Ta không có thấy gì hết… Có gì đáng nhìn a.
-Không có gì đáng nhìn?
Cậu bé lạ mặt khá tức giận với câu trả lời của Hoắc Vũ Hạo.
Đúng lúc này, Đường Nhã nói:
-Không giới thiệu sao tiểu Hạo Hạo.
-A, đây là Vương Đông. Vương Đông đây là cô tiểu Nhã là môn chủ Đường Môn, đây là sư huynh ta Phi Linh.
Đường Nhã, Phi Linh cùng Vương Đông chào hỏi. Phi Linh nhìn Vương Đông trầm trầm mỉm cười. Vương Đông nhìn thấy Phi Linh cứ nhìn trầm trầm tỏ ra thái độ đề phòng.
Người này sao cứ nhìn ta trầm như vậy. Hắn phát hiện ta sao?
Vương Đông đang sợ sệt dưới cái nhìn của Phi Linh. Thì Đưởng Nhã thấy thế, cho một đòn chặt vào Phi Linh.
-Ngươi cái người này, không lẽ lại muốn quan hệ cái loại kia sao?
Đường Nhã la lớn vào mặt Phi Linh.
-Ách, cái này không có a. Ngươi đừng nói thế. Ta nhưng là đàn ông chính hiệu nha.
-Ngươi có muốn tham gia Đường Môn không, Vương Đông?
-…Được thôi, Đường Môn môn chủ, tôi hi vọng gia nhập Đường Môn.
Lưỡng lự một chút. Vương Đông đồng ý với đề nghị của Đường Nhã.
-Ồ, vậy ta sẽ suy nghĩ và truyền đạt lại với tiểu Hạo Hạo.
Đường Nhã khá bất ngờ. Tưởng mình nói chơi ai ngờ Vương Đông lại đồng ý.
-VÀ BÂY GIỜ MỜI HAI BÊN RA SÂN.
Đột nhiên một giọng nói của MC giữa lôi đài vang lên.
Bước ra từ cùng một nơi, Bối Bối và Từ Tam Thạch chia ra hai phía lôi đài.
-Từ Tam Thạch cố lên.
-Bối Bối không được thua a.
Tiếng cổ vũ của khán giả vô cùng đông và lớn. Nhiều người hâm mộ của Bối Bối và Từ Tam Thạch cũng điên cuồng la hết.
-Hừ, lần này xem ta lấy lại Huyền Thủy đan.
Từ Tam Thạch tự tin nhìn Bối Bối nói.
-Tiểu Hạo Hạo. Tình thần thám trắc cộng hưởng của ngươi có khoảng cách bao nhiêu thế?
Trên ghế khán giả. Đường Nhã khẽ ghé tai Hoắc Vũ Hạo hỏi.
-Ưm, khoảng chừng năm mươi mét. Có gì sao cô tiểu Nhã?
-Tốt, thế thì chúng ta ắn chắc phần thắng rồi.
-Thắng chắc?
Đường Nhã cười quỷ mị còn Hoắc Vũ Hạo thì không hiểu gì hết.
-Này, Nhã Nhã. Ngươi vậy là gian lận a.
Phi Linh khẽ nói với Đường Nhã.
-Có sao? Có ai biết đâu?
-Há, tùy ngươi thôi. Dù sao cũng có lợi cho Vũ Hạo mà.
Phi Linh cũng chỉ gãi đầu sau đó cười nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo.
-Có lợi cho đệ?
Hoắc Vũ Hạo ngày càng không hiểu gì. Vương Đông ngồi kế bên thì nhìn Phi Linh cau mày. Cậu có vẻ khá kiêng kỵ đối Phi Linh. Ánh mắt vừa nãy mà Phi Linh nhìn cậu như lột trần mọi thứ trên người cậu vậy. Nó làm cậu sợ lộ ra bí mật của chính mình.
-Sao thế tiểu Đông Đông. Ngươi không thích ta sao?
Phi Linh nhìn thấy Vương Đông nhìn Phi Linh với ánh mắt đề phòng hỏi.
-A, không có a. Ngươi nói gì thế?
Lại bị phát hiện lần nữa. Vương Đông lại chối trong hoãn loạn.
-Ân, mong sau này có nhiều cuộc nói chuyện với ngươi hơn nữa.
Phi Linh gật đầu, khóe miệng nhếch lên trên cười cười vô cùng mê người, quỷ dị.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...